Chương 78: Chân chính ma quỷ

Mộng Giang Hồ

Chương 78: Chân chính ma quỷ

Chương 78: Chân chính ma quỷ

Trời đêm, giữa vùng bình địa cách bờ đông Tương Giang chừng năm dặm, xuất hiện một khu gò đất cao cây cối um tùm. Trên gò đất không thiếu những cây cổ thụ to bằng ba bốn người ôm mới hết, tán cây rộng lớn che khuất cả một vùng trời. Những cây lớn này được người bản địa xưng là Thiên Trụ Mộc, chỉ là cây càng lớn phần thân cây càng dễ mục nát, vì thế ít người khai thác chúng, có chăng chỉ là vài người tiều phu đến đốn chút cành vụn đem bán mà thôi.

Thời khắc này, ở trung tâm gò đất, trên tán cây Thiên Trụ Mộc xuất hiện một thiếu niên và một con quạ đang say giấc nồng. Thiếu niên kia không ai khác chính là Trần Bạch Hoàng.

Cành cây Thiên Trụ thật lớn, đủ để họ Trần thoải mái nằm ngủ. Tuy nhiên, vì lo xa bị ngã, hắn đã khéo léo cột chặt thân hình vào cành cây phòng khi ngủ quên.

Vỗn dĩ Trần Bạch Hoàng cũng không muốn mạo hiểm ngủ trên cành Thiên Trụ như vậy, nhưng khổ nỗi qua đêm dưới đất trống lúc này quá nguy hiểm, sài lang hổ báo qua lại thường xuyên, thiếu niên cũng không muốn bị rượt đuổi lần nữa...

Lúc này, một cơn gió kỳ lạ chợt thổi qua gò đất, rung động tán Thiên Trụ, khiến Trần Bạch Hoàng mơ màng tỉnh giấc. Kỳ lạ là cơn gió này khác những cơn gió mát đìu hiu lúc nãy, nó mang theo cái lạnh thấu xương, tựa như tử khí thâm nhập thân thể, đáng sợ vô cùng.

Trần Bạch Hoàng bất giác toát mồ hôi hột, một âm thanh trầm uất u buồn kèm theo tiếng gió thét gào vang vọng bên tai hắn, kỳ dị ma quái. Theo sau đó là tiếng lá rụng lả tả, tiếng cành cây rung động mạnh giống như có cái gì đó đang di chuyển từ cành này sang cành khác. Tâm Trần Bạch Hoàng như sắp rơi ra, hắn vẫn là tiểu hài tử, mặc dù cũng không hiếm lần qua đêm nơi hoang dã, nhưng chưa có lần nào khiến hắn thực sự sợ hãi như vậy.

Càng nghĩ càng hoảng, thiếu niên ôm chặt quạ đen Tiểu Ô vào lòng, trong lòng không khỏi lo lắng. Hắn chưa từng đọc qua tiểu thuyết quái dị, thế nhưng hồi nhỏ vẫn thường được một số thôn dân không đứng đắn trong làng kể qua những câu chuyện ma quỷ rùng rợn. Lúc trước, thiếu niên chỉ cho là, tất cả những lời kể kia chỉ là chuyện giật gân, hù dọa con trẻ mà thôi, thế nhưng bầu không khí kỳ dị lúc này khiến hắn không khỏi suy nghĩ lại...

Âm thanh não nề ai oán kia rốt cục càng ngày càng gần Trần Bạch Hoàng. Thiếu niên phát hiện âm thanh cũng không phải là ai đó đang khóc, dường như đây là tiếng tiêu kết hợp với tiếng gió thành thử có chút kinh dị.

Nghĩ là một chuyện xong họ Trần vẫn chưa hết hoảng hồn, bởi vì hắn vừa nhìn thấy có một bóng trắng mờ mờ ảo ảo lướt trên đầu mình.

Làn sương đêm thật quái gở, vô tình tô thêm cảnh tượng đáng sợ trước mặt thiếu niên. Một cái bóng trắng như hư ảnh đứng thẳng ở đầu cành cây Trần Bạch Hoàng đang ngủ. Mặc dù khoảng cách cũng chỉ là vài bộ ngắn, thế nhưng nhãn thần họ Trần rốt cục vẫn nhìn không ra bóng trắng kia rốt cục là người hay quỷ.

Còn chưa hoàn hồn, một thanh âm trầm buồn vang lên, đánh gãy ý thức mơ hồ của Trần Bạch Hoàng, khiến thiếu niên lập tức nuốt nước bọt lấy lại bình tĩnh.

" Thiên niên ca! Ngươi cũng không phải tiểu ô nha, sương đêm lạnh lẽo hại thân thể, không nên ngủ trên cây a."

Trần Bạch Hoàng cũng không để tâm đến lời khuyên kia, chỉ lắp bắp nói: " Cá... cá... các hạ... ngươi là người hay... là ma."

Bóng trắng mờ ảo kia cũng không vội trả lời, thế nhưng Trần Bạch Hoàng có thể nghe trong thấy tiếng thở dài thườn thượt của y, chỉ là tâm thiếu niên vẫn chưa hết sợ.

Được một nhịp thở, Trần Bạch Hoàng chợt chớp mắt cho đỡ mỏi, khi mở lại đôi nhãn, thiếu niên lập tức giật mình cả kinh, bóng trắng kia đã biến mất từ bao giờ, không còn lưu lại bất kỳ dấu vết nào chứng tỏ vừa có điều lạ xuất hiện ở đây, giống như chưa từng có cái gì xuất hiện qua vậy. Chỉ là thiếu niên họ Trần chợt lần nữa nghe được thanh âm trầm buồn văng vẳng bên tai:
" Ta là người... cũng có thể đã hóa ma! Tâm đã chết khác nào người đã vong. Ta có lẽ chỉ còn lại bộ túi da này, còn hồn thể đã sớm không còn tại, như vậy có thể được gọi là ma hay không?"

Trần Bạch Hoàng nghe thấy lời này liền cảm thấy bản thân như lấy lại được thần hồn, không có nửa điểm hoảng sợ nữa, hắn rõ ràng bóng trắng kia hẳn là một người đang chán đời đi ngang qua mà thôi. Chỉ là nếu như vậy, kẻ này không khỏi quá tà môn, võ công hẳn cũng cao siêu đến cực điểm, nếu không y sẽ không thể nào đến vô ảnh đi vô tung, thi triển khinh công nhẹ nhõm như vậy được...
" Làm ta hú hồn hú vía! Người này thật tà môn, khí thế kia hẳn phải ngang tầm Nhuận lão." - Trần Bạch Hoàng nghĩ thầm..............................

Bờ đông sông Tương, toàn bộ nam nữ lão ấu của thương đoàn Ly Xứ đều bị trói gô lại giữa khu lều tạm, thân thể những người chết thì nhanh chóng được hỏa thiêu phi tang, mùi cháy khét cùng mùi máu huyết xen lẫn nhau khiến người ở đây ai nấy đều buồn nôn.

Gương mặt Đỗ Hùng cùng nhân sĩ thương đoàn mặt như đưa đám, ánh mắt tràn ngập lửa giận nhưng không thể phát tiết. Hắn giữ im lặng cúi gằm mặt xuống đất, cũng không có giống huynh đệ của mình mồm miệng chua ngoa chửi đổng từ đầu đến cuối.

Tàn Kiếm lúc này cũng bị trói lại, chỉ là mặt mày y còn tươi tỉnh lắm, vẫn cười đùa trêu ghẹo nữ tử mị hoặc kia.

" Này tiểu nha đầu! À không! Kỷ cô nương, ta khuyên ngươi nên thuyết phục đại ca cô thả ta đi. Tàn Kiếm ta là người bận rộn, không thể nào rảnh tay chơi đùa với các ngươi được, nếu không lúc đó hậu quả ai cũng gánh không được, ha ha ha."

Nữ tử trẻ tuổi mị hoặc kia danh tự Kỷ Âm Nguyệt, là thân muội ruột thịt của Kỷ Kinh Dương, nàng lúc này đang cực kỳ chán ghét Tàn Kiếm vì tên này mồm miệng không khỏi quá chút quá phận, cợt nhả nàng không thôi. Bất đắc dĩ, Kỷ Âm Nguyệt nhét một miếng rẻ rách chặn lại miệng của họ Trần kiếm khách, khiến cho y chỉ có thể phát ra âm thanh ' ưm ưm' đầy khổ sở.

Kỷ Âm Nguyệt đi vòng quanh đám người Ly Xứ một vọng, chợt ánh mắt ả rơi trên Quỳ lão. Thấy bà lão không có nửa điểm nào tức giận cùng sợ hãi giống như đám người kia, Kỷ Âm Nguyệt lộ ra vẻ hiếu kỳ, cất lời hỏi:
" Này bà lão! Bà không thấy tình cảnh của các người sao, còn cười được?"

Quỳ lão nghe vậy nụ cười càng đậm, chỉ nói: " Sao lại không thể cười? Tiểu nha đầu, lời Trần tráng sĩ kia là thật không giả, các ngươi nên thả hắn đi đi thôi."

Kỷ Âm Nguyệt nghe vậy nhếch mép cười mỉa: " Thân bà còn lo chẳng xong lại còn phân tâm lo lắng hộ người khác, nực cười."

" Lo? Việc gì phải lo? Lão hủ dù sao đã già, chết liền chết, có nề hà chi. Còn mọi người, he he he, đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma thôi."

Đỗ Hùng ở một bên nghe vậy thiếu điều muốn tức đến nổ phổi ộc máu, bà già này quái gở với hắn thì cũng thôi, đến thời điểm này còn có tâm tình để bỡn cợt như vậy thật khiến cho người ta tức chết.

Kỷ Âm Nguyệt nghe vậy liền vỗ tay đôm đốp, cười lớn: " Hay cho câu đi 'đêm lắm có ngày gặp ma'. Ha ha, rõ ràng đám thương nhân các người trót lọt qua lại đường dài quá nhiều, thế nhưng hôm nay gặp phải chúng ta thì thực quả là đen đủi. Đêm nay, chúng ta chính là ma quỷ trong lòng các ngươi, ha ha."

Quỳ lão vẫn híp mắt móm mém cười đùa: " Ý ta nói không phải là thương đoàn chúng ta, mà là toán cướp Du Thiên Bang các ngươi. Các ngươi chỉ là kẻ thích đi đêm mà thôi, mà chân chính ma quỷ còn ở phía sau."

Nghe thấy lời vậy, Kỷ Âm Nguyệt nhíu mày chằm chặp, chưa thực sự hiểu lời nói của lão bà, nàng hỏi vặn: " Lão bà nói thế là thế nào? Bà đang trêu đùa ta sao?"

Quỳ lão lắc đầu nói: " Cứ chờ đi thôi! Rất nhanh liền sẽ tới. Lão hủ tuy không dám nói là thần cơ diệu toán, nhưng quẻ này chắc chắn liền không sai."

Kỷ Âm Nguyệt nghe vậy hừ lạnh, mắng: " Hừ! Giả thần giả quỷ, ta tin ba có mà bị điên."........

Đúng lúc này, một cơn gió lạnh lẽo đến thấu xương mạnh mẽ thổi qua khu lều trại. Cơn gió thổi phần phật khiến lều tạm như muốn bật cọc mà bay ra, bụi khói mù mịt bay tứ tung, tất cả đèn đuốc bỗng nhiên tắt lịm, đâu đó chỉ còn le lói chút tàn hồng của than củi mà thôi.

Để đám người Du Thiên Bang cùng Ly Xứ giật mình là, giữa đêm hè lại xuất hiện một cơn gió lạnh lẽo dọa người đến như vậy.

Kỷ Kinh Dương vốn đang thiền định điều tức dưỡng thương, thấy sự lạ lập tức đứng dậy ra ngoài xem xét, chỉ thấy bụi bay tứ phía, khắp nơi không ánh lửa tối mịt mờ.

" Chuyện gì xảy ra?" – tên tướng cướp hỏi một tên thuộc hạ.

" Bang chủ! Thuộc hạ cũng không rõ, chỉ thấy tự nhiên trời nổi gió mạnh như vậy."

" Ừm! Chắc là do thời tiết."...

Đúng lúc này, một âm thanh ma mị trầm bổng cất lên, vang vọng xung quanh lán trại của đoàn khách giang hồ. Đó là tiếng địch tiêu, giống như lời kể lể khổ sở đầy ai oán của một kẻ không may, giống như trách cứ thiên địa vì sao đối với hắn vô tình như vậy, càng thổi càng giống âm thanh của hồn ma từ Bờ Bên Kia vọng lại.

Bất giác, âm thanh hòa cùng tiếng gió khiến đám người Du Thiên Bang lạnh cả gáy, kẻ nào kẻ nấy mặt mày xám ngoét, tự hỏi trên đời thật có chuyện kỳ quái đáng sợ như vậy.

Thời khắc này, vốn đang giữ trạng thái bất cần, Tàn Kiếm chợt bừng tỉnh kêu gào, nhưng y nhanh chóng nhận ra miệng mình đã bị bịt kín, không cách nào phát thành tiếng.

"...ến... ồi..."

Kỷ Âm Nguyệt đứng gần đó thấy thế liền lấy làm lạ, thế nhưng nàng cũng không tỏ vẻ gì nhiều, ánh mắt cẩn thận dò xét bốn phía, sau đó đi về phía huynh trưởng của nàng hỏi thăm.

" Đại ca! Cái này... phải hay không có kẻ muốn làm ngư ông đắc lợi. Hay... hay thực sự là ma quỷ."

Kỷ Kinh Dương quay lại trừng mắt tiểu muội của mình: " Ma quỷ vớ vẩn! Muội là bị hù sợ rồi?"

Kỷ Âm Nguyệt lí nhí: " Không... không có."

Kỷ Kinh Dương hét lớn: " Mọi người đề cao cảnh giới." – sau đó lại nói lớn vọng về phía trước – " Vãn bối thất lễ không kịp nghênh đón, không biết vị cao nhân tiền bối nào ghé thăm."

Đáp lại lời Kỷ Kinh Dương chỉ là tiếng tiêu ma mị, cũng không có ai trả lời.

Đột nhiên, giữa không trung, trong làn sương đêm phiêu miểu mịt mù, xuất hiện một bóng trắng mờ ảo như u linh, giống như theo gió mà đến. Một cái chớp mắt qua, bóng trắng liền vô thanh vô tức xuất hiện ở tiền môn khu lán trại.

Quái lạ là ở chỗ, có kẻ muốn châm đuốc đèn để soi sáng nhân diện, khám phá hư thực bóng trắng kia, thế nhưng là lửa vừa châm liền tắt, không tài nào đốt lên được, vô tình giúp cho bóng tối xâm chiếm nơi đây dễ dàng thuận lợi. Điều này càng làm cho bóng trắng kia thêm mờ ảo, kinh dị.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả người ngựa Du Thiên Bang tâm đánh cái giật thót, mồ hôi như mưa, càng nghĩ càng sợ, thế gian chẳng nhẽ thật có ma quỷ.

Quỳ lão lúc này cũng cười móm mém đáp: " Thấy chưa! Ta đã nói rồi, đây mới là chân chính ma quỷ."

Đám người Đỗ Hùng lúc này tròng mắt cũng sắp rơi ra, há hốc mồm gật đầu đồng tình với Quỳ lão. Giang hồ quả lắm quái sự, khó rõ hư thực, chẳng biết đằng nào mà lần.

Lúc này, một tên cướp cầm thương đánh liều tiến gần dò xét bóng trắng, y chính là phó tướng của Kỷ Kinh Dương, là nhất lưu cao thủ tham ra vây bắt Đỗ Hùng, vì vậy trong tâm còn có chút hùng khí, không quá sợ hãi.

" Nhân sĩ Du Thiên Bang ra mắt các hạ! Dám hỏi tôn tính đại danh?" – tên phó tướng đánh bạo cúi đầu hành lễ ra mắt. Chỉ là ngay tại khoảnh khắc hắn ngẩng đầu lên liền lập tức cả kinh, sợ đến không thể sợ hơn, bởi vì hắn đã không thấy bóng dáng kia đâu.

Một cái chớp mắt liền có thể nhẹ nhõm biến mất, đây rốt cục là người hay là ma.

Đúng lúc này, Tàn Kiếm dùng hết sức thổi bay mớ rẻ rách ra khỏi miệng, sau đó hổn hển gào lên: " Đại ca! Cứu đệ, đệ sắp bị đầu độc chết rồi."

" Đại ca?" – Kỷ Kinh Dương nhíu mày, đám người còn lại cũng một biểu cảm trên. Nếu thật là huynh đệ của Tàn Kiếm, vậy bóng trắng kia chắc chắn là người sống, nhưng thân pháp cùng biểu hiện của y thể hiện rõ ràng rằng thực lực của y không phải chuyện đùa.

Chỉ là trong lúc đám người Du Thiên Bang còn đang mải mê suy đoán, bóng trắng mờ ảo đã xuất hiện bên cạnh Tàn Kiếm, lạnh nhạt đứng nhìn thanh niên kiếm khách đang bị trói nằm dưới đất.

Một thanh âm trầm nhẹ cất lên: " Còn ở đây làm trò! Ngươi cũng thật khéo trêu đùa ta."

Tàn Kiếm làm bộ dáng cười, nói: " Hì hì! Có chút ngoài ý muốn, đại ca đừng để bụng."