Chương 1: Yêu Hổ

Mộng Càn Khôn

Chương 1: Yêu Hổ

Bạch Sinh im lặng, núp mình trong một lùm cây nhỏ, hô hấp có chút căng thẳng khi nhìn hổ kia ăn thịt người.
Dưới đất, xác thịt đã bị trỗn lẫn vào nhau, không nhìn rõ thân thể, có chăng chỉ còn là những mảnh rách rưới của 1 bộ y phục màu nâu.
Mùi máu xông lên mũi khiến hắn thật sự buồn nôn.
" Kia y phục, hẳn là người của Nhất Dương trấn " - Bạch Sinh thoáng nặng nề nhìn, cố gắng phán đoán thân thế đại hán xui xẻo nọ, nhíu mày
" Hổ này kẻo đã thành tinh, săn thú phường thị thì còn 2 tháng nữa mới về, tuy nói hẳn sẽ có việc đặc biệt nghiêm trọng xảy ra nên hắn mới liều mạng, nhưng việc gì phải vào sâu đến tận đây? " - Bạch Sinh không thể nhìn rõ được chân tướng, cái chết kẻ xui xẻo kia đã để lại cho hắn một mảng sương mù không một chút manh mối hay lời giải đáp
Phải biết, nơi đây là Kinh Sơn lâm, là cấm địa với toàn tộc. Từ Nhất Dương trấn đến Thanh San trấn, hay hùng mạnh như Vân Kiêu trấn thì cao lắm 1 năm cũng chỉ vào đây 2 lần, đó là còn với bên săn thú phường thị đàm giao, còn không thì chẳng kẻ nào ngu xuẩn chui vào hung địa này.
Kinh trong kinh hãi, sơn mọc thành lâm, khắp nơi đều là hung thú, không rắn cũng là hùm beo, là tuyệt địa, phàm nhân bước vào đây ắt hẳn phải chết không nghi ngờ.
Chưa hết, nơi này nằm ở sát Nam Vực, ngay cả địa hình cũng không hề thuận tiện, địa sát dâng lên càng làm cho hung thú nơi đây hung bạo, ngay cả một số con cũng có thể thành tinh, bước 1 chân vào con đường tu luyện, xưng vương xưng bá, mà con hổ trước mắt hắn có thể xem là đã đặt nửa chân rồi
Bạch Sinh trầm mặc, rất nhiều lý do được hắn liệt kê ra trong đầu, nhưng hoàn toàn không dám chắc chắn
Đây không phải là bìa rừng, hắn từ nhỏ đã ở đây, vốn đã quen thuộc địa hình, nên có thể khẳng định điều này
Ngay cả những cuộc săn quy mô lớn, cũng chỉ là vào đến độ một phần tư, đây đã là trung tâm, có khi hơn. Mặc dù có người bảo vào càng sâu, cơ duyên kỳ ngộ càng lớn, có thể một bước thành danh, nhưng lần gần nhất người ta lấy ra từ độ nửa mảnh rừng, cũng chỉ là một khối vàng nhỏ cỡ bàn tay, điều này cho thấy nơi đây vốn thật sự là hung địa chứ chẳng có thiên tài địa bảo gì.
Tiền, mạng, gia đình? Hắn thật sự không thể nghĩ ra bất kì nguyên do gì cho cái hết của đại hán, không gian dần lâm vào yên tĩnh
Tiếng lách tách của từng giọt máu rơi xuống
" Núp ở đây không phải là giải pháp.. " - Bạch Sinh đương nhiên hiểu đạo lý này, chỉ cần vận rủi, hổ kia không phải đi đường khác mà đi về chỗ của hắn, kết cục đương nhiên sẽ chẳng khác đại hán kia là bao
" Liều mạng! " Ở trong rừng từ nhỏ, làm cho bản năng sinh tồn của hắn mạnh mẽ hơn vô vàn người khác, trong mắt hắn lúc này đã xuất hiện sự lạnh lùng, quyết đoán. Hắn liền cầm một viên thạch sỏi, ném ra một bên
" Grào " - Hổ kia giật mình, gầm lên một tiếng rồi nhìn ngoắc qua nơi có tiếng động, đưa hai chiếc răng nanh bén nhọn ra như uy hiếp.
Nhưng nó lại không nhanh bằng Bạch Sinh, tất cả nói ra thì rất nhiều, nhưng diễn ra chỉ trong chớp mắt. Hắn đã thần tốc chui xoẹt một cái ngay giữa 4 chân của hổ, lấy lên thanh đao còn nhuốm máu của đại hán kia, hung hăng chém mạnh một phát
" Grừ " - Sự thép lạnh của thanh nguyệt đao ngay lập tức xông về phía mạn sườn của Yêu Hổ, làm nó đau đớn kêu lên một tiếng, hai mắt hận thù nhìn Bạch Sinh
" Nó thế mà lại chưa chết " - Nhịp thở hắn lúc này có chút dồn dập, trong lòng đã có một chút kinh sợ, nhưng hắn vẫn bình tĩnh cầm nguyệt đao, lùi thật nhanh ra phía sau.
Ngay lúc này, con hổ kia lao về phía hắn, máu vẫn chảy nhưng tốc độ của nó không giảm bao nhiêu, miệng há to đầy thô bạo
" Không tốt " - Lồng ngực Bạch Sinh đập mạnh, hắn gồng hết sức đem thanh nguyệt đao còn xen lẫn máu của đại hán lẫn Yêu Hổ, lại chém một đòn thật mạnh vào yết hầu Yêu Hổ
Đao sắt, nhưng vẫn là đánh giá thấp địa sát nơi đây. Do hấp thụ một lượng địa sát không phải là ít, nên thân thê nó cứng rắn vô cùng, không phải là Bạch Sinh dùng hết sức lực may mắn chém vào yếu điểm, hẳn là chính hắn cũng đã có thể vong mạng. Đầu Yêu Hổ toàn máu là máu, mà lúc này tay hắn cũng đã run run, gần như hết sức lực.
Nó kêu rít lên một tiếng, rồi như kiêng kỵ lùi ra xa, cố gắng chạy thoát thân
" Phải giết nó, không nó sẽ dựa theo mùi máu mà quấy rối ta " - Bạch Sinh tất nhiên nhận ra điểm này, và ngay trong phút chốc, hắn cũng đã chạy thật nhanh đuổi theo