Chương 1: Dương Ngọc Đỉnh

Mối Tình Đầu

Chương 1: Dương Ngọc Đỉnh

Mùa xuân, thành phố Hồ Chí Minh

Quán cafe 3776 quận 1.



"Cái gì, thằng Dương Ngọc Đỉnh thật sự bị liệt dương" Một cô gái da trắng xinh đẹp ngồi ghế hỏi cô gái bên cạnh, vẻ mặt ngạc nhiên nói.

"Đúng vậy, thằng đó hôm qua mướn mình đến ‘bú’ lớn, nhưng mà hôm qua mình bú hoài nó không to lên gì hết." Người cô gái ngồi cạnh nàng, mái tóc vàng dài, đôi ngực trắng dã khổng lồ treo phía trước, cười nói.

Cô gái da trắng nghe vậy trên mặt lộ ra ‘thì ra là vậy’, sau đó nở nụ cười vui vẻ, nói: "Không ngờ tin đồn là thật, nghe đồn Ngọc Đỉnh từ nhỏ bị liệt dương bẩm sinh, hóa ra là sự thật."



…..

Dương Ngọc Đỉnh ngồi bên góc bàn với đám bạn, hôm nay lớp tổ chức buổi đi chơi, mặc dù hắn cố gắng từ chối, nhưng là bị bạn thân nhất rủ kéo đi, đành phải bất đắc dĩ đồng ý.

Lại nghe hai nữ bên góc kia nói, mặc dù nói rất nhỏ nhưng Ngọc Đỉnh vẫn nghe thấy như thường, sắc mặt không khỏi hơi đỏ lên, ũ rủ cúi đầu xuống.

Mà mấy bạn cùng lớp hắn cũng là nghe rõ hai người kia nói chuyện, mặt hơi xấu hổ, ngồi tránh xa hắn ra, một người nữ tóc đen ngồi góc trái vẻ mặt góc trái nhỏ giọng thì thầm: "Hừ, cái tên liệt dương này sao không nghỉ ở nhà đi? Thật xấu hổ khi ngồi cạnh hắn."

Ngọc Đỉnh nghe cô bạn gái cùng lớp nói, càng cúi đầu thấp hơn, sắc mặt hiện lên tái nhớt, hai tay rung rung nắm chặt lại đến trắng bệch.

"Này, Ngọc Đỉnh, làm gì mà cúi thấp đầu vậy?"

Đột nhiên cảm nhận được sau lưng có cánh tay đang vỗ lấy như an ủi tôi, vang lên tiếng hỏi thăm, tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía âm thanh.

Đây là một người thanh niên vô cùng soái trai, làn da trắng như con gái, răng đều môi hồng, hai làn mi nhi thanh kiếm sắc bén, chỉa ra hai bên mắt.

Khuôn mặt hắn giống như ánh nắng mặt trời, khiến người nhìn vào cảm thấy ấm áp.

Hắn chính là người bạn thân nhất của tôi, tên là Kim Thiên Hải.

Gia đình Kim Thiên Hải rất giàu, có thể nói nhất nhì cái tỉnh này. Cha hắn làm giám đốc của một công ty sản xuất xe ô-tô, mẹ hắn kinh doanh tiệm vàng bác, cho nên hắn có thể được xếp vào hàng phú nhị đại.


Ngọc Đỉnh ngẩng đầu lên, nhìn hắn mỉm cười, lắc đầu nói: "Tôi không sao, chỉ là thấy trong người hơi mệt." trong lòng tôi rất cảm động, thật sự mõi lần tôi bị nói xấu là hắn lại đến vỗ lưng, an ủi tôi.

Kim Thiên Hải thấy vậy gật đầu, nói: "Nếu ông thấy trong người không khỏe thì ở nhà cũng được."

Ngọc Đỉnh mỉm cười, gật đầu nói: "Cám ơn ông"

Kim Thiên Hải lắc đầu, nhìn Ngọc Đỉnh cười nói: "Ha ha! Tôi và ông là bạn thân mà, không cần khách khí như thế."

...