Chương 1: Sự Cố Bắc Thành

Minh Triều Thái Tử

Chương 1: Sự Cố Bắc Thành

Tháng 3 năm 1538
Phía Bắc Thành Bắc Kinh

- Lọc cọc … lọc cọc…

Tiếng vó ngựa đều đều vang lên, từ đằng xa là là một chiếc xe ngựa xa hoa được hai mươi kỵ binh bảo vệ đi tới. Chiếc xe ngựa đi đến đâu thì dù là người cách nó hai mươi mét đều tự động tránh ra hai bên đường. Mỗi người đều đang nhìn chiếc xe ngựa này, người thì tỏ ra hâm mộ, kẻ thì lại than thở. Mỗi người đều biểu hiện ra một loại vẻ mặt khác nhau nhưng nhiều con người như vậy lại đặc biệt không có ai tỏ vẻ ghen ghét hay đố kỵ với người ngồi trong chiếc xe đó. Có lẽ bởi vì mọi người đều biết chiếc xe đó đi ra từ Ngọ Môn của Tử Cấm Thành. Điều đó đại biểu cho thân phận của người ngồi trong đó không phải hoàng tử công chúa thì cũng là hoàng thân quốc thích. Nếu như không cẩn thận còn mất mạng như chơi. Chính vì vậy mà cả dãy phố đột nhiên không còn ồn ào như trước nữa. Nhưng điều gì cũng có ngoại lệ của nó, cả con đường trống không lại đột nhiên xuất hiện một lão nhân quần áo tả tơi, không còn một nơi nào là nguyên vẹn, có lẽ thứ duy nhất còn nguyên vẹn của lão chỉ là chiếc khố. Lão đang cố gắng dùng chút sức già còn lại của mình để băng qua đường. Nhưng không biết là tại đói quá hay lão muốn tự sát mà tốc độ của lão chậm đến mức khó tin. Chiếc xe đã càng ngày càng tới gần còn lão thì vẫn đang cố gắng sử dụng đôi chân run rẩy của mình chầm chậm mà bước. Người trong cuộc thì vẫn bình thản bước đi như không có chuyện gì nhưng lại khiến cho những người bên đường đổ mồ hôi lạnh. Những thiếu nữ và hài tử không dám chứng kiến tràng cảnh đổ máu tiếp theo mà phải đưa tay che đi đôi mắt của mình. Bầu không khí đột nhiên ngưng trệ lại, tất cả mọi người đều đang chờ đợi một kết quả, đó là….

- Một giây ….
- Hai giây…
- Ba giây…
- …..
Bên cạnh quầy nữ trang, một lục y thiếu nữ từ từ mà bỏ tay che mắt của mình ra. Nhưng trước mắt thiếu nữ ấy chỉ là người người tấp nập qua lại, cả chiếc xe và lão nhân kìa đều không thấy, cô chỉ còn nghe thấy âm thanh tiếng vó ngựa đang xa dần mà thôi. Cô nhìn trái ngó phải một lúc mới tìm ra lão nhân xấu số kia. Nhưng cô nhìn lão ta từ đầu tới chân lại không thấy lão có chỗ nào bị thương, không những thế lại còn đang rất vui vẻ ngồi bên đường gặm bánh bao, điều này làm cô hiếu kỳ không thôi. Cô rất muốn tìm người để hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Vừa đúng lúc này cô phát hiện ra bên cạnh mình có một cô gái đeo mạng che mặt đang nhìn chăm chú phương hướng của chiếc xe ngựa kia. Thấy vậy cô liền chắc chắn rằng nàng ta biết chuyện vừa xảy ra. Cô hơi cúi đầu điều chỉnh lại tâm trạng rồi lên tiếng:
- Vị tiểu…!
Chữ "thư" còn chưa ra khỏi miệng cô không khỏi phải nuốt ngược trở lại bởi vì cô gái kia đã đi được một đoạn xa. Thấy vậy cô không khỏi tức giận dậm chân mấy cái rồi nhìn theo hướng cô gái kia mà hậm hực:
- Che khăn thì giỏi lắm xao, chắc là xấu quá nên không dám cho người ta thấy chứ gì…!
Lão bản nữ trang nghe được không khỏi thấy bất mãn mà trả lời:
- Vương tiểu thư người ta là khuê nữ chưa xuất giá khi ra ngoài thì tất nhiên phải che khăn rồi.
- Đâu có như mấy người cả ngày trơ trơ cái mặt ra ngoài, không biết sau này có ai cưới không nữa.
Lửa giận tròng lòng của thiếu nữ còn chưa tắt lại được tưới thêm dầu làm cho nó bùng lên:
- Tên nam nhân thối nhà người. Ai nói bổn tiểu thư không lấy được chồng.
- Ta đây quốc sắc thiên hương, nếu muốn gả chồng thì sẽ có cả một hàng dài từ Ngọ Môn cho tới thành Bắc kinh thành.
- Hừ…! Nếu không phải vì cái xe ngựa vừa rồi thì ta đây thèm vào mà đi quan tâm ả họ Vương kia.

Thiếu nữ quay lại mắng cho lão bản một trận sảng khoái rồi bước nhanh đi lẫn vào đoàn người, chẳng mấy chốc đã không còn bóng dáng đâu. Còn lão bản thì từ lúc cô nương ấy quay mặt lại vẫn cứ ngẩn người miệng lẩm bẩm "Khuôn mặt …, đôi mắt …, đôi môi…Ài…Đúng là một mĩ nhân không sai…". Lão bản lại đưa mắt nhìn hướng cô nương kia biến mất rồi thở dài nói:
- Đáng tiếc!
Nhưng không đợi ông tiếp tục cảm thán thì một giọng nói gấp gáp vang lên:
- Ông gây ra họa lớn rồi còn ở đấy mà thở dài à.
Khi quay lại nhìn thì hóa ra là lão bản bán hàng bên cạnh. Ông liền nhíu mày lại hỏi:
- Ông chủ Trương! Cớ xao nói vậy?
Ông chủ Trương thở dài rồi nói:
- Hài…Ông chủ Tống à. Tôi không biết nên nói ông như nào nữa…
- Ông đắc tội ai không lại đắc tội Đường Uyển Nhi cơ chứ!
Ông chủ Tống nghe vậy thì thất kinh nói:
- Cái gì…? Ông chủ Trương ông đừng dọa tôi nha. Ông nói đó là đứa cháu được Đường Chính Hùng sủng ái nhất đó xao?
Ông chủ Trương lại thở dài rồi nói:
- Ông chủ Tống à! Ông mau trốn đi…tôi cũng chỉ có thể giúp ông đến đây thôi…
Ông chủ Tống mặt trắng bệch, mắt lờ đờ mồm lẩm bẩm:
- Trời ơi! Tôi gây nên nghiệp chướng gì thế này…