Chương 2: phủ xuống Đấu Phá Thương Khung!

Mihawk : Vô Hạn Xuyên Qua

Chương 2: phủ xuống Đấu Phá Thương Khung!

Thấy thế, ông lão gật đầu, phất tay lên, chỉ thấy Vô Danh hoá thành 1 đạo ánh sáng, bay đến thân ảnh Mihawk!


4 thân ảnh còn lại đã biến mất, còn thân ảnh Mihawk thì đã biến thành một đứa bé!


Vô Danh khi nhập vào Mihawk xong, thấy cực vy diệu, hàng loạt ký ức của Mihawk lúc trước tràn vào Vô Danh não. Lúc này, là trận chiến của Râu Trắng đánh đến tổng bộ Hải Quân để cứu Ace!


Vẻn vẹn ký ức như thế, làm cho Vô Danh cực kỳ bàng hoàng, vì hắn ngày trước cũng khá thích Ace, lúc này ông lão thấy Vô Danh ngu ngơ, gọi to:


" Này, thẳng nhỏ, mau nghe ta nói tiếp đây!


Vô Danh giật mình, quay sang, thần sắc khá nghiêm túc. Ông lão lúc này gật gù, nói:

" Nhóc con, nhiệm vụ đầu tiên của ngươi đây, đó là tiến vào Đấu Phá Thương Khung, lấy hết < Dị Hoả > về đây!"

Vô Danh sốc, ừ sốc, đó là do kiếp trước hắn chỉ đọc sơ qua < Đấu Phá Thương Khung > mà thôi, chính xác là đọc lúc Tiêu Viêm đến hẹn ước 3 năm với Nạp Lan Yên Nhiên, còn đâu quăng.


Không đợi Vô Danh nói gì, ông lão nhoẻn miệng cười đểu, nói:


" Yên tâm, sẽ có ngón tay vàng cho ngươi, bây giờ chúc may mắn!"

Ông lão lại phất tay lên, một hố đen hiện ra, hút Mihawk vào.



---đang xuyên qua---



" Aaaaaaaaaaaa" trong một căn phòng khá cổ xưa, một đứa bé tầm 4-6 tuổi hét toáng lên, đứa bé rất đẹp trai, khuôn mặt cực kỳ lãnh khốc, đặc biệt là đôi mắt của cậu bé, tròng mắt nó màu vàng! cực kỳ sắc bén! Cậu bé không phải ai khác ngoài Mihawk! Mihawk đã đến với thử thách đầu tiên của cuộc đời!


" Tiên sư bố, cái hố đen quá kinh khủng rồi " Mihawk chửi nhỏ, lúc này Mihawk mới để ý đến cơ thể mình, tay chân rất bé, như kiểu trẻ 5,6 tuổi ấy. Giật mình, vạch quần ra! Con sâu! Moá ơi là con sâu! Sao ta lại bé lại thế này!


" tiểu Tiêu Hoắc, ngươi làm sao mà hét lên vậy?" người gọi là một người phụ nữ trung niên, trong giọng nói, có thể thấy được sự lo lắng.


" Tiêu Hoắc? Cái hố cha gì vậy? Dĩ nhiên vào gia tộc của Tiêu Viêm? Đã thế lại tên Hoắc? Tiên sư nó!" Mihawk cáu giận thầm mắng. Cũng đúng, người ngày xưa đâu biết phát âm Tiếng Anh, Mihawk thành Mi-Hoắc mất rồi.


" Ta không có việc gì!" Mihawk mặc dù không biết người bên ngoài là ai, nhưng cứ trả lời đã.


" Được rồi, vậy ngươi ngủ sớm đi, ban đêm gì mà hét lên như động dục vậy " người phụ nữ trung niên trả lời rồi đi mất!


Mihawk mặc kệ, đang đờ người ra, không biết nên làm gì tiếp theo.


Lúc này, một đạo tàn ảnh hiện ra, nói với giọng máy móc: " Nhận chủ thành công!"