Chương 1: Chim non rời tổ

Miền Đất Thần Thoại

Chương 1: Chim non rời tổ

Khi bức tường Zamecia được dựng nên cũng đồng thời là lúc vương triều đầu tiên của loài người được thành lập. Đó là niên đại đầu tiên (năm 1) mà loài người định tính và quy ước thời gian trên toàn đại lục.



...



Tại một cao nguyên nằm cheo leo trên sườn núi Kepar, một bộ tộc có tên là Kerol đã sinh sống hơn trăm năm. Bộ tộc không lớn, chỉ khoảng hai trăm người quy tụ lại với nhau, hình thành làng bản trên cao nguyên. Họ sống chủ yếu nhờ săn bắt thú hoang. Đất đai cằn cỗi, nguồn nước cũng khan hiếm nên việc trồng trọt chưa phát triển. Lương thực ở đây chỉ có từ việc hái quả dại và đào bới củ. Nơi họ sinh sống tương đối xa lãnh địa của bọn Orc nên hiếm xảy ra tranh chấp kể từ sau khi quân Orc đại bại ở Zamecia. Nơi đây khá gần với lãnh địa của tộc Troll, những dòng dõi gần với Orc. Tuy ngoại hình có chút điểm tương đồng, song Troll đã là một quần thể khác biệt hẳn. Troll không thích gây chiến tranh dẫu họ là những chiến binh, những thợ săn xuất sắc. Họ sống hoà thuận với bộ tộc Kerol, cũng thường xuyên giúp đỡ bộ tộc chống lại quân Orc hoành hành.



Trong bộ tộc Kerol, một đứa trẻ quái vật đã ra đời. Mẹ của đứa bé là một người phụ nữ sống trong bộ tộc Kerol, nhưng cha của nó lại là một chiến binh danh giá trong tộc Troll. Dẫu hai bộ tộc có thường xuyên qua lại với nhau, nhưng đây là chuyện trước nay chưa từng có tiền lệ. Vậy nên, người phụ nữ đó bị cả bộ tộc hắt hủi, xa lánh. Đứa trẻ vừa ra đời thì người mẹ mất vì kiệt sức, sau bao tháng năm mệt mỏi vì bị bộ tộc đối xử tồi tệ. Đứa bé cất tiếng khóc chào đời nhưng không được nằm trong vòng tay ôm ấp che chở của mẹ. Tiếng khóc của nó buộc tộc trưởng đích thân đi tới lều của hai mẹ con. Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, tộc trưởng không khỏi sững sờ. Đứa bé nằm trong vũng máu đỏ au, miệng vẫn la khóc vì khát sữa mẹ. Tộc trưởng mủi lòng, bèn đem đứa bé về nuôi, đặt tên là Leon. Còn cho người chôn cất người mẹ bất hạnh.



Leon lớn lên như bao đứa trẻ khác trong bộ tộc. Ngoại trừ đôi tai nhọn hoắt và đôi răng nanh hàm bên dưới chìa ra khỏi miệng, Leon không có điểm gì khác người cả. Bọn trẻ trong bộ tộc lúc đầu mới trông thấy bộ dáng dị thường của Leon thì luôn tìm cách trêu chọc. Nhưng Leon tuyệt nhiên không vì mấy trò đùa của chúng mà giận dữ, trái lại tỏ ra rất điềm đạm. Lâu ngày trêu chọc chán chê, bọn trẻ dần dần lại gần gũi với Leon hơn. Thấy đám con mình cứ chơi đùa cùng Leon, mấy bà mẹ, người thì đánh, người thì mắng. Nhưng được vài hôm không nhịn được, lũ trẻ lại tìm Leon để kiếm trò chơi. Cả năm lần bảy lượt đều như vậy, thành ra mấy bà mẹ cũng không còn muốn ngăn cấm con mình chơi với Leon nữa.



Năm 206 (tức 206 năm đã trôi qua kể từ sau khi bức tường được khánh thành, và vương triều đầu tiên của loài người thành lập)



Thời gian thấm thoát trôi, giờ đây Leon và lũ bạn đồng trang lứa đã lên mười tuổi. Theo tục lệ của bộ tộc Kerol, bọn trẻ đều được tham dự nghi lễ trưởng thành. Nghi lễ diễn ra như mọi năm: tộc trưởng cho mọi người tụ tập trước cửa hang núi nơi tôn thờ tổ tiên và thần linh, sau đó đích thân trao cho mỗi đứa trẻ một cây giáo do những người mẹ đã dày công chế tạo cho chúng. Nhiệm vụ mà tộc trưởng giao cho là leo lên đỉnh núi cao và đánh cắp quả trứng của Golden Eagle, một con chim hung dữ sống trên đỉnh núi cao. Một nhiệm vụ hết sức nguy hiểm, những đứa trẻ đã bỏ mạng không ít, số bỏ cuộc còn nhiều hơn. Nhưng một khi thực hiện được nhiệm vụ trở về, lũ trẻ sẽ được sự tín nhiệm của tộc trưởng cũng như cả bộ tộc. Cơ hội chỉ có một lần trong đời, đứa trẻ nào vượt qua được thử thách chết người này sẽ được nhận vị trí danh giá trong bộ tộc, chỉ đứng sau tộc trưởng, có quyền được kế vị tộc trưởng lãnh đạo bộ tộc về sau. Tuy cũng đã đến tuổi tham gia nghi lễ, nhưng Leon lại không được tộc trưởng gọi đến. Chẳng một ai hỏi về hắn, trừ mấy đứa trẻ trong bộ tộc có thắc mắc. Tộc trưởng cố tình không trả lời, đồng thời tuyên bố bắt đầu nghi lễ. Bọn trẻ nắm chắc ngọn giáo trong tay, liếc nhìn mẹ mình như thể được nhìn lần cuối, rồi hít một hơi thật sâu, đồng loạt chạy khỏi bản làng, hăm hở leo lên dốc núi cheo leo. Bọn trẻ vừa đi khỏi, Leon mới lững thững bước lại gần tộc trưởng. Trông thấy hắn, tộc trưởng cũng không đổi sắc mặt, như thể lại đang đợi hắn xuất hiện. Đoạn, lấy ra một cây giáo ném cho Leon rồi nói:



- Ta tưởng ngươi trốn!



Leon ngạc nhiên bắt lấy ngọn giáo, chăm chú nhìn tộc trưởng như định hỏi điều gì thì thấy ngài hất hất hàm về hướng bọn trẻ vừa rời đi, ý rằng đi đi. Một nụ cười lanh lợi nở trên gương mặt, Leon chạy vụt đi, không quên nói với lại:



- Cảm ơn tộc trưởng!



Từ nhỏ, Leon không được chăm sóc tận tình như những đứa trẻ đồng bạn. Nhưng không vì thế mà hắn ốm o, trái lại thân thể còn phát triển tráng kiện lạ thường. Dòng máu Troll không những giúp hắn có thân thể dẻo dai, mà còn vô tình giúp hắn tự nhận thức được kỹ năng và bản năng của tộc Troll. Hắn chạy băng băng lên đỉnh núi. Mặc cho đôi chân trần đạp đá gai sắc, hắn không hề thấy đau đớn, cũng chẳng bị lấy một vết xước. Chỉ vài bước chạy, Leon đã đuổi kịp lũ trẻ trên đường làm nhiệm vụ. Trông thấy Leon, chúng reo hò ầm ĩ vẻ phấn khởi lắm. Tuy tuổi tác có ngang nhau, nhưng chúng mau chóng nhận thức được tài lực của Leon, phục hắn như anh cả. Mỗi khi có trò hay hoặc có chuyện rắc rối, chúng đều báo cáo với Leon đầu tiên.



Golden Eagle làm tổ trên đỉnh núi cao, cao hơn so với cao nguyên nơi bản làng Kerol chừng ba trăm mét. Nó được coi là bá chủ của cả ngọn núi này. Ngay đến Orc hung bạo cũng phải e dè trước sức mạnh của nó. Bọn trẻ trong bộ tộc Kerol chỉ nghe kể về sinh vật này chứ chưa từng tận mắt chứng kiến nó xuất hiện.



Lúc này đi cùng Leon có năm đứa trẻ. Ba trăm mét không quá cao, vả lại đường leo lên đỉnh cũng không quá hiểm trở, hơn nữa mặt trời cũng đã lên cao, làm tan sương giá phủ trên núi nên cũng không bị hạn chế tầm nhìn, cản trở quá trình di chuyển. Đám trẻ có Leon dẫn đầu chỉ mất hơn nửa giờ để leo tới nơi. Chúng trông thấy ngay một cái tổ lớn nằm vắt vẻo trên đỉnh núi. Cả đám còn do dự chưa biết làm sao thì Leon đã nhanh chóng leo lên chỗ cái tổ. Tiếp cận được rồi, hắn tỏ ra cẩn thận hơn, chậm rãi ngó đầu quan sát bên trong cái tổ. Trống trải. Hai chữ hiện ra trong đầu Leon đánh giá về tình hình hiện tại. Hắn nhanh chân leo vào trong tổ chim, đoạn, ra hiệu cho mấy đứa trẻ bên dưới đợi mình.



Trong tổ có cả thảy chục quả trứng vỏ vàng ươm. Quả nào quả nấy cũng đều to bằng nắm tay người lớn. Golden Eagle mẹ lại không có ở đây, xem như Leon may mắn. Hắn tính sẽ mang xuống sáu quả trứng đủ cho cả đám mang về làm chiến tích nghi lễ trưởng thành. Chiếc áo rách rưới của hắn mau chóng trở thành chiếc bọc quấn cả sáu quả trứng đại bàng lại. Buộc nó sau lưng mình, Leon khẩn trương rời khỏi tổ chim và leo xuống. Bọn trẻ mừng lắm, reo hò thán phục sự can đảm của hắn.



Nhưng vui mừng chưa được lâu thì tai họa đã ập đến. Cả đám trẻ đang trên đường trở về bản làng thì bỗng thấy dưới chân xuất hiện một cái bóng đen khổng lồ. Ngước nhìn lên, chúng hoảng hốt khi thấy một con chim to lớn, sải cánh dài đến hai mét rưỡi đang truy đuổi. Bộ lông của nó vàng ươm, phản chiếu lấp lánh ánh mặt trời. Đúng như tên gọi, Golden Eagle - Đại Bàng Lông Vàng. Nó giương móng vuốt sắc nhọn hung tợn sà xuống tấn công đám trẻ. Leon phản ứng ngay lập tức, vươn người thực hiện một động tác nhanh gọn. Mũi giáo trong tay hắn theo đà chuyển động của cơ thể phóng vút một đường thẳng tắp, nhắm tới ức của con chim khổng lồ. Nhưng nó cũng nhìn ra được nguy hiểm chí mạng, lập tức đập cánh bay lệch sang một bên. Thành ra mũi giáo mà Leon phóng đi chỉ trúng sượt qua phần đuôi con chim, đâm vào ngọn núi mà Leon vừa trèo lên rồi rơi xuống. Lông vũ óng ánh sắc vàng từ đuôi con chim rụng rơi lả tả. Đám trẻ còn chưa hết hoảng hốt, liền đó lại kinh ngạc tròn xoe mắt vì kỹ năng của Leon vừa rồi đã ngăn cản đợt tấn công của Golden Eagle. Nhưng chúng đều biết, con chim sẽ không bỏ cuộc. Leon chạy đi lấy lại ngọn giáo rồi lại hướng đám trẻ chạy thục mạng. Con chim khổng lồ lượn vài vòng trên không rồi lao xuống tiếp tục tấn công. Lần này nó bay là là sát mặt đất, lao thẳng vào chúng như một mũi tên. Hẳn phần ức là điểm yếu nên nó dùng cách này để che giấu.



Leon không tỏ ra nao núng. Hắn giao bọc trứng cho đám trẻ rồi quyết tâm ở lại chặn đường con chim. Đám trẻ nghe lời, không chút chậm trễ, men theo đường cũ chạy về bản làng. Leon vừa lúc con chim lao tới lập tức vung giáo đập thẳng một nhát mạnh mẽ vào đầu nó. Ngọn giáo gãy đôi sau cú đánh nặng như búa tạ. Con chim lảo đảo, bay chệch choạc đi, nhưng vẫn vô tình quệt vào Leon. Rồi cả hai cứ thế lao đầu xuống vách núi cheo leo. Đám trẻ gào lên thảm thiết khi chứng kiến Leon anh dũng cảm tử để chúng an toàn trở về...



Chúng đứng bên bờ vực đau khổ hồi lâu, rồi lững thững kéo nhau quay trở lại bản làng trong thần thái uể oải mệt mỏi. Mệt mỏi không phải vì cơ thể leo dốc núi cao. Mà vì chúng đã mất đi một người bạn hết mực yêu quý, nể trọng. Dẫu được mọi người trong bộ tộc tung hô đầy tự hào, nhưng tự trong trái tim ngây thơ của những đứa trẻ kia là một nỗi tủi hổ không sao nói thành lời. Tự hào sao đây khi mà chúng không hề bước chân tới tổ Golden Eagle, không tự lấy trứng, cũng không dũng cảm đối đầu với con chim dữ? Mặt đứa nào đứa nấy cũng in một nét buồn bã, rầu rĩ. Những bà mẹ, và cả bộ tộc dường như cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhưng vốn dĩ Leon chẳng có là gì của họ, sao phải quan tâm. Cũng có người độc miệng nói, từ nay không phải lo con mình giao du với thằng quái thai đó nữa...



Trong không khí rộn vang vui mừng đó, tộc trưởng liền ra hiệu hoãn để tất cả lặng im. Ngài dường như còn hiểu chuyện hơn. Ngài liền hỏi câu đầu tiên:



- Ai đã leo lên tổ của Golden Eagle?



- Là Leon... - Đám trẻ, trên tay mỗi đứa là quả trứng vàng ươm, giọng run run đồng thanh đáp.



- Ai đã lấy trứng ra khỏi tổ Golden Eagle? - Tộc trưởng tiếp tục hỏi.



- Là Leon ạ... - Đám trẻ bắt đầu sụt sùi, thật thà đáp.



- Vậy ai đã đụng độ với Golden Eagle? - Tộc trưởng vẫn giữ thái độ nghiêm nghị không đổi, tiếp tục hỏi.



- Là Leon ạ... - Đã có đứa bắt đầu rơi nước mắt, mếu máo.



- Ừ... - Tộc trưởng hạ giọng, hỏi tiếp - Thế Leon đâu rồi?



Tức thì cả năm đứa trẻ không kìm nén được nữa, nhất thời khóc rống lên thảm thương. Cảnh tượng khiến cho những người trong bộ tộc cũng phần nào xúc động, thương cảm. Mỗi một câu hỏi và câu trả lời như một mũi giáo đồng loạt xuyên thấu tâm can của tất cả những người xung quanh. Và tiếng khóc của đám trẻ như một đòn kết liễu, khiến không ai cầm được nước mắt nữa. Tộc trưởng chậm rãi bước lại gần đám trẻ, rồi nhẹ nhàng hỏi:



- Các ngươi có nhớ Leon đã chết như thế nào không?



Dẫu thái độ nghiêm nghị của tộc trưởng còn đó, nhưng đôi mắt khó mà giấu đi được tâm tư. Ngài thừa biết Golden Eagle hung dữ đến độ nào, nhất là khi nó đang bảo vệ con của mình nữa. Trong số đám trẻ, ngài không hề nghĩ Leon lại là đứa không thể quay trở về. Ngài càng không dám hình dung Leon bị móng vuốt của Golden Eagle sát hại ra làm sao nữa...



- Leon... - Một đứa trong đám trẻ cố nín khóc, đáp lời tộc trưởng trong tiếng nấc nghẹn ngào - Leon... Golden... Cả hai rơi xuống vực rồi... U hu...



Tộc trưởng nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, gật đầu mấy cái. Chừng như ngài cảm thấy có gì đó nhức nhối trong thâm tâm mà khó phần nào lý giải. Ngài đứng trước tất cả người trong bộ tộc, nhìn xa xăm, rồi chậm rãi nói:



- Hơn mười năm nay, tộc Kerol chưa có ai làm được việc này. Phần nhiều là bỏ cuộc, còn đâu là bỏ mạng trên núi vì móng vuốt Golden Eagle. Hôm nay, tộc Kerol ta lại một lần nữa giành được vinh quang. Nhưng vinh quang này có xứng đáng không?



Lời tộc trưởng nói không hẳn là ai cũng hiểu. Nhưng những ai đã hắt hủi Leon thì đều hiểu được rất rõ ý của ngài. Bị hắt hủi là vậy, nhưng đến phút cuối cùng, Leon cũng dốc sức giành vinh quang cho bộ tộc Kerol, bảo vệ máu mủ của Kerol. Vinh quang của đám trẻ ngày hôm nay cũng là một sự xấu hổ ê chề của cả bộ tộc. Vì vinh quang đó là do Leon đem lại bằng cả tính mạng của mình nên lũ trẻ không dám nhận. Tộc trưởng cũng không còn cách nào khác ngoài đem trả lại sáu quả trứng của Golden Eagle về tổ. Ngay đêm đó, sau khi nghi lễ trưởng thành kết thúc, cả bộ tộc liền tổ chức nghi lễ cầu siêu cho Leon, đứa con bất hạnh của Kerol. Tín ngưỡng của bộ tộc Kerol tôn thờ hai vị thần, Hỏa Thần Darkos và Đất Mẹ Gaia. Họ quan niệm rằng Hỏa Thần Darkos là vị thần trừng phạt tội lỗi của con người cũng như công nhận những việc tốt họ đã làm khi còn sống; còn Đất Mẹ Gaia là vị thần che chở cho những người đã mất và giúp họ tái sinh ở một thế giới khác.



Khi một người trong bộ tộc Kerol mất đi, cả bộ tộc sẽ quây quần trước hang núi nơi thờ phụng thần linh và tổ tiên. Tộc trưởng sẽ đại diện cho cả bộ tộc cầu khấn thần linh ban phước cho linh hồn của người đó và dẫn lối cho người đó quy tụ với tổ tiên trong lúc hỏa thiêu. Đáng buồn thay, chỉ khi đã không còn trở lại bộ tộc nữa, Leon mới được mọi người đối xử và coi như đồng bào. Nghi lễ cầu siêu cho Leon diễn ra một cách đường hoàng, nghiêm chỉnh, mặc dù không có thi thể của hắn. Không một ai vắng mặt trong nghi lễ, cũng không còn ai có ý nghĩ khinh khi coi thường nữa.



Tuy nhiên, không ai trong bộ tộc thực sự biết được số phận của Leon ra sao. Rơi xuống từ đỉnh núi cao, hắn và Golden Eagle cùng hướng lao xuống một thung lũng sâu. Leon may mắn trước lúc chạm đất lại tóm được một bụi cây rậm rạp mọc ra bên vách đá cách mặt đất còn khoảng chừng vài chục mét. Con chim khổng lồ kia vẫn chưa hồi tỉnh sau cú đánh của Leon, hiển nhiên là vẫn lao thẳng xuống vực sâu mà không thể chủ động chống đỡ. Nhờ có bụi cây kia mà Leon thoát chết trong gang tấc, lại có cách leo lên vách núi. Hắn không hề biết rằng mình đang ở rất xa cao nguyên nơi bản làng bộ tộc Kerol. Hắn men theo vách núi tìm được đường xuống thung lũng. Rồi với bản tính hiếu kỳ, hắn đi lang thang trong thung lũng.



Leon chưa có ý định tìm đường về bộ tộc vội. Hắn tìm trong thung lũng tung tích của con Golden Eagle. Hắn biết nếu nó chết ở đây thì bốn quả trứng còn lại trong tổ trên đỉnh núi sẽ sớm gặp kết cục không tốt. Tộc trưởng cũng không giấu chuyện của mẹ hắn, nên hắn tự biết cảm giác sẽ như thế nào nếu không có mẹ hay người chăm sóc. Hiển nhiên là ở nơi núi non hiểm trở cằn cỗi này sẽ không thể nào sống sót. Đành rằng hắn đã lấy đi sáu quả trứng của con vật, nhưng cũng không thể để những quả còn lại trong tổ chịu chung số phận được. Nghĩ vậy, bước chân đưa hắn đi mỗi lúc một nhanh. Nhưng khi tới nơi lẽ ra Golden Eagle đã rơi xuống, hắn tuyệt nhiên không trông thấy con vật đâu cả. Ngước nhìn lên vách núi, hắn cam đoan kia đúng là chỗ bụi cây hắn đã bám vào được khi nãy, vậy thì chỗ hắn đang đứng phải có dấu vết của con chim chứ? Dấu vết! Hai chữ hiện hữu trong đầu lập tức thôi thúc bản năng của hắn. Hắn cúi người ghé đầu sát mặt đất dưới chân và bắt đầu đánh hơi. Ngay lập tức, hắn nhận ra mùi của Golden Eagle vẫn còn khá mới. Tin tưởng chắc chắn vào bản năng và giác quan của mình, hắn lập tức lần theo mùi đó đi càng sâu hơn vào trong thung lũng.



Càng đi sâu hơn, dọc theo dấu mùi của Golden Eagle, Leon còn nhận thấy có lẫn mùi của những sinh vật khác nữa. Hắn chỉ cảm thấy vậy chứ không biết thứ mùi kỳ lạ kia rốt cuộc là của sinh vật gì... Thung lũng nơi hắn đang lang thang đó, vô tình lại là nơi mà bộ tộc Kerol cấm kỵ bén mảng tới. Nó được đặt chung một tên gọi: Thung Lũng Lửa. Khi xưa kiến tạo nên lục địa, Hoả Thần Darkos đã đẩy những tàn dư huỷ diệt vào sâu trong lòng đất nhưng vẫn để cho những con đường diệt vong tự do giải phóng lên mặt đất. Nơi đây nằm trên mạch dung nham sục sôi luôn chực tuôn trào bất cứ lúc nào. Cư ngụ nơi đây có những sinh vật hung tợn vô cùng, đặc biệt hơn cả là chúng đều có thân mình rực cháy bởi ngọn lửa dữ dội bao quanh. Bọn Orc và cả tộc Troll thiện chiến cũng hiếm khi xông vào đây. Ngoại trừ những kẻ đến từ Zamecia mạo hiểm tới Thung Lũng Lửa để tìm kiếm mỏ vàng trữ lượng lớn, và hiển nhiên chẳng kẻ nào nguyên vẹn trở về.



Càng đi sâu vào thung lũng, Leon càng cảm thấy sức nóng tăng lên rõ rệt. Cùng với đó là cảm giác rung động dưới chân mỗi lúc một mạnh hơn. Leon không đánh hơi thêm nữa vì hắn đã nhận ra dưới chân mình có khí độc bốc lên từ lòng đất. Nhưng hắn vẫn tin tưởng tiến về phía trước bởi lẽ nãy giờ dấu vết mùi mà Golden Eagle để lại chỉ đơn giản là một đường thẳng tiến vào sâu trong thung lũng.



Chừng một giờ sau, nơi Leon tiến vào đã nóng như thiêu, không khí ngột ngạt khó thở vô cùng. Mặt đất dưới chân không khác gì một lò nung. Leon buộc phải dừng bước, ngó nghiêng xung quanh. Dọc theo thung lũng có xuất hiện những khe nứt rực đỏ ánh dung nham. Cũng từ những khe nứt, khí độc và hơi nóng bốc lên nghi ngút, khiến cho không khí tại đó vặn vẹo đi thấy rõ. Đang chưa biết phải làm thế nào thì đột nhiên Leon nghe có tiếng người hò hét phía đằng xa. Chắc chắn tiếng động đó phát ra bên trong thung lũng. Nhưng phía trước, con đường rẽ ngoặt sang bên đột ngột, thành ra tầm nhìn của Leon bị vách núi che khuất, không cách nào trông thấy chuyện gì đang diễn ra. Vẫn không từ bỏ ý định cứu Golden Eagle, đồng thời bản tính tò mò cũng thôi thúc hắn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra trong thung lũng, Leon không do dự, xé nguyên cái quần đang mặc thành hai miếng vải quấn quanh hai bàn chân của mình. Rồi cứ thế trần truồng chạy tuột vào trong thung lũng. Quả nhiên cách này có hiệu quả, Leon không bị sức nóng của mặt đất làm bỏng chân. Tiến lại gần hơn nơi có tiếng động, những âm thanh người hò hét vẫn chưa dứt. Ngã rẽ sắp tới gần rồi. Ngay khi vách núi không còn che khuất tầm mắt nữa, Leon liền thấy ngay một cảnh tượng hỗn loạn hiện ra.



Nơi đó có một đám chừng hơn hai mươi người. Hai mươi người đó đang bị một con lợn lòi khổng lồ tấn công. Thân mình con vật cao to như ngọn núi. Ước chừng nó cao trên hai mét, thân dài cũng đến năm mét. Trên lưng và dọc theo hai mạng sườn của nó có lửa cháy dữ dội. Ánh mắt nó hung tợn. Từ mõm nó chĩa ra hai cặp nanh trắng ngà nhọn hoắt tua tủa. Mỗi bước chân nó đạp xuống đều lún sụt mặt đất và để lại những hố than đen kịt. Hơi thở từ mõm nó từng ngụm khí phả ra đều nóng rực. Đám người đang ra sức hò hét để phân tán sự chú ý của con quái vật, đoạn lấy vũ khí đánh trả. Nhưng vô ích. Không cách nào làm cho con vật hung dữ xuống sức, mà đã vài ba người bị thương và ngã xuống rồi. Quan sát thêm một chút, Leon thấy ngay con Golden Eagle đang ở chỗ đám người, bị giam trong một chiếc cũi lớn.