Máu ! Sẽ Trả Lời Tất Cả

chương 2

Biệt thự Rose.

Nơi đây thường ngày đông vui đầy ắp tiếng cười là vậy, thế mà giờ đây bao trùm quanh biệt thự là một màu buồn ảm đạm. Người ra vào biệt thự tấp nập bởi hôm nay là ngày đưa tang Chủ tịch Tập Đoàn Anh Việt cùng phu nhân về nơi an nghỉ cuối cùng. Trong đoàn người tiễn đưa, người ta thấy có một bé gái cỡ 7,8 tuổi cầm di ảnh của cha mẹ đứng bên người anh trai. Thật ngạc nhiên rằng cô bé ấy không mảy may rơi một giọt nước mắt nào mà họ lại thấy vẻ mặt lạnh băng cùng đôi mắt thù hận hiện lên trên khuôn mặt cả cô bé.

Sau tang lễ, đoàn người trở về. Nghĩa trang vắng vẻ lặng lẽ đến rợn người khi chỉ còn lại 2 con người đứng bất động trước ngôi mộ. Những làn gió thổi làm tung bay những sợi tóc trên vầng trán tinh khiết của Thiên Băng. Tiếng gió rên rỉ như tiếng ai khóc. Lúc này, nó không còn đủ sức để tỏ ra mạnh mẽ. Nó quỳ xuống, gục đầu trên đôi bàn tay nắm chặt. Nước mắt ứa mi, nhỏ xuống những bông hoa trắng.

Nó thổn thức.

- Cha mẹ ơi! Không có cha mẹ con và anh hai biết sống sao. Tại sao cha mẹ lại bỏ chúng con bơ vơ trên cõi này?..... Quỳ trên nền đất lạnh Thiên Băng muốn nổi giận, muốn trút giận nhưng ở đây, chẳng có ai để nó trút giận. Trong khu nghĩa trang êm đềm này, mọi chuyện đã qua.... và nó chỉ còn cảm thấy một điều duy nhất đó là nỗi đau của chính mình và sự hận thù.

Nó thì thào những câu đứt quãng, đôi môi run run:

- Cha ơi, mẹ ơi...... Xin cha mẹ hãy phù hộ cho con. Thù này con nhất định phải trả. Nợi máu phải trả bằng máu.

Nó thì thầm với cha mẹ như cầu khẩn những vị thánh. Có ai ngờ rằng những lời nói này được thốt ra từ một đứa bé mới chỉ 8 tuổi. Ngày cha mẹ còn sống, nó thường sà vào lòng 2 người, nghe những câu nói dịu dàng. Nay nó không còn được nghe những giọng nói ấm áp của cha mẹ đáp lại nữa. Nó cảm thấy linh hồn của cha mẹ đang bay lượn đâu đây để củng cố niềm tin và sức mạnh cho nó.

Trời dần tối.

Phía sau lưng nó, anh hai quỳ xuống bên nó, dang 2 tay ôm lấy đôi vai bé nhỏ của nó. Anh trai nó nghẹn ngào.

- Thiên Băng, chúng ta phải về thôi trời tối rồi.

Thiên Băng đứng lên, nó nhìn xuống hai nấm mộ lần cuối và thì thầm lời từ biệt:

- Chào cha...... chào mẹ...... cầu cho linh hồn cha mẹ được yên bình.

Gió thổi những cành cây trụi lá trong khu nghĩa trang trên lối đi hẹp giữa những hàng mộ, Thiên Băng lặng lẽ bước, im lặng, buồn hiu.