Chương 61
Thanh niên ôm đầu gối ngồi trên nóc kho hàng, sắc mặt tiều tụy nhìn về phía bốn chiếc trực thăng, sợ hãi trong lòng đã biến mất không còn một mảnh, thay vào đó là vui mừng cùng chờ mong.
Trực thăng bay đến gần, cơn gió lớn do cánh quạt tạo ra thổi rối tung mái tóc của thanh niên kia, nhưng hắn không hề để tâm, trên mặt còn hiện lên nụ cười thỏa mãn.
Cửa cabin mở ra, mấy binh lính trang bị đầy đủ đồng loạt bắn vào tang thi vẫn còn đứng lại dưới đất, mấy tang thi ở gần kho hàng họ không dám bắn, do kho hàng đều được xây lên bằng mấy tấm thép mỏng, không thể đỡ được uy lực cực mạnh của đạn MK48, sợ sẽ ngộ thương dân chúng bên trong.
"Xuống thôi!" Mấy tang thi dưới đất đều bị tiêu diệt, Tống Hạo Nhiên thủ thế đi xuống. Một binh lính thả xuống dây thừng, nhanh chóng trượt xuống.
Cung Lê Hân trực tiếp nhảy xuống, ngay cả dây thừng cũng không dùng, mấy binh lính lúc trước chưa từng thấy qua thực lực bưu hãn của Cung thiếu có chút há hốc mồm, động tác chậm vài giây, bị mấy đồng bạn đã quen biết Cung thiếu nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ ‘Không hiểu biết’.
Tống Hạo Nhiên trừng mắt nhìn thiếu niên nhanh chóng đáp xuống liếc một cái, trong lòng bất đắc dĩ. Vừa rồi, hắn lại bị cậu làm cho hoảng sợ. Lâm Văn Bác lắc đầu bật cười, đáy mắt nồng đậm sủng nịch, bám chặt dây thừng, cũng theo sau trượt xuống.
Đợi toàn bộ thành viên đều thuận lợi xuống mặt đất, Tống Hạo Nhiên mới theo dây thừng trượt xuống, cùng lúc đó, bốn chiếc trực thăng cũng bắt đầu chậm rãi hạ xuống.
Thấy bộ đội đặc chủng tay cầm mã tấu nhanh chóng chạy tới kho hàng, thanh niên đang ngồi lập tức bật dậy, ngưỡng cổ nhìn xuống quan sát. Thấy tiên phong là một thiếu niên thân hình nhỏ gầy, khuôn mặt non nớt, hắn trừng lớn mắt lộ ra khiếp sợ.
Quân đội nhất định bị tổn thất nghiêm trọng, ngay cả tiểu hài tử vị thành niên cũng dùng, còn phái tới cứu dân chúng, quả thật rất hết lòng vì dân, thật vĩ đại! Khiếp sợ trên mặt thanh niên dần rút đi, ngược lại biến thành cảm động đến rơi nước mắt, đồng thời lo lắng cho thiếu niên kia không thôi.
Nhưng thiếu niên rất nhanh dùng hành động đánh bay lo lắng của hắn, còn khiến sợ hãi của hắn tăng theo lũy thừa.
Chỉ thấy thiếu niên vung mã tấu trong tay không chút kẽ hở, như cắt lúa quét sạch toàn bộ tang thi gặp phải trên đường đi tới. Hắn đứng trên nóc kho nhìn xuống, thấy rõ ràng một đường xác tang thi cùng vết máu đen, kéo dài thẳng đến cửa kho hàng.
Những bộ đội đặc chủng theo sau khá thoải mái, chỉ cần xử lý mấy tang thi ‘lọt lưới’ là được, thiếu niên đã giết sạch tang thi xung quanh, khi đến thẳng kho hàng, cả quá trình chỉ mất hơn một phút đồng hồ.
Thanh niên đứng trên nóc kho, ngẩn người nhìn đám người phía dưới kích động mở cửa kho, dưới sự bảo vệ của bộ đội đặc chủng đã chạy tới phía mấy trực thăng đáp xuống.
Thiếu niên đi đằng sau, được vài bước ngẩng đầu nhìn thanh niên phía trên, giương giọng hỏi,"Anh không theo bọn tôi về sao?"
"A, về, về chứ." Gương mặt tinh xảo của thiếu niên rơi vào mắt hắn, tựa như ánh mặt trời chiếu vào tim, xua đi sợ hãi cùng bất an. Thanh niên chấn động, lập tức hồi thần, nhanh chóng lui về cửa sổ, từ đống hàng hóa chất cao vội vã đi xuống.
Chạy đến gần thiếu niên đang tươi cười dưới ánh dương quang chói chang, trong lòng hắn khẽ run. Hắn nghĩ, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên được nụ cười rực rỡ đã đưa hắn thoát khỏi tuyệt vọng này.
"Ở trong còn người không?" Hộ tống dân chúng tới máy bay xong, Lâm Văn Bác cùng Tống Hạo Nhiên chạy về, lo lắng hỏi.
"Hẳn là không còn, lúc tôi đi xuống thì không thấy ai." Thanh niên vội vàng đáp lời.
"Mọi người lên đi, để bọn tôi vào xem xét." Tống Hạo Nhiên nhanh chóng nói.
"Dạ." Thanh niên lớn tiếng trả lời, ngược lại nhìn thiếu niên tư thái trầm tĩnh cười cảm kích, sau đó cùng cậu đi tới trực thăng. Đi cùng thiếu niên, thanh niên nọ cảm thấy an tâm không hiểu vì sao, cước bộ cũng nhẹ nhàng lại.
Tống Hạo Nhiên cùng Lâm Văn Bác nhanh chóng kiểm tra kho hàng, xác định bên trong không có người liền chuẩn bị rời đi. Mắt quét qua đống hàng hóa bị mấy người sống sót khai mở, cước bộ Lâm Văn Bác chợt dừng lại.
Mấy đồ bị mở ra toàn bộ đều là thức ăn cùng một ít đồ sinh hoạt, cũng là đồ mà Lê Hân hiện tại cần nhất. Lâm Văn Bác quyết đoán gọi lại Tống Hạo Nhiên, chỉ vào đống thùng.
Tống Hạo Nhiên nhướng mày, trong mắt lướt qua một tia vui mừng. Hai người chạy lại, ăn ý lấy ra một thùng trống, lựa ra đồ ăn vặt Lê Hân thích ăn cùng một ít đồ sinh hoạt, tất cả bỏ vào, sau đó hợp lực nâng lên, chạy về phía trực thăng.
Ba trực thăng kia đã đầy người, đang chậm rãi cất cánh bay về căn cứ. Còn một chiếc đứng lại chờ đợi. Cung Lê Hân bảo hộ thanh niên kia đi về phía cửa máy bay.
Hai mươi bộ đội đặc chủng chia thành bốn nhóm năm người, ngồi vào bốn trực thăng bảo hộ dân chúng. Năm người lưu lại thấy Cung thiếu đi đến, đều lần lượt khom người chào hỏi, thái độ thập phần kính trọng, hoàn toàn không giống như đang đối đãi với một hài tử vị thành niên.
Cung Lê Hân gật đầu đáp lại, ngồi xuống chỗ trống cạnh thanh niên.
Cung thiệu*? Thanh niên yên lặng ngồi cạnh cậu, nhớ kỹ hai chữ được nhóm binh lính sùng kính gọi, nhiệt huyết trong lòng tăng lên. Đây là tên của ân nhân cứu mạng a! (*: ‘Cung thiếu’ đọc là Gōng shǎo [龚少], chữ ‘少’ đọc gần giống với chữ ‘thiệu’ là shào [劭] nên anh này nghe nhầm từ ‘Cung thiếu’ thành ‘Cung thiệu’)
Không đến một phút đồng hồ, Tống Hạo Nhiên cùng Lâm Văn Bác cũng nâng thùng chạy ra, lưu loát leo lên, sau đó đóng cửa lại.
Trực thăng an toàn cất cánh, nhìn kho hàng hình chữ nhật dần nhỏ đi, hơn mười người sống sót đều nhẹ nhàng thở ra, xụi lơ ngồi xuống chỗ mình.
"Thiếu tướng, sớm biết kho hàng này chất đầy đồ ăn và đồ sinh hoạt hằng ngày thì chúng tôi cũng mang thêm mấy thùng rỗng rồi." Một bộ đội đặc chủng hâm mộ nhìn thùng lớn đặt cạnh chân hai người.
"Đây là cho Lê Hân, về sau có nhiệm vụ các cậu còn có cơ hội thu thập." Tống Hạo Nhiên ôm bả vai Cung Lê Hân giải thích.
Mấy người sống sót nghe vậy, lập tức lấy túi du lịch của mình mở ra, đem mấy thứ mà họ thu được đưa cho vài bộ đội đặc chủng, thái độ vô cùng nhiệt tình. Mấy túi du lịch cũng là lấy từ trong kho hàng, màu đều giống nhau, kiểu cũng giống, thời điểm khi quân đội lần đầu tiên phát hiện bọn họ, họ đã thu thập đầy đủ thức ăn chuẩn bị mang theo rồi.
Trên mặt mọi người đầy vui sướng cùng cảm kích sâu nặng, quần áo đầy tro bụi, túi du lịch căng phồng, nhìn không hề giống như người vừa sống sót khỏi đại nạn, mà giống như đoàn đi du lịch lữ hành.
Nhóm binh lính vẫy tay cự tuyệt. Nhưng mấy người sống sót không đồng ý, nhất quyết nhét vào tay hay túi quần bọn họ. Không khí trong cabin vô cùng ấm áp, xua tan đi tuyệt vọng cùng sợ hãi do mạt thế.
"Mấy thứ này khi vào căn cứ đều là tài sản cá nhân của mọi người, căn cứ sẽ không lấy, mọi người giữ lấy đi. Vật tư về sau, mọi người còn phải dựa vào lao động của mình để đổi lấy, tôi khuyên mọi người giữ lấy chúng xem như đồ dự trữ đi, giữ lấy ráng mà sống." Tống Hạo Nhiên mở miệng giải vây cho thuộc hạ của mình.
Binh lính cũng tự giác trả về. Dân chúng muốn khước từ, lại sợ uy nghiêm của Tống Hạo Nhiên, chỉ đành bất đắc dĩ cầm lấy.
Thanh niên ngồi cạnh Cung Lê Hân vẫn cúi đầu trầm mặc không nói. Bất đồng với người khác, bên người hắn không có gì cả, cũng không mang theo thứ gì. Khi mọi người cám ơn bộ đội, trong mắt hắn lộ ra thần sắc đấu tranh, trộm dò xét nhìn thiếu niên bên người một cái, cuối cùng hạ quyết tâm, tay chậm rãi đưa vào túi áo.
Khi Tống Hạo Nhiên vừa dứt lời, tay hắn liền cứng đờ, nhưng động tác không dừng lại, cơ thể nhích lại, bàn tay cầm thứ gì đó lặng lẽ bỏ vào túi Cung Lê Hân.
Động tác bí mật đó sao có thể tránh được cảm nhận của Cung Lê Hân? Cung Lê Hân nhìn hắn một cái, lấy thứ đó trong túi ra, để trước mắt nhìn, đôi mắt thanh triệt nháy mắt sáng như bầu trời đầy sao.
Đây là một thanh chocolate Thụy Sĩ, là nhãn hiệu đồ ăn mà thường ngày cậu thích ăn nhất. Nghĩ đến mùi hương nồng đậm, tư vị tuyệt vời khi vừa đưa vào miệng, cậu bất giác liếm môi, trên mặt không hề che dấu cảm xúc, hiện rõ hai chữ ‘Muốn ăn’.
Nhưng nhớ đến lời Tống Hạo Nhiên, cậu lập tức áp chế khát vọng trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm lại, nghiêm túc trả thanh chocolate về,"Anh giữ lấy đi, Tống đại ca đã nói rồi, tôi không thể lấy được." Vừa nói, tầm mắt vừa lưu luyến nhìn bao bì tinh xảo của thanh chocolate, khó khăn trả về.
Thanh niên liên tục vẫy tay, đem chocolate bỏ lại vào túi áo cậu. Tất cả mọi người trên máy bay đều nhìn về phía hai người.
Lâm Văn Bác nhìn biểu tình thèm muốn đáng yêu của Cung Lê Hân, trong mắt đầy sủng nịch, ôn nhu nói,"Chỉ là một thành chocolate thôi, tiểu Hân cứ lấy đi."
Cung Lê Hân khuôn mặt nghiêm túc căng chặt, ánh mắt sáng lên chớp một cái, mím môi, do dự nhìn Tống Hạo Nhiên.
"Em lấy đi, về sau có thứ tốt nhớ nhớ rõ phần nhân tình này." Đối với ánh mắt khát cầu manh chết người của thiếu niên, Tống Hạo Nhiên luôn tuân thủ nghiêm ngặt kỷ luật luôn khó có thể kháng cự, mâu quang lóe lên, gật đầu đáp ứng.
Cung Lê Hân vui vẻ gật đầu, bỏ chocolate vào túi, hai mắt cong lên, chân thành cám ơn thanh niên. Sắc mặt hắn đỏ lên, có chút không biết phải làm sao, liên tục vẫy tay nói không cần.
Thấy Cung Lê Hân phải được Tống Hạo Nhiên đồng ý mới dám nhận lấy đồ, Lâm Văn Bác cảm thấy lòng mình có chút khó chịu, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Nhớ tới do chính mình lúc trước kháng cự và hiểu lầm tiểu Hân nên mới tạo thành xa cách hiện tại, mâu sắc hắn tối dần, hối hận dâng lên.
Không biết nếu về sau tận lực bù đắp, tiểu Hân có thể giống như với bạn tốt thân cận với hắn hay không? Nhất định thế. Nghĩ đến tính tình thẳng thắn khả ái của thiếu niên, khóe miệng Lâm Văn Bác dần cong lên, trong lòng cũng trở nên thoải mái.
Bốn phía dày đặc khói không ngừng truyền đến tiếng nổ mạnh, liên tiếp, không ngừng nghỉ. Ba trực thăng phía trước vốn đang bay về căn cứ, nghe thấy tiếng nổ mạnh lại bay ngược về, tới gần mấy cột khói đen mù mịt.
"Chúng ta cũng đến đó xem." Tống Hạo Nhiên nói với phi công. Nơi này dù sao cũng là nơi bọn họ đã nhiều năm cư trú, chứa đầy tình cảm của bọn họ.
Bay đến gần, mọi người đều không nhịn được đứng dậy nhìn xuống. Cung Lê Hân cũng đến dựa vào cửa sổ gần Lâm Văn Bác, nhìn xuống bên dưới.
Hàng ô tô đông nghịt nay biến thành từng trái bom, lần lượt nổ tung. Mảnh đạn cùng tinh hỏa văng khắp nơi, lại tiếp tục đốt cháy nhà hàng cùng cửa tiệm trên mặt tiền. Bất quá chỉ trong ba mươi phút, khu thương mại phồn hoa nhất trước kia đã biến thành biển lửa, điêu tàn ngay trước mắt.
Cho dù bay xa cách mặt đất mấy trăm thước, mọi người vẫn có thể cảm nhận được chấn động cùng ngọn lửa hừng hực phía dưới. Lăng lăng nhìn nơi mình từng sống phía dưới bị đại hỏa vô tình cắn nuốt, mọi người đều cứng lại, biểu tình u sầu, không khí khiến người ta nghẹt thở lan tràn trong cabin.
Lại một trận nổ mạnh truyền đến, đánh vỡ tử khí yên lặng bình thường, làm tòa kiến trúc hình dạng độc đáo, cao chọc trời lung lay, một bên từ từ sụp đổ. Mọi người trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin.
"Không tốt, tòa nhà Đại Hạ sắp sụp rồi." Phi công vừa nói, vừa điều khiển trực thăng né tránh.