Chương 397: Hoàng Dược Sư? Thượng Quan Kim Hồng?

Mật Thám Phong Vân

Chương 397: Hoàng Dược Sư? Thượng Quan Kim Hồng?

Bên ngoài cửa điện, vài tên lính lác đang túm tụm chém gió.

Một gã đầu to ngáp một cái hờ hững nói:

- Móa, lâu lắm mới thấy Thiên Tuế giận như vậy.

- Chắc lại bị thằng cha phó soái Đạo môn chọc giận. Trong đây cũng chỉ mỗi hắn là liều được vậy, ngay cả Long hộ pháp cũng chẳng bao giờ dám.

Một tên khác bộ dáng loắt choắt, chính là thằng nhãi nói chuyện dung tục chọc tức Hà Mạch Dũng lúc sáng, mở miệng the thé nói:

- Ta thì nghĩ khả năng Cửu ca sinh hoạt không điều độ, thân thể khó chịu nên mới hay chửi bậy thôi, haha!

Một gã đồng bạn cao gầy gật gù tò mò hỏi:

- Nói đến chuyện này, Thiên Tuế hình như vẫn độc thân? Ta gác ở đây mấy tháng còn chưa bao giờ thấy vợ con gì xuất hiện...

Gã đầu to lắc đầu nói:

- Nhầm rồi. Ngươi mới đến không biết thôi. Lão bà Thiên Tuế năm xưa là Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đó, hơn nữa hai người còn có cả con gái.

- Đệ nhất luôn, dữ như vậy?

Đầu to có vẻ hâm mộ nói:

- Nghe nói nàng ta tên Vệ Cơ. Chẳng qua về sau bị nhập cung làm phi tần, mà con gái của Thiên Tuế cũng bị hại theo. Vì thế Thiên Tuế mới sinh ra bất mãn một lòng quyết báo thù, cũng không nghĩ đến chuyện vợ con...

- Bị bắt vào cung? Lão Triệu Cát hóa ra còn có màn cướp vợ người khác sao?

Một tên khác dáng vẻ bất cần đời bĩu môi:

- Oài, người ta là Hoàng đế, thấy đẹp thì cướp thôi. Đổi lại là ta, ta cũng cướp hết.

- Nhưng Thiên Tuế võ công cao cường, chẳng lẽ không làm gì cả?

- Thì người ta là Hoàng đế, ở sâu trong cung cấm. Hơn nữa nghe nói bên cạnh lão luôn có chục tên tuyệt đỉnh cung phụng bảo hộ. Tưởng muốn giết thì giết sao?

Đầu to nhìn ngang nhìn dọc một chút, mới nhỏ giọng:

- Thực ra, ta nghĩ không phải vì Hoàng đế phòng vệ cẩn mật Thiên Tuế không giết được, mà là... bản thân Thiên Tuế không mạnh như chúng ta nghĩ đâu. Nghe nói Thiên Tuế lúc trước và hiện tại không phải là một người nữa.

- Là sao?

Mấy tên đồng bọn đều nhìn nhau một bộ mù mịt. Chỉ có tên nhỏ con chuyên dâm ngữ là ra vẻ trải đời, tặc lưỡi xen vào:

- Ta hiểu. Thực ra ta lúc trước và hiện tại cũng không phải là một nữa. Hồi trước bổn công tử phong lưu phóng khoáng, bao nhiêu là em gái hâm mộ. Từ khi vô đây làm lính đời đi xuống không phanh, ài...

- Đại ca, lạc đề rồi.

Cả đám trắng mắt, gã đầu to mới ra vẻ thần bí nói:

- Có nghe về quỷ hồn đoạt xá trọng sinh bao giờ chưa?

Tên cao gầy lúc này hỏi:

- Ngươi nói cái vụ "ma đầu sống dậy vũ trụ diệt vong" đầu năm nay?

Gã đầu to gật đầu:

- Ta nghĩ, Thiên Tuế có khi chính là một ma đầu như thế, chẳng qua sau khi sống lại thì xui vẻo thế nào thực lực yếu đi. Cho nên mỗi khi có người nhắc đến tu vi cao thấp sẽ khiến Thiên Tuế tức giận. Đại khái là lực bất tòng tâm...

Tên cao gầy bỗng vuốt trán nói:

- Từ từ, đoạn hồn nhập yếu đi ngươi nói ta thấy quen quen, có phải chôm từ truyện "Chu Xán truyền kỳ" ra đúng không?

- Khụ khụ.

Tên đầu to vội ho khan, xem ra bị nói trúng.

Chỉ có gã nhỏ con là chẳng hiểu ra sao thò vào hỏi:

- Ây, hai ngươi nói cái gì truyền kỳ?

Cao gầy tặc lưỡi:

- Truyện dài kỳ. Không biết sao? Từ đầu năm sao chổi rơi, liền có trào lưu viết truyện kỳ huyễn mạt thế các thứ, bọn Thái Học sinh Giám sinh Quốc Tử giám đều bỏ học viết kiếm bội tiền. Mà bộ "Chu Xán truyền kỳ" này là hot nhất, chẳng qua bị triều đình cấm vì viết về Minh triều. Ta cũng phải chui diễn đàn xin mãi mới có bản sao.

Hai tên đầu to cao gầy nói xong nhìn nhau thâm tình. Dù sao dân đọc truyện kỳ huyễn ở đâu cũng là của hiếm, không dễ gì mà gặp người cùng sở thích, cần phải trân trọng.

Chỉ là lại bị thằng nhãi nhỏ con một bộ bĩu môi khinh bỉ nói:

- Tưởng gì, hóa ra là truyện ma. Mấy cái đó toàn hư cấu thôi, vậy mà hai ngươi cũng tin sao?

Đầu to sẵng giọng phản ứng:

- Ngươi đọc thử mới biết, ta thấy bên trong viết cũng khá có lý đó. Thế gian thực sự có quỷ hồn. Mà mục đích của bọn chúng là hủy diệt nhân giới để khôi phục ma giới từ vạn năm trước...

Đầu to càng nói càng mê ly, cảm giác như thế giới sắp đến hồi diệt vong. Chỉ là thằng nhãi nhỏ con não toàn tinh trùng, căn bản không để ý đến tình tiết ly kỳ, chỉ buồn chán hỏi:

- Không chút ý nghĩa. Thế trong đó có tả nữ quỷ không?

- Hừm, có hết. Hơn nữa không phải nữ quỷ nào cũng kinh tởm, cũng có nữ quỷ xinh đẹp.

Nhỏ con nghe vậy mới hai mắt sáng lên chút đỉnh:

- Thật? Móa, vậy ta phải tìm đọc mới được. Lão tử trước nay còn chưa mơ chơi nữ quỷ bao giờ, chắc là phải rất kích thích...

Hai tên cao gầy đầu to chỉ biết nhìn nhau bất lực. Nói chuyện với mấy thằng FA cả ngày chỉ biết có gái quả là quá mất hứng. Cả một đoạn quỷ vực ma giới thì không nghe vào...

...

Lúc này ở bên trong nội điện, Thiên Tuế và bạch y cũng đang nói đến đoạn quỷ hồn nữ quỷ gì đó.

Chỉ nghe thanh niên bạch y nói:

- Thuộc hạ tuy có vài lần tiếp xúc, nhưng lão ta rất cáo già. Lão chỉ nói là bạn cũ của Thiên Tuế, hơn nữa năm xưa trong bảng Thập Đại Ác Nhân còn xếp trên Thiên Tuế.

Cửu Thiên Tuế có chút khó chịu, nhưng xem chừng đã đoán ra là ai, y cũng chỉ biết nuốt bồ hòn làm ngọt nói:

- Hừ, vậy sao? Còn gì nữa?

- Lão lảm nhảm rất nhiều thứ thuộc hạ đều không rõ ràng lắm... Chỉ có một câu dạo đầu nói mãi không hết, "buổi chiều dương" gì đó.

Cửu Thiên Tuế nghe vậy mới cười nhạt:

- Quả nhiên. Khó trách dám nhúng tay vào bảo đồ của ta.

Thanh niên bạch y lúc này mới tiếp:

- Có điều, cũng không chỉ có mình lão ta. Còn có một nữ quỷ thủ...

- Thiên Diện sao?

Cửu Thiên Tuế giọng tuy lạnh nhạt, nhưng khi nhắc đến Thiên Diện có thể nghe ra y cũng có chút e ngại. Rồi y bỗng lẩm bẩm:

- Gượm đã, Truy Hồn, Thiên Diện, Tàn Dương, đều liên hệ với thằng nhãi kia. Không lẽ... cũng là tướng hồn?

Nói xong câu y bỗng đưa mắt liếc qua trung niên hộ vệ che mặt nói:

- Long Hộ pháp, chuyện này là sao đây? Bản cung có chút không theo được cốt truyện rồi.

Trung niên họ Long nọ chỉ lắc đầu:

- Ta cũng không rõ. Có lẽ hắn cũng không phải Lăng Phong kia nữa.

Cửu Thiên Tuế nhàn nhạt cười:

- Nếu hắn thực sự là tướng hồn, đương nhiên không phải là thằng nhóc Lăng Phong mà ngươi từng biết.

Nói đến đó y lại đổi giọng hiếu kỳ:

- Lại nói, ngươi thực sự cứ thế vứt bỏ tất cả sao?

Người họ Long trầm mặc không đáp.

Cửu Thiên Tuế xem chừng xác định Lăng Phong cũng là tướng hồn, im lặng tính toán một chút mới vung tay với lâu la:

- Hủy sát lệnh, gọi thằng đưa lệnh vừa rồi quay lại đi. Trước tiên cứ ngầm theo dõi đã, trà trọn được vào Phong Vân đoàn thì tốt. Chú ý cẩn trọng, đừng có lại hỏng như mấy hôm nay.

Thanh niên bạch y chỉ đành chắp tay nói:

- Vậy thuộc hạ xin cáo lui.

- Hừm, đi đi!

Chờ cho gã bạch y lui khuất, Cửu Thiên Tuế mới xoay sang hỏi một nhóm thủ hạ khác:

- Cái Vĩnh Lạc trấn kia hình như sắp trở thành một huyện?

Một người trung niên liền đứng ra.

Người này bộ dáng hơi béo, hơn nữa còn mặc quan phục của Tống đình, chỉ có khác là không đội mũ quan. Nhưng nhìn vào màu sắc và hoa văn, có thể đoán ít nhất phải là tứ phẩm.

Xem ra đây là tay chân Cửu Thiên Tuế xếp vào Tam tỉnh Lục bộ.

Chỉ nghe y nói:

- Đúng vậy, trấn này vốn chỉ là một cái sơn trấn hẻo lánh. Chỉ là từ đầu năm nay không hiểu sao dân tứ xứ tập trung ngày càng đông, tăng lên gần 5000 hộ. Hộ bộ liền để xuất gom thêm mấy trấn liền kề thành huyện mới, đặt tên là An Lạc, quy vào Nam giao kinh thành.

- Đã biết ai sẽ làm tri huyện hay chưa?

- Cái này hạ quan không đủ quyền biết, nhưng có lẽ sẽ là người của Vương Phủ.

- Vương Phủ?

Tiện nói, phàm đã là kịch xuyên về thời Tống Huy Tông, không thể không nhắc Vương Phủ, một trong "Lục tặc" hại nước hại dân cùng với bọn Sái Kinh Đồng Quán.

Chẳng qua, nếu như Sái Kinh Đồng Quán về sau vẫn có người bảo vệ, tỷ dụ có vài bộ truyện xuyên không cho rằng Sái Kinh chỉ hơi ham quyền thế, còn Đồng Quán cũng có một tay dẫn binh. Thì Vương Phủ là loại hình cẩu quan chính hiệu, xuất hiện ở truyện nào cũng bị ăn chửi.

Lý do là, Vương Phủ trong lịch sử là kẻ chủ trương bắt tay với người Kim mạnh mẽ nhất. Cái sứ đoàn đến Thái Nguyên vừa xong chính là do Vương Phủ thiết kế.

Lại nói, Tống đình trăm năm nay vẫn muốn lấy lại 16 châu Yên Vân từ người Liêu. Chỉ là kể cả khi Liêu bị Kim đánh cho tan nát, quân Tống đi ăn hôi vẫn không xong, thậm chí còn tổn thất mấy vạn quân.

Cho nên mấy tháng trước, Vương Phủ liền đề xuất với Triệu Cát dùng tiền bạc đút cho tướng Kim vừa chiếm Nam Kinh là Mộc Anh. Nếu có thể nhân đó mua được Nam Kinh, thì sẽ không bị mất quân mà vẫn lấy được "cố thổ", mà Vương Phủ sẽ là đại công thần trăm năm của triều Tống.

Để chắc ăn, Vương Phủ còn ngầm liên hệ với phe Kim. Rút cục Mộc gia yêu cầu một cái bảo hạp rồi muốn mua bán gì tính sau. Vương Phủ lập tức đồng ý cái rụp. Dù sao kia chỉ là một cái hộp trang sức của phi tử Triệu Cát, Vương Phủ còn chẳng hiểu vì sao bọn Kim rợ lại để ý đến.

Mà khi y thỉnh ý Triệu Cát, thì lão Hoàng đế lại đang lù bù tu đạo trường sinh, nghe bảo có thể lấy được Yên Vân, liền cũng kệ thây gật đầu. Rút cục mới thành tràng diện sứ đoàn cầm bảo hạp đi Thái Nguyên.

Chỉ là, đoàn đến Thái Nguyên còn chưa mua bán gì đã bị ai đó cướp gần sạch từ bảo hạp cho đến xe tiền. Toan tính của Vương Phủ coi như phải ngâm nước sôi.

Nói dài như vậy, chung quy có thể xem Phong ca lại có thêm một kẻ địch cực kỳ tiềm năng. Hơn nữa kẻ này lại là đại quan trong triều, không giống đám lưu manh mà Phong ca gặp thời gian qua.

Cửu Thiên Tuế nghe đến Vương Phủ, cũng chỉ cười nhạt một cái nói:

- Hừm, một tên thì suốt ngày bình thơ vẽ tranh, đòi tu đạo trường sinh. Một tên thì chỉ biết nghĩ bậy nịnh nọt. Triệu Cát có Vương Phủ, đúng là trời cũng giúp bản cung.

Nói rồi y lim dim mắt nghĩ ngợi gì đó mới nói:

- Có điều An Lạc huyện kề cận kinh thành, cũng không thể để Vương Phủ nhúng tay vào. Tìm cách gây sức ép trong triều, không được để hắn gài người xuống đó.

Lát sau, đám quan lại fake rời đi, lại thêm một nhóm thủ hạ khác tiến vào. Đáng nói là, đám này lại ăn mặc kiểu nhân sĩ giang hồ.

Không thể không nói, Cửu ca quả nhiên là boss đa tài, kinh doanh đa ngành nghề đa thể loại. Nào là ma quỷ tướng hồn, quan trường lũng đoạn, bây giờ đến cả võ lâm cũng muốn quản.

Chỉ nghe Cửu Thiên Tuế vừa như tự nhủ vừa như hỏi nói:

- Nếu như đã giang hồ tứ xứ đổ về, có nắm được quan trường cũng không đủ. An Lạc huyện ngoài Phong Vân đoàn còn có thế lực nào khác nữa không?

Một gã nhân sĩ mặt vuông có vẻ khinh thị nói:

- Không biết Thiên Tuế từ đâu lại để mắt Phong Vân đoàn này, đám đó chỉ là tiểu thế lực mà thôi. Nếu thành lập huyện mới, ở đó đáng kể chỉ có Đại Thừa môn...

- Đại Thừa môn? Của Hoàng lão đầu?

- Đúng vậy, chỉ là sau khi Hoàng lão Phật vào cung làm cung phụng, Đại Thừa môn nghe nói giao lại cho một người họ Hoàng tên Cố, ngoại hiệu là Dược Sư. Chỉ là y rất hiếm khi xuất hiện, mọi việc đều giao cho đại đồ đệ của hắn lo.

- Hoàng Dược Sư? Là thằng nào? Sao bản cung chưa hề nghe đến?

Người nọ cười nói:

- Thiên Tuế tung hoành đã 20 năm trước, khó mà biết lớp trẻ mới nổi. Người này cũng chỉ mới có tên 5 năm gần đây thôi, vả lại thường xuyên bỏ Đại Thừa môn đi, nghe nói là muốn tìm kiếm tâm pháp đệ nhất thiên hạ để luyện.

- Thiên hạ đệ nhất tâm pháp? Cửu Âm sao?

Thiên Tuế lẩm bẩm xong thì phẩy phẩy tay, có vẻ không hứng thú lắm với gã Hoàng Dược Sư vớ vẩn kia. Y mất kiên nhẫn hỏi:

- Ngươi hiện tại đang công tác ở đâu?

- Bẩm, thuộc hạ ở Thiết Chưởng bang, ngày ngày một lòng suy nghĩ trợ giúp Thiên Tuế thống nhất giang hồ.

- Thiết Chưởng bang? Lại là bang nào? Bản cung khi nào cử người vào mấy cái bang phái vô danh như vậy?

Gã mặt vuông mặt hơi đỏ lên, ngượng ngập nói:

- Khụ, là do bang chủ mới đổi tên. Lúc trước tên là Kim Tiền bang.

Cửu Thiên Tuế lúc này mới cười nói:

- À, Kim Tiền bang của Thượng Quan Kim Hồng? Haha, thế thì bản cung còn nhớ chút. Không phải 20 năm trước bại dưới tay Tiểu Ly Truy Hồn của lão Kha đó sao?

- Đúng vậy, sau thất bại đó Kim Tiền bang cũng lụi tàn. Hiện tại bang chủ là con trai Thượng Quan Kiếm Nam muốn tái lập lại uy danh của lão cha hắn. Có điều mãi không lên được, năm ngoái hắn mới đổi tên thành Thiết Chưởng hy vọng đổi vận.

- Hừm, có ý tứ. Như vậy đi, ngươi trở về Thiết Chưởng bang phấn đấu chút đi, chờ mệnh lệnh. Bản cung năm đó đi lại võ lâm tiện tay xếp mấy quân bài, cũng đã đến lúc dùng.

- Thuộc hạ tuân mệnh.

- Có điều để ý một chút, kinh thành tân địa khẳng định không thiếu kẻ nhòm ngó.

- Ý Thiên Tuế là đám Thiên Địa hội? Đầu năm nay đám này nổi điên đi ám sát Triệu Cát kinh động cả Mật Thám ty Lục Phiến môn, làm cho bọn tiểu nhân cũng phải khổ theo.

Cửu Thiên Tuế nhàn nhạt nói:

- Thiên Địa hội bản cung còn không xem vào mắt. Bản cung nói là Tiên giáo Thần Cung Tây Vực các thứ. Bỏ đi, nói các ngươi cũng chẳng biết.

Gã mặt vuông chỉ biết gật đầu nghe theo, gã đúng là chưa nghe đến Thần Cung bao giờ. Nhưng Ma Giáo thì đầu năm nay có nghe một chút, nghe nói đánh đến cả Toàn Chân.

Tình hình này sắp tới e rằng sẽ có chuyện lớn...