Chương 39: Hồng phu nhân

Mật Thám Phong Vân

Chương 39: Hồng phu nhân

Nhà cái tay run run.

Gã dĩ nhiên biết bên trong đúng là lớn. Làm nghề này nhiều năm luyện ra một thân kỹ xảo, chủ yếu là đoán tâm lý người chơi mà lắc, muốn to ra to muốn nhỏ ra nhỏ. Gã không ngờ thằng trẻ con này thế quái nào mà đột nhiên may vậy, căn bản không hề suy tính gì, cứ thế mà hồ, nhưng hô phát nào đều phát trúng đó.

Chung mở, xung quanh ồ lên.

- Ồ, là lớn.

Mấy em gái bắt đầu kiếm cớ đứng sát Lăng Phong, tay sờ người dựa liên tục, làm hắn suýt chết ngạt, mùi hương mùi phấn nồng nặc không thở nổi. Mùi một em còn được, quá nhiều vào chỉ muốn bỏ chạy.

Mặc dù rất muốn để mấy em sờ soạng, nhưng nhiều quá thế này, Lăng Phong không trụ nổi mất. Vừa căng sức ra nhìn xuyên cái chung, vừa đè nén đồ vật bên dưới, chịu không nổi.

- Các đại tỷ nhẹ tay chút, em vẫn là trai tân nha.

- Đệ đệ thật xấu, tỷ tỷ cũng thế.

"M*, có chó nó tin." Lăng Phong chửi thầm.

- A Quyền, giúp.

- Có ngay, có ngay, nào các tỷ muội. - Tên Quyền ngay lập tức sà vào "chia sẻ".

Lăng Phong không gọi Mặc lão. Lão nhân cũng già rồi, khéo ngất ra đấy thì khổ.

- Haha, tiếp tục đi. Ngân phiếu 2000 lượng, thêm chỗ lẻ này 500 lượng nữa, nhỏ.

- Ta cũng đặt nhỏ.

Tên thanh niên và lão ria mép kia lần này đặt theo Lăng Phong.

Còn lại hai người chần chừ rồi đặt lớn, hai tên này vẫn không tin Lăng Phong này xui từ đầu, mới may vài lần còn có thể tiếp tục. Mặc dù tính về tiền thì lời thật, nhưng về số lần thì xui vẫn nhiều hơn. Nếu bây giờ lại trúng nữa thì quả thật hết nói.

- Nhỏ... Oaaa haha.

Lăng Phong cười lớn.

Lăng Hải đứng một bên hoa chân múa tay.

- 5000 rồi, đủ rồi đủ rồi.

- Lão gia, 5000 này là tiền ta bỏ ra thu về, tay ta đánh, đủ cái gì vậy?

Lăng Hải chưng hửng:

- Ngươi, chẳng phải đã nói đến đây gỡ cho ta?

- Là ai nói vậy? Đâu có ai làm chứng?

- Đúng, ta cũng không nghe thấy. - A Quyền chen mồm vào.

Lăng Hải trừng mắt:

- Ngươi, được lắm Lăng Phong, dám chơi ta.

Gã mặt đỏ lên, xong rồi nghĩ tới nghĩ lui, 5000 kia vẫn không biết kiếm ở đâu ra, rút cục đành quay lại mặt nhăn nhó.

- Ài Lăng tiểu huynh đệ. Chuyện này, ngươi xem, lúc trước ở Giang Nam cũng là ta dẫn ngươi đi ngắm mỹ nữ, tình cảm thân thiết. Chẳng lẽ đã quên.

- Có sao? Sao ta không nhớ gì cả? - Lăng Phong giả vờ mặt tỉnh như sáo.

- Ngươi...

- Lão gia, đùa tí thôi. Vậy đi, xong việc này, ký giấy, ngài mượn ta 5000 lượng, thế nào?

Lăng Phong nghĩ nghĩ rồi nói. Nhị thiếu trước giờ cũng không làm gì hại hắn, bán cho tên này cái nhân tình, biết đâu sau này có chỗ dùng.

Lăng Hải hằm hằm, gã cũng chả còn cách nào khác, ai bảo thua bạc, có người cho vay là may lắm rồi. Gã gần đây đã mượn sạch sẽ mấy tiệm khác của Lăng gia, vừa đến đám chưởng quầy đều trốn như trốn ôn thần, còn Lăng Vân tuyệt đối không dám.

Lăng Phong trong tay lúc đầu chỉ cầm chưa tới mấy chục lượng bạc lẻ, giờ đã thành 5000, lại đánh thêm một lần thành 1 vạn lượng, đúng là giàu trong gang tấc.

Cũng không ai chơi như hắn, đặt lần nào cũng đặt hết tiền có trong tay, chỉ cần thua một cái là trắng tay, chỉ là hắn lại liên tục thắng.

Người ta nói, đã đánh bạc thì khó dừng, thua thì muốn gỡ, thắng thì muốn tiếp. Lăng Phong cũng không ngoại lệ.

- Tiếp tục, lần này ta đặt 2 vạn lượng bạc đang có.

- Khoan đã...

Đúng lúc này, một giọng trung niên ngăn lại.

Một bóng người đi ra. Người này thân thể vạm vỡ, mặc đồ kiểu võ đạo, đầu lại quấn bố cân như nông dân, nhìn chả ra cái thể thống nào. Vừa vào đã đạp nhà cái ra một bên.

- Ngươi cút.

Tên cầm cái mặt xanh lét, chắc vì quá sợ hãi. Phải thôi, cầm cái kiểu gì một lúc làm đổ phường mất cả vạn bạc, không nói cũng biết sau hôm nay sẽ có chuyện hay chờ hắn.

Tên mập mạp vỗ bụng cười, hôm nay hắn một bụng tức. Có điều bụng thằng này toàn mỡ, vậy mà còn cố vỗ, chẳng may vỡ cả ra đấy thì mệt ra. Thằng mập từ đầu không chịu theo thằng nhóc kia, chả ăn được bao nhiêu, nên chỉ mong sao lão bản này ra tay, chơi cho thằng kia táng gia bại sản cho đỡ tức, chứ về mặt tiền bạc thì tên mập chả quan tâm.

- Haha, hóa ra là Hồng lão bản, cuối cùng thì ngài cũng phải ra tay sao?

- Không phải tay ta.

Ngay sau đó là một giọng nói thánh thót vang lên.

- Nô gia ra mắt các vị công tử thiếu gia.

- Trời, là Hồng phu nhân, haha, vinh hạnh vinh hạnh.

- Ồ, Hồng phu nhân?

Cả sảnh ồ lên, các bàn khác kể cả Lăng Phong ăn 1 vạn lượng cũng không để ý, nhưng nghe đến tên phu nhân này đều dừng lại chen vào xem.

"Ầy, lại người đẹp." Lăng Phong vừa liếc, mắt cũng sáng lên.

Đám đàn ông ở đây kể ca tên thanh niên ra vẻ trầm tĩnh kia cũng xoay hết sang, mắt mở hau háu nhìn nàng, Lăng Hải nước miếng chảy ra cả áo, Lăng Phong thấy mà không khỏ khinh bỉ.

Có điều, không thể không công nhận, cô gái này đúng là rất đẹp. Nàng ta rất trẻ, không giống với hai chữ "phu nhân" nên có, thậm chí có gì đó non nớt. Trên xuống dưới một màu đỏ, ren áo màu hồng nhạt. Tóc búi cao, trâm cài sang hai bên. Dáng người căng mọng, khuôn mặt thon dài làn da trắng nõn, rất có mị lực. Đối với dân đi bar như Lăng Phong mà nói, tuyệt đối phù hợp làm nữ DJ vũ trường.

"Di, khoan đã, có gì đó không đúng." Lăng Phong chợt rùng mình.

Hắn nhận ra một điều, đó là khuôn mặt nàng ta có gì đó "giả", nhưng lại khiến Lăng Phong không dứt mắt ra được. Giống như đã phẫu thuật qua. Khuôn mặt dáng người tuy đẹp, nhưng đều không có vẻ tự nhiên dễ chịu, mà có chút sắc sảo hơi quá.

- Công tử, cẩn thận, coi chừng mị công. - Mặc lão nhắc nhở.

- Mị công? Thảo nào. Có ý tứ đấy.

"M*, thật nguy hiểm, suýt nữa thì bị mê hoặc." Lăng Phong giật mình, mồ hôi cũng toát ra thêm sau lưng. Cũng may Mặc lão đã qua tuổi máu gái, hoặc nói không chừng sở thích của lão không hợp, nhanh chóng thức tỉnh.

Lăng Phong định thần quan sát lại.

Theo hắn thấy, đại khái ở đây chỉ có 6 người trong mắt vẫn bảo trì vẻ không quan tâm, còn lại đều mơ mơ màng màng. Đó là hắn, Mặc lão, người hộ vệ bên cạnh thanh niên kia, tên râu quai nón, tên Hồng lão bản và... A Quyền. Lăng Phong không có thời gian nghĩ xem tại sao A Quyền cũng có thể ánh mắt trong suốt như vậy, hay là thằng này mắt lúc nào cũng trong suốt cũng không chừng.

Còn kẻ nào giả vờ mơ màng thì Lăng Phong không đủ khả năng biết.

Nữ nhân kia nhìn Lăng Phong ngọt ngào, cả người còn cố ý rung rinh một chút.

- Vị công tử đây hôm nay thật may mắn, đánh một lúc đã lấy gần hết tài sản nô gia.

Giọng nói thánh thót dễ nghe.

- Haha, người đẹp đây nói đùa rồi, đổ phường tài sản làm thế nào mà chỉ có vài vạn lượng cơ chứ?

Lăng Phong cố trấn định nói ra. Biết là khuôn mặt nàng ta ẩn chứa mị công, mắt hắn chuyển xuống phần khác. Nhưng phần khác còn... thu hút không kém.

"Hình như khắp người cô ta đều chứa mị công, nhìn đâu cũng dính thì phải."

- Công tử ngài nha, không thương hoa tiếc ngọc gì cả. Xem ra không chịu buông bỏ cho nô gia sao?

- Haha, ta thấy hay là đánh một ván cuối đi? Mỹ nhân ra đây chắc không phải chỉ bảo ta ra về chứ? - Lăng Phong gượng cười.

Hắn không hề biết, cô gái kia cũng đang âm thầm đổ mồ hôi. Nàng luyện một môn tâm pháp bí ẩn, có tác dụng giúp thân thể được trẻ đẹp, không hề chứa "mị công" như phe Lăng Phong lầm tưởng. Chẳng qua khi thi triển đồng thời tản ra một tầng nội lực, khiến người thường không có nội lực sẽ dễ dàng có cảm giác ức chế. Còn tên nào vì mê gái mà mơ màng thì chả phải do mị công gì cả, do nàng ta thực sự đẹp thôi.

Lăng Phong lại bị Mặc lão "cảnh báo giả", cứ thế căng người lên chống đỡ thứ "mị công" không tồn tại, mặt đỏ tai hồng.

Bỗng hắn thấy Mặc lão bước ngang người hắn, nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia.

Phía bên kia, tên lão bản kia nhìn thấy thế cũng bước lên một bước nhìn chằm chằm Mặc lão.

Tên hộ vệ thanh niên kia chỉ hơi bước ra trước, sau đó lại đứng nhìn.

- Công tử, nhanh chóng tìm cách, ta không chống được hai người này quá lâu đâu. - Mặc lão nói nhỏ.

- Được.

"Bọn họ đang đấu cái gì vậy?" Lăng Phong mồm nói nhưng lại không hiểu.

Hắn từ đầu tới giờ chỉ lo rèn luyện thân thể, về mặt tinh thần ngoài việc tung thần thức ra, còn lại các kỹ năng chiến đầu khác thì đều không biết. Ngày hôm nay là lần đầu tiên hắn phát hiện cái trò "nghe nhìn" tưởng chừng vô hại của mình lại có chút tác dụng.

- Haha, các vị thật có ý tứ. Nô gia thấy vẫn là lắc xí ngầu cho đơn giản đi.

Nữ nhân kia cuối cùng cười tươi như hoa, rút lui một bước.

Không khí căng thẳng nhờ vậy mới giảm xuống, mọi người đều thở phào nhẹ nhỏm. Cao thủ đối chiến thứ gì đó, chỉ nhìn nhau thôi, nhưng xung quanh kẻ không có công phu cũng chịu không ít thiệt thòi, đều cảm giác đè nén khó thở.

Lăng Phong nhờ Mặc lão chống đỡ một lúc nên cũng có thời gian bình hòa lại, cố cười nói.

- Được, vậy một ván.

- Làm sao chỉ một ván? - Tên mập mạp cố gắng khích bác.

Lăng Phong nhìn hắn cười:

- 2 vạn, ta đặt hết!

- Được, nô gia xin nghe theo công tử. Không biết các vị đây có tham gia?

- Haha, ta xem xong ván này đã rồi tính.

- Bản thiếu gia cũng thế.

Nữ nhân bắt đầu lắc xí ngầu, tay rất dẻo lắc qua lại, cả eo và ngực cũng rung rinh theo, làm đám sắc lang lại nuốt nước bọt tiếp.

Xí ngầu đặt xuống.

Lăng Phong bắt đầu dùng thần thức dò xét.

"Di" Lăng Phong bất ngờ, hắn cảm giác có một thứ tương tự của hắn cũng đang dò xét bên trong cái bát, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác này.