Chương 352: Truy Hồn Trảo

Mật Thám Phong Vân

Chương 352: Truy Hồn Trảo

"Binh binh"

Chỉ sau vài chiêu qua lại, Lăng Phong dần chật vật.

Chẳng qua, Đoan Mộc Duệ lại dường như không đánh hết sức. Ngược lại vừa đánh vừa nói liên tục:

- Truy Hồn Trảo này chính là một cặp với Truy Hồn Đao của ngươi đó. Thế nào, hứng thú không?

- Đương nhiên có.

Lăng Phong vừa dùng Đạt-ma quyền vừa cười đáp.

Chỉ không ngờ đến, Đoan Mộc Duệ thực sự diễn giải chiêu thức cho Lăng Phong:

- Truy Hồn Trảo, gồm bảy chiêu. Một hư chiêu Mị Ảnh Kinh Hồng, một giá chiêu Quỷ Phụ Hồn Triền, một nộ chiêu Đại Mạc Cô Hồn, còn lại đều là thực chiêu. Gồm có...

- Thiết Kính Cương Quyền!

"Hự"

- Bạch Cốt Nhiếp Hồn!

"Binh"

- Quỷ Trảo Tham U!

"Soạt"

- Huyết Vũ Tinh Phong!

"Vù"

Đoan Mộc Duệ vừa hô vừa đánh ra bốn chiêu ảo diệu.

Truy Hồn Trảo, ý tứ đều nằm ở cái tên "truy hồn". Trước phong tỏa sau định thân, khống chế toàn diện bốn mặt đối phương. Mặc dù tính sát thương không lớn, ngược lại khiến cho đối thủ không cách nào rảnh tay phản công, có phần tương tự Truy Hồn Đao.

Xung quanh tuy không nghe được hai người đang nói gì, nhưng đều nhìn ra sự nhàn nhã của Lăng Phong, vì vậy không ai có ý định tiến lên hỗ trợ.

Lăng Phong vừa đỡ vừa lẩm nhẩm ghi nhớ, hai mắt đã sáng ngời:

- Đoan thúc, còn ba chiêu hư giá nộ kia?

- Khà khà, ngươi hơi bị tham đó. Ngươi còn đang nợ ta, còn đòi ta chỉ miễn phí à? Nếu không phải Hàm... ta thấy ngươi đáng yêu...

- Đoan thúc, dừng!

Lăng Phong ác hàn, trong lòng không khỏi nghĩ nghĩ.

Không nghĩ đến, vừa bị đánh lại vừa học được một bộ trảo pháp, vừa chuẩn lại bổ sung đúng chỗ khuyết thiếu cận chiến cho Truy Hồn Đao, cái mà lâu nay hắn thèm muốn nhất.

Mặc dù Lăng Phong từng chủ trương không nhất thiết phải luyện Hàng Long Chưởng mới vô đối về chưởng. Nhưng nếu xài phải chưởng pháp cùi bắp quá, thì vẫn không cách nào so với hàng "gia truyền" của mấy môn phái lớn được.

Nhưng vì sao Đoan Mộc Duệ lại làm vậy?

Lăng Phong vờ đánh nốt một bài thăm dò ý tứ:

- Đoan thúc, hay là tiện thể nói một chút Thiên Ma bí pháp luôn cái nhỉ?

- Ngươi muốn luyện?

Đoan Mộc Duệ cười bí hiểm.

Lăng Phong liền gật đầu lia lịa:

- Đương nhiên. Dù sao cũng không thể để võ công Thiên Ma bị mang tiếng xấu.

Lăng Phong hỏi vậy nhưng lại nghĩ, nếu Đoan Mộc Duệ mà thoải mái chỉ nốt bí pháp, như vậy tất có âm mưu, hắn cần phải phòng bị.

Dù sao công pháp chạy ra chợ trời dạo một vòng nửa canh giờ có thể mua được vài trăm quyển. Đừng nói là Truy Hồn Trảo, liền "Truy Bưởi Trảo" còn có. Hơn nữa, thủ pháp quyền cước khá dễ học lén. Cao thủ có mắt quan sát, giao thủ một hai lần là nắm sơ sơ chiêu của đối phương ngay. Thiên hạ không thiếu người có khả năng này.

Cũng chỉ có tâm pháp thần pháp là đặc thù, nếu không được truyền đạt khẩu quyết, căn bản không thể giao đấu mà học lén được. Chợ đen ngoài mấy quyển luyện đạo dẫn hít thở cơ bản ra, căn bản là không thể mua được.

Đoan Mộc Duệ đánh ra một chiêu Quỷ Trảo Tham U rồi cười nói:

- Muốn học bí pháp không khó. Chẳng qua bản bí pháp mà ta đang luyện có hơi khuyết thiếu chút đỉnh.

- Khuyết thiếu không sao cả, có là được rồi.

- Haha, có sao đấy. Bởi vì ta luyện 20 năm mới hiểu được một chút thôi.

Lăng Phong trợn mắt:

- Những 20 năm? Vậy bản không khuyết thiếu thì bao nhiêu năm?

- Nhanh hơn một chút, 19 năm...

- Vl!

Lăng Phong trong lòng biết rõ, lão này đang đùa cợt hắn.

Đoan Mộc Duệ coi bộ đoán ra suy nghĩ của Lăng Phong, lại nói:

- Nể mặt chỗ quen biết, ta lại có thể nói cho ngươi một chút. Thiên Ma bí pháp, bí quyết nằm ở một chữ thôi, đó là "nghịch".

- Nghịch?

"Chẳng lẽ là nghịch hành kinh mạch?"

"Nghịch hành kinh mạch" chính là một trong những ý tưởng phổ luyện khí mà những kẻ "tự cho là thông minh" thường theo đuổi, tỷ dụ Âu Dương Phong. Đại khái, chúng bay luyện khí một chiều, ông đây là cao thủ, phải khác người, ông luyện lộn ngược lại cho chúng mày xem.

Lăng Phong thì không muốn liều lĩnh làm vậy cho phí công, hắn còn có Thần Cung Thập Nhị Mạch vẫn chưa sờ đến.

Đoan Mộc Duệ lại tưởng Lăng Phong bị chữ "nghịch" của y dẫn dắt, cười ma mãnh:

- Để ý rồi đúng không?

- Đúng là có để ý một chút. Đoan thúc, chí ít cũng phải nói được cái khẩu quyết chứ.

- Ngươi nói hay quá đó. Lo mà trả lại cây đao cho ta cái đã.

- Khụ khụ...

Đúng lúc này, Đoan Mộc Duệ đột nhiên dừng công kích.

- Thôi, không đánh nữa!

- Sao vậy?

- Cô ta đi rồi. Còn đánh làm gì?

Đoan Mộc Duệ thản nhiên, Lăng Phong lại không hiểu ra sao, bỗng nghe phía sau chỗ đám Ngũ Thử có tiếng động.

"Vù"

"Soạt"

- Thiên Diện, cô làm gì?

Chỉ thấy Thiên Diện không biết từ lúc nào đã dừng vận khí, một tay ôm lấy Dương Diệu Chân, bất thình lình đột phá về phía xe trâu. Nàng ta nhanh như cắt chụp lấy tiểu cô nương Phi Yến, rồi cứ thế nhẹ nhàng khinh công rời đi.

Toàn bộ huynh đệ đều chỉ có thể trơ mắt ếch nhìn, căn bảnn không thể ngăn kịp.

Lăng Phong nhớ đến chuyện gì hô lớn:

- Thiên Diện, chuyện Đoạn Cân độc kia, cô còn chưa nói cho ta biết.

Thiên Diện chỉ để lại một câu mơ hồ:

- Hừ! Nếu ngươi đã từ chối tìm lại ký ức, vậy thì vĩnh viễn cũng đừng hòng biết.

Đoạn Cân Nhẫn còn liên quan gì đến ký ức của Lăng Phong?

Có tiếng Thành Bích nhắc bên cạnh:

- Phi Yến bị bắt đi, chàng mặc kệ sao?

- Chứ ta biết làm gì?

Lăng Phong nhìn theo tiểu cô nương Phi Yến, tuy có chút áy náy nhưng cũng không biết phải làm gì. Nếu cô bé là một tướng hồn, đi theo Thiên Diện có khi lại phù hợp. Quả thật mấy ngày để cô bé bên cạnh, Lăng Phong cũng không biết phải sắp xếp nó ra sao.

Nhìn Lăng Phong có vẻ suy tư, rồi lại nhìn bóng Thiên Diện đã mờ, Thành Bích bỗng như có tâm sự nói:

- Nếu có một ngày ta cũng xấu như vậy, chàng có còn yêu ta không?

- Dù nàng có xấu như mẫu dạ xoa, ta vẫn yêu.

Thành Bích bỗng xụ mặt:

- Khoan đã. Chàng từng nghĩ ta là một mẫu dạ xoa?

- Ta chỉ là... ví dụ thôi.

- Vì sao cái gì không lấy, lại lấy mẫu dạ xoa?

Lăng Phong toát mồ hôi giải thích:

- Dạ xoa thì cũng có gì không tốt đâu chứ? A không đúng, ta chưa bao giờ tưởng tượng mẫu dạ xoa là thế nào cả, tiện mồm thôi.

Đã muộn, Thành Bích giận dỗi quay lưng.

"Ông trời! Vừa rồi vẫn còn vui vẻ."

Lúc này Đoan Mộc Duệ lại cười nói:

- Tiểu huynh đệ, bọn ta cũng phải đi thôi. Nhớ chuộc đao ra, lần sau lão phu đến lấy. Nếu như không có đao, ta cũng không khách sáo như hôm nay đâu.

Lăng Phong liền ra vẻ thân thiết níu kéo:

- Đoan thúc, sau này chúng ta vẫn là bạn chứ?

- Cái này... ngươi hỏi Hàm Uẩn ấy.

Tần Quyền lập tức nhảy một cái lại gần, chen mồm vào:

- Tứ ca, phải đó. Người ta tuy có xấu một chút, nhưng có tình ý với huynh mà. Huynh làm sao thì làm, chứ ta với Thanh Vân là một cặp chắc rồi đó...

- Ai là một cặp với tên điệu đà nhà ngươi?

Nam Cung Thanh Vân đeo mạng sẵng giọng. Còn Lăng Phong Hàm Uẩn lại đồng thời nhìn nhau đầy khinh bỉ.

Thằng nhãi Tần Quyền này vẫn còn kiểu thanh niên chưa vợ, quen chơi bụi hoa, căn bản không hiểu cái gì gọi là nam nữ sống chung mái nhà. Có biết Thành Bích đang ở ngay đây không?

Chốc lát, đám người Đoan Mộc Duệ rất nhanh rời đi. Thành Bích nhỏ giọng nói:

- Có chuyện này. Chàng nói ở kinh thành có một cái Phong Vân đoàn đúng không?

- Đúng vậy. Nàng liên lạc được rồi sao?

- Không chỉ liên lạc được. Chỗ cống vật của triều đình bên kia núi, ngoài mấy xe gấm vóc bảo vật còn có một bức tượng Phật bằng đá quý. Nó do chính Phong Vân đoàn của chàng đúc ra. Cũng chính vì bức tượng này quý giá lại khó vận chuyển, đoàn cống vật mới chậm trễ như vậy.

- Cái gì?

Lăng Phong trợn mắt há mồm.

Nói như vậy, mấy hôm nay quần chúng sôi nổi bàn luận kế hoạch cướp bóc, lại chính là... cướp đồ của Phong Vân đoàn?

- Bây giờ chàng tính sao?

- Còn có thể tính sao. Đuổi qua đó xem tình hình!

Lăng Phong nóng như lửa đốt đáp vội.

Vừa muốn động thân, có tiếng nhân mã rầm rập tiếp cận.

Chỉ thấy môt đoàn người ngựa phi như bay tới gần. Ngồi trên con bạch mã ở giữa là một thanh niên áo quần hoa quý, khuôn mặt gã lo lắng dáo dác nhìn ngó xung quanh. Lăng Phong suýt chút không nhìn ra kia là ai.

Tấn Vương Triệu Đán lúc này không khác nào một con gấu trúc. Hai hốc mắt trũng xuống đen xạm, coi bộ mấy ngày qua vì tìm kiếm Dương Diệu Chân không được ngủ đủ giấc.

Triệu Đán vừa nhìn thấy Lăng Phong liền hùng hổ hỏi:

- Ngươi chưa chết?

- Khụ, Vương gia thật quan tâm đến tiểu nhân. Ngài rảnh rỗi đi săn thú sao?

Triệu Đán quay đầu quét một vòng, ngay cả đại mỹ nhân như Thành Bích cũng không để vào mắt lại hỏi:

- Bản vương đang săn ma thú, Diệu Chân đâu?

- A, vậy thì đã bị "ma thú" mà ngài nói bắt đi.

- Vậy sao ngươi lại thoát ra được?

Lăng Phong bỗng một bộ buồn bã:

- Ài, cũng đều do tiểu nhân không tốt.

- Ngươi ý gì?

- Là thế này. Dương tiểu thư bởi vì có tài năng ăn nói, mấy hôm trò chuyện khiến ma nữ xem như tỷ muội hai bên thân thiết vô cùng. Chỉ có tiểu nhân không biết ăn nói mới bị ma nữ ghét bỏ vứt giữa đường thế này. Vương gia ngài xem tiểu nhân có phải rất không tốt hay không?

Triệu Đán mặt đen thui, không biết phải đáp thế nào.

Thành Bích bên cạnh bâng quơ, lại giống như nhắc nhở giúp Triệu Đán:

- Ma nữ đó có lẽ đem Dương tiểu thư sang chỗ đoàn cống vật.

Triệu Đán nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, lập tức phẩy tay với đám hộ vệ phía sau:

- Lên đường!

Lăng Phong liền nhỏ giọng:

- Nàng chỉ cho hắn qua đó, chẳng phải tiếp viện cho quan binh?

Đôi mắt Thành Bích lại lấp lánh:

- Đám Hạo Khí Minh có thêm Thiên Diện, sẽ cân bằng được với quan binh. Chẳng qua quan quân do Lưu Quang Thế dẫn dắt, đám giang hồ đó dù có cao thủ chỉ sợ thời gian càng dài sẽ càng dễ thất bại. Để Triệu Đán có mặt, quan binh ngược lại sẽ vướng chân vướng tay, việc gì cũng phải thông qua hắn. Hơn nữa tên Triệu Đán đó chỉ lo cứu người, quyết định sẽ không vì toàn cục, càng dễ cho chúng ta hành động.

Lăng Phong tuy không muốn nhúng tay vào chuyện của Thành Bích, nhưng vẫn quan tâm hỏi:

- Đúng rồi, tình hình chỗ nàng không vấn đề gì chứ?

- Không vấn đề. Kế hoạch vẫn như cũ, sẽ giả thành quân Yên tham gia cướp. Chàng sang đó chỉ cần ở chỗ bức tượng Phật bằng đá quý là được, ta đã dặn dò thủ hạ không lai vãng gần chỗ bức tượng đó. Như vậy vừa tiện cho chàng giữ được vật phẩm của Phong Vân đoàn không tổn thất, tiện thể lập công với quan binh, lại dễ bề báo cáo với Mật Thám ty.

Lăng Phong về cơ bản cũng có ý tứ chân đạp hai thuyền, nhưng căn bản không nghĩ cặn kẽ đến như Thành Bích. Không khỏi nhìn lại Thành Bích đầy âu yếm.

Ai nói nữ nhân xinh đẹp chỉ để ngắm đây?

Thành Bích bị Lăng Phong nhìn chằm chằm, hai má có chút ửng hồng. Nàng còn nghĩ trên mặt mình có vết gì đó, mới lúng túng sửa lại dung nhan hỏi:

- Chàng bị làm sao vậy, hóa ngốc rồi sao?

Lăng Phong nhún vai, nắm tay Thành Bích nói:

- Có thê tử thần thông quảng đại ở cạnh thế này, ta có ngốc cũng không thành vấn đề.

- Dẻo mép!

Lăng Phong nghiêm túc lại nói:

- Thời gian gấp gáp, xem ra bây giờ ta cũng nên sang đó xem.

Thành Bích gật đầu:

- Vậy chúng ta tạm tách ra ở đây.

- Ừm, nàng cẩn thận!

- Ta chỉ ở sau quan sát thủ hạ, chàng không cần lo. Chàng mới phải cẩn thận đấy, mấy hôm nay liên tục đánh nhau, thần khí đều hỗn loạn cả rồi.

Lăng Phong cười nhợt nhạt, vừa định bước chân đi bỗngg nhăn mặt:

- Không xong, ta không đi được rồi.

- Chàng sao vậy?

Thành Bích không hiểu ra sao, thấy Lăng Phong có vẻ đau đớn mà hoa dung thất sắc.

Lăng Phong khó khăn nói:

- Bỗng nhiên cả người mỏi mệt, tay chân không cử động được.

Thành Bích lo lắng ra mặt, hấp tấp nói:

- Vậy để ta gọi Điền huynh đệ xem có thuốc gì...

Lăng Phong khoát tay ngăn lại:

- Không cần. Ta biết mình bị gì. Thuốc vô dụng, chỉ có một cách mới làm ta hồi phục được thôi.

- Cách gì?

- Nàng hôn ta một cái.

Thành Bích biết bị lừa, đỏ mặt sẵng giọng đấm Lăng Phong một cái:

- Hừ, làm người ta lo muốn chết.

Nghĩ thế nào nàng lại bẽn lẽn nhỏ giọng:

- Chỉ lên má thôi đó.

- OK!

"Chụt"