Chương 301: Bàn giao hay không?
Gian trước la liệt người nằm, cỏ kẻ thậm chí áo quần tiểu nhị còn không thèm thay ra, hiển nhiên đều đã ngủ say.
Nhìn cảnh này, Lăng Phong bỗng nhớ đến 3 năm trước. Lúc đó hắn còn là gia đinh Lăng gia Tô Châu, trải qua những ngày y hệt thế này. Còn nhớ những A Trình láu cá, hay Phát béo ham ăn, đều là huynh đệ tốt của Lăng Phong. Bọn họ ban ngày mệt mỏi, đêm về chỉ biết nằm vật ra giường là ngủ. Bù lại trong tâm không lo nghĩ gì, cuộc sống tuy khổ cực một chút nhưng khá thoải mái.
Hoa An nhẹ nhàng dẫn Lăng Phong vào một phòng nhỏ ở gian sau.
Lăng Phong cũng không khỏi phục Hoa An, làm mật thám chọn công việc gõ mõ làm ngụy trang. Cho dù nửa đêm ra vào gây tiếng động cũng chẳng ai thèm nghi ngờ, có lẽ đều đã quá quen. Có điều, gã ta có cả phòng riêng, thân phận trong Yên Vũ lâu chắc không thấp.
- Xem ra gõ mõ chỉ là nghề tay trái của ngươi?
Hoa An cũng không lấy gì làm vui vẻ, nhỏ giọng kể:
- Yên Vũ lâu nằm ở ngã ba đại môn, vị trí cực kỳ trọng yếu, lại là tài sản của Tấn Vương. Ban đầu ta xin làm trông cửa ở đây để thám thính, gõ mõ cầm canh chỉ để tiện cho việc ra ngoài ban đêm. Chỉ là mấy tháng trước tửu lâu này đột ngột sang tên, bán cho Dương gia Dương tiểu thư. Nàng ta tiếp quản liền muốn cải tổ nhân sự gì đó, rút cục vì ta có thâm niên nhất trong này, lại thành trướng phòng. Mấy tên tiểu nhị ngoài kia, suốt ngày ghen tị với ta, làm như trướng phòng đã là to lắm. Nào có biết ta thật không muốn cái vị trí này chút nào...
Lăng Phong cười cười. Hoa An đã làm trướng phòng, nếu vẫn đi gõ mõ đêm, chẳng phải tự sinh mâu thuẫn, chỉ e có người nghi ngờ.
Lại nhìn thái độ của Hoa An, Lăng Phong không khỏi thầm đỏ mặt.
Chẳng trách gã ta gặp Lăng Phong lại hấp tấp như người thân lâu ngày không gặp như vậy.
Cùng là mật thám, Lăng Phong và Hoa An quả là một trời một vực. Hoa An trung thành lo nghĩ cho tổ chức bao nhiêu, Lăng Phong lại thờ ơ bấy nhiêu. Phong ca suốt ngày lông bông, vừa mất liên lạc đã muốn bỏ tổ chức. Trong khi Hoa An nhẫn nại nằm vùng ở Yên Vũ lâu suốt nhiều năm, không nhận được nhiệm vụ cũng không chút tư tâm, ngược lại còn oán Yên Vũ lâu thăng chức cho mình làm cản trở công việc.
Hoa An thắp đèn lồng đặt lên bàn, ánh sáng chỉ đủ cho hai người nhìn mặt nhau.
Hoa An hỏi:
- Ngươi xuất thân từ Võ phường?
- Làm sao?
Lăng Phong không hiểu ra sao.
- Thân pháp ngươi khá cao minh, bước đi thong thả tự nhiên nhưng không hề phát ra tiếng động, không giống như ta phải gắng rón rén...
- Cái này và Võ phường thì có liên quan gì?
Võ phường là nơi đào tạo mật thám cho Mật Thám ty, Nguyệt Dung chính từ chỗ này mà trưởng thành nên. Cũng không biết nàng ta giờ này ra sao. Sau khi tách ra ở Triều gia trang, Nguyệt Dung đi cùng Thạch Sơn, hai bên hoàn toàn không liên lạc.
Hoa An giọng đầy ngưỡng mộ nói:
- Nghe nói từ Võ phường đi ra đều là cao thủ trong cao thủ, chấp hành nhiệm vụ đều là hạng mục tối quan trọng. Bản thân ta cũng mong có ngày được vào đó tiếp nhận huấn luyện, nếu không chỉ e cứ mãi làm mấy công việc kiểu này...
- Thực ra...
Lăng Phong còn chưa kịp giải bày, lại nghe Hoa An hiếu kỳ:
- Ngươi nếu không ngại, có thể bật mí Võ phường dạy những kỹ năng gì không, chắc đều rất đặc biệt?
Người này yêu nghề hơi quá đi, Lăng Phong đành ho khan:
- Điều này... khụ... Đương nhiên rồi, ngươi không biết chứ, hồi đó ta gian khổ ngày đêm...
Còn chưa nói hết câu, Lăng Phong bỗng cảm nhận có kẻ lén lút tiếp cận bên ngoài.
Xem ra vẫn bị theo đuôi.
Lăng Phong đánh mắt với Hoa An, mặc kệ tên kia hiểu hay không hiểu.
Trong ánh mắt tràn đầy ngỡ ngàng của Hoa An, Lăng Phong nhẹ nhàng lách tới cửa lớn. Cửa vừa hé liền dùng một chiêu jujutsu điển hình, chụp tay quật ngã đối phương, tên kia thậm chí còn không kịp mở mồm kêu một tiếng.
Phủi phủi tay đứng dậy, Lăng Phong đạm bạc nói:
- Ở Võ phường, điều đầu tiên chính là học cảnh giác. Đấy xem xem, giống như thế này. Ngay cả về đến nhà mình cũng không được phép lơi lỏng.
- Thực ra...
- Ài, ngươi đừng vội nản, chỉ cần thể hiện năng lực đúng nơi đúng lúc một chút, không lo không được cấp trên đề bạt.
- Nhưng mà...
- Nghe ta nói hết đã, phải chịu khó với công việc được giao, thăng tiến là phải từ thấp lên cao mới vững được.
Lăng Phong thao thao bất tuyệt, sau cùng cảm giác miệng hơi khô mới nói:
- Rồi, nói đi. Làm sao vậy?
Hoa An mặt mày đen thui, chỉ tên đang nằm dưới đất nhăn nhó nói:
- Hắn... cũng ở phòng này.
Lăng Phong choáng váng, vội vã huýt sáo cười khan gỡ gạc:
- Không trách lại tự nhiên như vậy, haha... khục khục... Chủ nhà, haha, thông cảm, đứng dậy đứng dậy. Vừa rồi ta chỉ lấy ví dụ thôi. Là diễn tập, đúng đúng, diễn tập...
Lão Bát dưới đất lúc này mới thoát khỏi thế khóa, chật vật bò dậy.
Hoa An vội nhắc:
- Lão Bát, hắn là người mình.
Vừa nghe hai chữ "người mình", lão Bát bỗng đột ngột nằm xuống lăn lộn qua lại, mở mồm la lớn:
- Đau quá, đau quá... Ta đột nhiên thấy hồn lìa khỏi xác, coi bộ sắp chết rồi...
- Ngươi bị điên sao?
Lăng Phong vội vàng chụp miệng đối phương.
Lão Bát lúc này mới bực dọc nói:
- Ông không điên mới lạ đó. Giả danh giúp ngươi rõ khổ, m* nó toàn là cao thủ đuổi theo. Vừa về đến nhà còn bị quật ngã...
Lăng Phong trợn mắt:
- Ra là ngươi?
- Đúng, là ta. Mau đền bù phí tổn tinh thần.
- Bao nhiêu?
- Không nhiều, trăm lượng là đủ rồi.
- Vl~, ngươi đừng làm mật thám nữa, chuyển sang ăn cướp đi. Một lượng thôi...
- Thành giao.
Lăng Phong ngã chổng vó.
Hoa An vội cười:
- Lão Bát ngươi phải vui mới phải. Ngươi xuất thân giang hồ, không phải không biết Cái bang đều là cao thủ về thân pháp. Ngươi thoát khỏi chúng chẳng phải ngươi còn cao tay hơn?
- Tính lão Hoa nói lọt tai. Hừ.
Hoa An vội giới thiệu:
- Hắn tên Vương Bát, rất giỏi ẩn mình.
Lão Bát nhìn Lăng Phong hừ lạnh. Lần thứ hai lồm cồm bò dậy, miệng chửi thầm gì đó đi ra một góc.
"Vương bát đản? Tên cũng quá hợp đi."
Lăng Phong không khỏi dở khóc dở cười với tính khí của người này.
Hoa An bỗng nhíu mày:
- Có điều, đêm nay ngươi đi đoạt đồ không thông báo cho chúng ta một tiếng, cùng nhau phối hợp hành động? Còn may có lão Bát biết.
Lăng Phong không khỏi chột dạ, nhìn Vương Bát:
- Ngươi làm sao biết?
- Đại Tiếu nói cho ta.
- Ra vậy.
Lăng Phong xem như hiểu, nhưng lại không hiểu hỏi:
- Thế vì sao không gặp ta sớm chút? Để đến hôm nay mới thình lình xuất hiện.
Vương Bát thò đầu hỏi ngược lại:
- Nhưng ngươi giống như cũng không muốn gặp thì phải đi?
- Ờ, khụ khụ. Giấu mình, là giấu mình.
Hoa An cười khổ nói tiếp:
- Vì chúng ta không chắc ngươi có tính toán gì, cho nên không lỗ mãng. Thực ra, bên cạnh ngươi cũng có người của chúng ta rồi, hình như ngươi không biết?
"Gì?"
Lăng Phong vờ gượng gạo:
- Ờ, ta cũng... đoán sơ sơ.
Cùng khách điếm với hắn chính là Nam phủ Thành Bích phu nhân, còn có Lâm Hàm Uẩn 8 phần thuộc Thiên Sách phủ. Ba bên thi thoảng còn trò chuyện trêu đùa lẫn nhau, nếu đám Hoa An đã bí mật theo dõi, không nghi ngờ Lăng Phong gián điệp hai mang mới là lạ.
Có điều, Hoa An nói có mật thám đã ở cạnh Lăng Phong ngay từ đầu?
Là ai đây?
Chỉ nghe Hoa An nói:
- Xem ra ngươi không biết, mật thám Hà Đông hiện tại chia làm hai nhóm nhiệm vụ độc lập... Ngươi cũng biết, không cùng nhiệm vụ không thể tùy tiện gặp mặt. Nhóm chúng ta theo dõi sứ đoàn, còn nhóm kia điều tra một vụ hạ độc.
"Ý, hình như không đúng." Lăng Phong thở ra, có lẽ Hoa An đang nhắc đến nhóm Chu Kinh.
Nghe Hoa An nhắc đến chữ "độc" vô cùng mẫn cảm, Lăng Phong không khỏi hiếu kỳ:
- Hạ độc?
Hoa An gật gật đầu:
- Tướng quân Bình Định Lưu Quang Thế bị trúng độc, triệu chứng đều y hệt Dương Diên Chiêu năm xưa...
- Dương Diên Chiêu không phải bị ma nữ ám sát sao?
- Đó là dân chúng không biết đồn lung tung như thế mà thôi. Mặc dù quả thật có ma nữ gì đó xuất hiện, nhưng lúc đó Dương Diên Chiêu không hề hấn gì.
Lăng Phong bỗng nghĩ đến điều gì.
Dương gia, Lưu Quang Thế,... đều là dòng dõi đại tướng. Mà Lâm gia gia hắn cũng là đại tướng...
- Có biết độc kia là gì?
- Điều này ta không biết, vì là nhiệm vụ của nhóm khác.
Hoa An có vẻ không muốn nhắc đến nhóm còn lại, lại nói:
- Mà vì sao ngươi không để lại ký hiệu liên lạc gì vậy?
- Ờ, vì ta hơi quá tự tin, không nghĩ nhiều cao thủ như vậy.
Hoa An gật gật đầu, dở bỏ nghi ngờ. Gã vạn lần cũng không nghĩ đến, Lăng Phong muốn lấy làm của riêng.
Lăng Phong vờ vuốt cằm, nói:
- Có điều ta vẫn không hiểu, cấp trên vì sao muốn cướp lại cái hộp kia?
Hoa An kỳ quái hỏi:
- Ngươi không biết?
- Hềhề, ta là người theo chủ nghĩa hành động.
Hoa An không hiểu "chủ nghĩa hành động" là cái quái thai gì, nói:
- Chiếc hộp đó có liên quan đến Vệ Thần phi.
- Vệ Thần phi?
Chuyện Vệ phi Lăng Phong chỉ nghe phong phanh.
- Chờ chút, nếu liên quan đến Vệ Thần phi, thì cũng là tranh đấu trong Hoàng cung, vì sao lôi kéo cả võ lâm lẫn người Kim vào cuộc?
- Điều này ta không rõ. Dù sao cùng một chuyện không thiếu tam sao thất bản. Ở trong tay chúng ta dính dáng đến Vệ phi. Trong tay người khác lại thành bí mật Đại Tống cũng không chừng.
Lăng Phong gật đầu tán đồng. Cái hộp này lúc thì tàng bảo đồ, lúc thì bí kíp, lúc thì kinh thư, Lăng Phong nghe đến hỗn loạn.
Hoa An xem ra lâu nay không được tán phét, không chờ Lăng Phong hỏi đã nói:
- Thế nhưng võ lâm nhúng tay thì có thể lý giải. Nghe nói Vệ Thần phi xuất thân là đệ tử môn phái Tây Vực. Quan Gia lúc còn chưa lên ngôi, tuổi trẻ phong lưu, trong lúc ngao du thiên hạ mà gặp gỡ Vệ cô nương thanh thuần xinh đẹp, nhất kiến chung tình, đem luôn về cung âu yếm. Chậc chậc...
- Hoa ca, nói vào trọng điểm giùm...
- Khụ, đồn thổi nói Vệ phi chính là nội gian của Tây Vực, chủ ý quyến rũ Quan Gia. Vào cung xong lợi dụng quyền lực trong tay, âm thầm thu thập bảo đồ kho báu khắp nơi, muốn tiếp tay cho phản loạn. Có lẽ chính vì chuyện này mà Vệ phi bị phế.
Hoa An nói đến đây vươn vai ngáp một cái, nói:
- Nhưng cũng có thể tẩt cả đều do phe đối nghịch với Vệ phi thêu dệt nên. Mà kệ đi, mấy chuyện này đều sẽ có người đi quản. Nhiệm vụ của chúng ta là đoạt lại đồ nộp lên trên mà thôi. Chờ trời sáng sẽ có người đến bàn giao, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi.
- Bàn giao?
"Đồ ông khổ công cướp được, bàn là bàn thế nào nha?"