Chương 276: Report chính mình

Mật Thám Phong Vân

Chương 276: Report chính mình

Chu lâu.

Lăng Phong trở lại khách điếm thì trời đã sắp trưa. Đang hối hả đi vào cửa thì đụng phải ai đó, tay hắn hình như còn chạm phải cái gì mềm mềm. Bằng vào xúc giác của Spiderman, lập tức đoán kia là nữ. Lại bằng khứu giác của Batman, khẳng định là mỹ...

Ngẩng đầu lên thì tụt hứng.

Ra là xú nữ Lâm Hàm Uẩn. Đằng sau là Thanh Vân và tiểu tử Hoa Lê, Đoan thúc không có mặt.

Có điều từ từ, làm sao ánh mắt nàng ta lại đắm đuối như vậy. Không phải đã thích Phong ca rồi đi?

Lăng Phong lập tức rùng mình một cái. Bỏ đi bỏ đi, nay đã có mỹ thê Thành Bích rồi, tuyệt đối không được để bà cô này có cơ hội tán tỉnh, bằng không khiến Thành Bích hiểu nhầm thì mất ăn.

Lập tức mở miệng thô lỗ gì đó, rồi đi thẳng vào trong.

...

Lâm Hàm Uẩn vừa dậy muộn, nàng có việc phải rời khách điếm. Đêm qua Lăng Phong không về, nàng còn nghĩ linh tinh một lúc mới ngủ.

Ai ngờ sáng ra cửa thì lại đụng phải hắn. Hai người không may va vào nhau, nàng chỉ thấy hắn luống cuống lung lay. Sau đó hắn đứng thẳng nhìn nàng, mắt đảo liên tục, rồi mở miệng nói một câu gì đó nàng nhất thời không nghe rõ.

Hôm nay nàng tuy vẫn hóa trang khuôn mặt, nhưng vì ra ngoài nên ăn mặc tỉ mỉ hơn một chút, xem ra hắn bị thu hút nên đã khen nàng gì đó đi.

Chờ cho hắn đi khuất, Hàm Uẩn mới hỏi ai đó:

- Thanh Vân, vừa rồi hắn nói gì với ta vậy?

Nam Cung Thanh Vân mặt có chút cổ quái, ấp úng:

- Cũng không hay lắm, không cần nhắc lại đâu.

- Cứ nói đi.

Nam Cung Thanh Vân lưỡng lự một hồi, rút cục đáp:

- Hắn nói, "mắt để dưới mông à".

- Hắn thật là để ý ta.

Nam Cung Thanh Vân không khỏi che mặt. Lâm đại tỷ bị làm sao vậy? Mê trai sao? Vẫn là Thanh Vân cô nương định lực tốt, không xem lũ đàn ông yếu ớt Đại Tống này vào mắt.

Bỗng có tiếng ai đó:

- Thanh Vân cô nương, hôm nay trời xấu quá nhỉ?

Nam Cung Thanh Vân quay qua, phát hiện là Tần Quyền, cũng vừa đi đâu về.

Ai da, tên này hôm nay sao lại đẹp trai thế nhỉ?

- Ngươi vừa đi... mua sắm về sao?

- À, đi tỉa chút tóc thôi. Cô nương ra ngoài?

- Ta đi với Hàm Uẩn tỷ một chút.

Tần Quyền niềm nở:

- Khi nào xong việc, có muốn cùng ta đi đâu đó nghiên cứu chút "vân vũ chi thuật" không?

- Bậy quá đi.

- Ài, bậy gì? Cô không biết chứ, quê nhà ta ở tây bắc, hay bị hạn hán lắm.

...

Lăng Phong trở về phòng riêng, suy nghĩ vài việc cần làm.

Thứ nhất, là phải viết một bức thư về nhà báo tin. Ài, mà chắc phải viết làm hai bức, một bức riêng cho Công Tôn Dao. Trước khi đi đã hứa hẹn tìm hiểu nhau tiến đến hôn nhân. Bây giờ lại phát sinh chuyện với Thành Bích.

Nói thực lòng Phong ca cũng muốn tham lam lấy luôn cả 2. Chỉ là nghĩ lại, cho dù muốn lấy cả 2, thì đằng nào cũng phải nói thật ra đã. Bày trò lừa dối 2 nàng ấy, sẽ bị độc giả chửi chết.

Trong thư nên viết gì đây?

Nên là "xin lỗi, ta đã có bạn gái, nàng đừng chờ ta nữa".

Hay là "xin lỗi, ta đã có bạn gái".

Hay chỉ "xin lỗi".

Hay để trắng luôn cho nó trừu tượng?

Khó nghĩ khó nghĩ quá.

Tạm ném chuyện thư nhà ra sau, Lăng Phong lấy tư liệu mật thám chỗ Đại Tiếu ra, nghĩ đến tiếp theo phải làm gì.

Chuyện thứ nhất, do thám Triều Lam coi như bước đầu thuận lợi. Thu được vài tin tức có ích, tỷ dụ thành phần đường lối Hạo Khí Minh. Chỉ có kế hoạch cụ thể của chúng là tạm chưa rõ. Lăng Phong cũng đã đánh hơi thấy Triều Lam có ai đó giật dây, chỉ là không đủ tai mắt khẳng định.

Chuyện thứ hai, chính là bảo hạp.

Nhiệm vụ mô tả, bảo hạp này tuy nằm trong chỗ cống vật sang Kim, nhưng được quan chính sứ cầm riêng chứ không lẫn cùng cống phẩm. Xem ra triều đình cũng e sợ bị đạo tặc cướp đi. Ngoài ra không nói vì sao đã cống đi còn phái mật thám bí mật cướp về.

Quan trọng là, nó không phải một quyển mật tịch như lời Triều Lam, mà là một mảnh bản đồ.

Rút cục là bản đồ gì mà trọng yếu như vậy?

Chuyện thứ ba, điều tra chuyện cổ quái trong thành. Lăng Phong đọc qua tư liệu về nó, không khỏi dần thấy thú vị.

Đầu tiên, là việc Dương Diệu Chân 2 năm trước tập võ từng bị thương bất tỉnh, cứ tưởng sẽ chết lại không chết.

Cái kịch này, thấy quen ghê nha.

Sau đó, mặc dù tư liệu nói chủ yếu về chuyện lạ xảy ra ở Thái Nguyên 2 năm qua, nhưng vài chỗ lại dẫn chứng những mẩu chuyện tương đồng trong lịch sử. Tỷ dụ chuyện một đứa trẻ vừa sinh ra đã biết nói, thông minh khác thường, làm ra những đồ vật cổ quái. Hoặc là, chuyện một người bệnh tỉnh dậy nói kiếp trước mình là ai ở đâu.

Hồi trước Lăng Phong đọc báo lá cải trên mạng, những chuyện này hắn đọc nhiều, chẳng bao giờ tin. Nhưng là, hiện tại thì hắn tin.

Lại đọc tiếp một đoạn, hắn bỗng nhíu mày.

Chỉ thấy có ai đó bổ sung vào một dòng chú thích rất mờ, "... tương tự Chu Xán".

Cái gì tương tự Chu Xán?

Mà lại là Chu Xán?

Lăng Phong tra không ra tạm bỏ qua. Nhưng rồi lại nhíu mày, vì phát hiện một vấn đề khác.

Mật Thám ty hóa ra còn ngầm điều tra những chuyện kiểu này trong thiên hạ? Nói như vậy, Lăng Phong hắn liệu có bị âm thầm làm hồ sơ rồi không?

Chắc là có rồi.

Nghĩ cũng đúng. Cứ thử nghĩ, xã hội đang yên lành, đột nhiên có kẻ liên tiếp làm ra những việc kỳ quái mới lạ. Có lẽ đa phần quần chúng chỉ tò mò, nhưng cũng sẽ không thiếu tổ chức ngầm để mắt đến.

Thế vì sao trong mấy kịch bản hắn đọc, đám nam chính khác làm ra lắm chuyện cổ quái vượt thời đại như vậy, nhưng lại chẳng có ai nghi ngờ, cứ mặc hắn tung hoành?

Vì người cổ đại chỉ là một lũ ngu ngốc?

Hay tác giả cố ý quên?

Chắc cả hai đi. Cho nó dễ tự sướng.

Trở lại chuyện Thái Nguyên.

Lăng Phong đã hỏi được, cái chỗ bàn chải kia là ai đem bán ra. Chính là vị Dương tiểu thư kia, có Vương gia dặn nên lão bản mới úp mở không dám nói.

Những phát minh của nàng ta, cách nói chuyện kiểu Hàn của nàng ta, chỉ có một cách giải thích...

Dương Diệu Chân, khả năng rất cao, cũng là từ tương lai xuyên về.

Điều này cũng không có gì phải bất ngờ.

Lăng Phong xuyên được, ai quy định người khác không xuyên được?

Lại nói, truyện xuyên không thường thì cả truyện chỉ có một người "được phép" xuyên không. Vì sao vậy?

Lại như trên, tiện để nhân vật chính tự sướng, cả thiên hạ ta là vô địch. Bởi nếu có thêm một người, lập tức thế giới sẽ không còn của riêng hắn nữa. Nó giống như ngươi games mà offline vậy, một mình muốn làm gì thì làm. Nhưng ra online một cái, ngươi liền bị vùi dập thê thảm.

Ngẫm lại, tình cảnh của Lăng Phong bấy lâu cũng như vậy. Hắn online, cho nên thảm.

Ngươi cũng đừng trách, Phong ca sao lúc nào cũng cứ lấy truyện xuyên không khác ra so sánh này so sánh nọ. Xuyên rồi thì cứ kệ m* đi.

Ài, có đầu có óc thì phải biết ngẫm nghĩ về cuộc đời nha, đâu thể nào cứ cắm đầu đi đánh boss. Phong ca rõ là một kẻ xuyên không, không lấy truyện ngày trước đọc ra, so sánh tránh sai lầm, thì biết lấy cái gì tra cứu đây? Sách vật lý học? Hay là Kim Bình Mai?

Chẳng qua, Lăng Phong cũng thấy mình nghĩ xa, liền thở ra một ngụm trọc khí.

Chuyện của Dương Diệu Chân cũng chỉ là đoán, cần phải gặp xác minh mới được.

Có điều, tỷ dụ xác minh xong nàng ta thật sự xuyên không, thì báo cáo về Tổng bộ ghi thế nào? Report nàng ta, cũng tức là report chính Lăng Phong.

Đau đầu.

Dù thế nào, trước mắt cũng phải ở Thái Nguyên tiếp một thời gian rồi tính.

Cũng may, Chu lâu này lại là của Thành Bích, vậy thì Lăng Phong không còn phải lo tiền ăn ở nữa, có thể thoải mái mà ở Thái Nguyên.

Nhưng là, hắn lại không thể ở không. Đây chẳng phải thành ăn bám đàn bà sao? Nhất định phải tự tay kiếm ra tiền.

Tiền thôi mà. Phong ca là ai đây? Chủ tịch Hội đồng quản trị Phong Vân đoàn. Cả cái tập đoàn còn làm được, một chút tiền vặt cho Phong Vân bang qua ngày thì có cái gì khó khăn chứ...

Lăng Phong lập tức đạp cửa xông ra hét:

- Các đồng chí đâu, họp!

...

Trong lúc này, ở một tửu lâu ở bên kia thành. Tửu lâu Đại Tiếu gặp Lăng Phong lần trước.

Trong phòng VIP lầu hai đang có bốn người. Thành Bích và một lão già đang ngồi đối diện nhau, sau lưng mỗi người đều có cận vệ. Một là Đại Đao, người kia đeo mặt nạ bạc.

- Quốc sư xem ra vẫn khỏe.

- Không dám. Vương gia đang gặp khó ở phương nam, thế nhưng phu nhân khí sắc lại tốt hơn nhiều.

Thành Bích không khỏi tim nhảy một cái, thầm hô lão già này mắt cáo.

- Quốc sư nói quá rồi. Thành Bích trước sau như một, đều vì Vương gia mà lo nghĩ.

- Phu nhân nói vậy khác nào xem thường lão phu mắt kém?

- Quốc sư trí tuệ hơn người, Thành Bích nào có ý đó.

Thành Bích nói xong đành trầm mặc. Trước mặt lão già thành tinh này, trình độ "chơi chữ" của nàng thua kém nhiều.

- Haha. Nếu như chuyện phu nhân ngầm lôi kéo quan lại sau lưng Vương gia là vì lo nghĩ cho Vương gia thật, vậy thì coi như lão phu già cả rồi đi.

Thành Bích lộ vẻ khổ sở, nói:

- Hai mẹ con chúng ta bị Hoàng tử Hanh hại suýt mất tính mạng. Nếu không chuẩn bị đường lùi mà nói, chỉ e hôm nay cũng không thể ngồi đây...

Lão Quốc sư kia giọng lạnh nhạt:

- Hoàng tử Hanh làm vậy tuy hơi thô, thế nhưng chính hợp ý lão phu. Tương lai kế thừa Vương gia, không thể nào mềm yếu chần chừ được.

Thành Bích nghĩ thầm mà tức giận.

Tên Triệu Hanh kia giết anh cướp ngôi Thái tử, suýt nữa hại chết mẹ con nàng, đằng sau còn giết thêm không ít người, thế nhưng trong mắt lão Quốc sư này lại là "tâm ngoan thủ lạt" có tướng mạo đế vương, chỉ e Yên Vương cũng nghĩ như vậy. Nếu bọn họ biết chuyện Triệu Hanh hiếp cả em gái, vậy thì không biết sẽ nghĩ thế nào.

Suy nghĩ của những kẻ biến thái vì quyền lực này, cũng chỉ biến thái mới hiểu nổi.

- Phu nhân lần này đến Thái Nguyên, xem ra vì chuyện người Tống đi sứ?

- Quốc sư quả nhiên cao minh.

Thành Bích khen lấy lệ. Lại nghe lão ta nói:

- Lần này, các nơi đều nhằm vào cái sứ đoàn này. Bản thân người Tống, chỉ riêng phe ủng hộ đi sứ đã chia năm xẻ bảy, đừng nói gì những kẻ muốn phá hỏng. Người Kim cũng chia làm hai, một bên muốn nhận cống vật rồi lật lọng, một bên muốn lật lọng trước đổ thừa cho phe khác. Thiết nghĩ phu nhân có lẽ cũng nhìn ra mối quan hệ này đi.

Thành Bích gật đầu đồng ý. Lão Quốc sư tiếp tục:

- Chẳng qua, ngoài những thế lực chính trị này, còn có thêm vài thế lực ẩn náu theo dõi. Bọn họ chưa chắc sẽ ra tay. Nhưng nếu có ai đó thọc tay phá mất thế căn bằng này mà nói, vậy thì cũng chưa chắc... Phu nhân không biết có dự tính gì?

Thành Bích da mặt hơi tái, chỉ sợ lão già này nhìn một cái đã thấy luôn chủ ý của nàng.

Không chờ Thành Bích hồi đáp, lão ta đã phẩy tay áo:

- Lão phu có hẹn cùng bằng hữu, xem ra đành phải phiền phu nhân hôm khác.

Thành Bích bị đuổi, chỉ nhoẻn miệng cười lấy lệ. Tốt xấu cũng là phu nhân một phủ mấy năm, hàm dưỡng cuả nàng rất tốt. Nàng cất làn váy nhẹ nhàng đi xuống cầu thang, phong thái vô cùng uyển chuyển. Phía sau Đại Đao vẫn như hình với bóng đi theo.

Lúc hai người sắp xuống hết cầu thang, có một lão nhân đi từ hướng ngược lại. Thành Bích đang muốn giấu mình, nên cũng không quá để ý.

Nhưng ngay lúc hai bên lướt ngang qua nhau, cả người Đại Đao cứng ngắc lại. Gã như ngừng thở, thanh Yển Nguyệt Đao rung lên bần bật như sắp phát ra tiếng ngâm.

Thành Bích dường như cũng cảm nhận được sức ép, kỳ quái hỏi:

- Sao vậy?

- Siêu cao thủ.

Thành Bích quay đầu nhìn, vừa định thi triển Khai Thần Thuật thì chỉ nghe "hừ" một tiếng, thần lực nàng bị đẩy lùi.

Lão nhân kia nhắc nhở xong lại tiếp tục đi, thế nhưng lại vào chính phòng Thành Bích vừa ra.

Nàng không khỏi nhíu mày.

Người này, hình như nàng đã gặp qua.

Không chờ nàng hỏi, Đại Đao hiểu ý đã xác nhận hộ:

- Chính là lão ta.