Chương 8: Anh Hùng Bí Ẩn.

Marvel: Duy Ngã Độc Tôn

Chương 8: Anh Hùng Bí Ẩn.

-Phù … xong, bây giờ chỉ còn bán tụi bay nữa thôi, ngôi nhà nhỏ bé này phải nhờ bọn bay giải quyết phần còn lại.

Lâm Vương mang theo túi súng cuối cùng đến cách đó khá xa xưởng làm việc, một ngôi nhà nhỏ bé ở xung quanh toàn là cỏ xanh, nơi đây cách xa thành phố rất nhiều.

Vợt vào nhà liền để túi súng cuối cùng xuống đất, hơi mệt thở ra, ngôi nhà này là hồi sáng hăn mới mua được, đương nhiên là chỉ mới đặt cọc trước với tất cả số tiền súng bán trước đó, số đặt cọc là 1/3 số tiền mua luôn, hắn hẹn với chủ nhà là ngày mai sẽ hết số còn lại.

Nhìn ngôi nhà nhỏ bé của mình một lần nữa vô cùng hài lòng dù sao hắn cũng phải kiểm được chổ cho bản thân, không lẽ đi ăn nhờ ở đậu nhà nữ nhân, lòng tự trọng hắn cũng có, nếu trước đó không có tiền thì khác, nhưng bây giờ hắn có thế kiếm tiền để sống, tại sao phải làm phiền người khác.

Nên hắn quyết định mua nhà nhỏ bé thân yêu này và không ngờ nơi bé nhỏ này, sau này sẽ là một (vương quốc) do hắn cai trị, à mà đây là nói sau.

Nơi này nằm giữa tuyến đường New York và Michael rất thuận tiện cho bây giờ lẫn tương lai, hắn dự định ở nơi kém phát triển, phát triển cơ sở của bản thân.

Đang trong lúc vui mừng thì bên ngoài có tiếng xe cảnh sát vang lên, không phải chỉ 1 chiếc đang lao đi về phía nhà xưởng, liền hứng thú quan sát và ngồi chờ đợi thì 30p sau tiếng xe đã chạy về, bên trong có 1 người bị bắt, tiếp đó là các công dân trong vô cùng vui vẻ vì được giải thoát khỏi địa ngục.


-Cũng nên quay về thông bao với Peggy một tiếng.

Lâm Vương thấy tất cả đã chuẩn bị đầy đủ liền hài lòng, dù sao bản thân hắn vốn tay trắng, nhưng cũng tay trắng dựng nghiệp tương lai, nên rất vui lòng.

-Xoẹt … vù.

Hắn bây giờ nên về nói với nàng, sau đó chuyển ra đây sớm để còn việc buôn bán của riêng mình, không thể để nàng biết được, dù sao tương lai nàng là một trong những người sáng lập nên S.H.I.E.D mà, chuyên điều cha cá nhân của tất cả mọi người trên toàn thế giới để nắm giữ thông tin trong lòng bàn tay mình.

Nên hắn bây giờ không muốn bị nàng biết quá nhiều, tình hình đó không chút nào tốt cho tương lai, nên nghĩ đến đây liền động thân tiến về Michael, nhà của Peggy.

Hắn bây giờ luôn phải chạy tốc độ cân đối với ma sát của không khí, để nó làm không cháy quần áo, cũng giống như chạy xe máy, chạy 40 kmh đó mức cân đối tốt nhất, nếu như vượt 60 80 kmh mà không kiễm soát tốt sẽ làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ, giống như chỉ cần chạy ở mức độ quần áo có chịu được là tốt.

Vì hắn không phải như Flash có quần áo chịu nhiệt tốt, nên hắn chưa từng bao giờ thử tốc độ cực hạn của mình là ở đâu, nhưng hắn tin sẽ sớm thôi, vì hắn đã có kế hoạch cho nó rồi và cũng có người giúp hắn chế ra bộ áo đó, chỉ là không phải bây giờ.

-Peggy … chưa về à.

Khi xuất hiện trước cửa nhà Peggy liền bấm chuông, nhưng thấy nàng hồi âm, liền mở cửa vào nhìn thấy tất cả giống như lúc mình đi hồi sáng, liền lên lầu nằm một giấc, dù sao hôm nay là ngày cuối cùng hắn ở đây.

-Cóc cóc cóc … Lâm Vương.

-Umh … tới liền.

Một buổi chiều thanh mát với những làn gió nhẹ làm những lá cây đung đưa vô cùng nhịp nhàng, ở một căn vinh thự một vị nữ quân nhân đang lấy tay gõ cửa một căn phòng và kêu tên của người đó.

Lâm Vương liền mở mắt nhìn bên một buổi chiều sắp chuyển tối, liền bật dậy mở cửa cho nữ quân nhân, đương nhiên là Peggy rồi.

-Chào (x2)

-Hôm nay, làm bữa tối đi ta có việc vui muốn nói.

-Ồ… vậy tôi cùng muốn nghe, vậy chúng ta vừa ăn vừa nói.

Cả hai vô cùng vui vẻ chào nhau một tiếng, Peggy lên tiếng đầu tiên, mặtt nàng vô cùng vui vẻ như vừa ăn mừng chiến thắng vậy, hắn thì nàng như vậy thì giả vờ ngạc nhiên, hắn cũng đoán được nàng tính nói gì luôn.

Hắn lại tiếp tục làm công việc khá yêu thích khi còn nghèo khó của mình, dù sao nó là thứ giúp hắn thưởng thức của cuộc sống hương vị mà, lần này hắn làm hết tất cả gia vị và thức phẩm đã mua, dù sao hôm nay, bữa cuối ăn với nàng tại đây.

-Nói tôi nghe xem, hôm nay cô gặp được việc vui gì?

-Chúng tôi vừa chiến thắng một trận với kẻ thù, trên toàn diện một thành phố này.

-Ồ vậy à, làm bằng cách nào, nói tôi nghe với nào.

-Là thế này …

-Anh Hùng bí ẩn, hahahaha.

Lâm Vương chuẩn bị rất nhiều món ăn tối nay, làm đủ món hoa cả mắt, sao khi chuẩn bị xong liền ngồi đối diện nàng cười hỏi.

Nàng liền vui vẻ nói ra điểm mừng của hôm nay, hắn làm bộ ngạc nhiên, để nàng kể cho hắn nghe có gì hót trong ngày.

Sau khi nghe xong, hắn liền cười dài một hơi không thể nhịn được cười nổi, nàng kể rằng nhờ có một anh hung bí ẩn đã giúp đỡ đất nước của nàng chiến thắng một nước cờ quan trọng, cũng là giúp cho vô số người dân của đất nước nàng được tự do, nên nàng rất vui mừng.

Mà cũng nhờ vị anh hùng đó, tất cả căn cứ của Hydra trên thành phố Michael đều được tẩy sạch sẽ, nhờ một tấm bản đồ đánh dấu chi tiết các nơi đó cùng vời tổng bộ ở đây, cho nên tất cả Phát Xít Đức ở đây đều đã bị bắt, hôm nay có thể nói là thành công lớn nhất của nước Mỹ.

-Anh đang coi thường đó sao, có gì đáng cười?!

-À không có, tôi chỉ cười vì sự thú vị của anh ta mà thôi.

-Là sao?

-Không có gì.

Peggy sắc mặt làm tức không vui, khi nhìn thấy hắn cười vị anh hùng đã giúp đỡ các nàng cứu giúp đất nước, chỉ là nàng không biết cái vị anh hùng đó đang ngồi ngay trước mặt, hắn liền cười nói một câu làm nàng khó hiểu.

-hôm nay cũng muốn thông báo với cô một tin.

-Tin gì.

-Tôi đã tìm được chỗ cho tương lai, nên sẽ không làm phiền cô nữa.

-Vậy à chúc mừng anh, khi nào đi?

-Sau khi ăn bữa tối với cô xong.

-…

Lâm Vương bất ngờ nói ra một câu làm nàng ngạc nhiên quên đi sự không vui kia liền lộ ra vẻ mặt hứng thú, chỉ là câu nói của hắn làm nét mặt nàng hơi thay đổi, sau đó vô cùng vui vẻ hỏi, mà câu nói của hắn lại làm cho bầu khí im lặng.

-Dù sao thì vẫn chúc mừng thành phố có được vị anh hùng cứu giúp.

-Phải.

Hắn thấy không khí không được tốt liền nói chủ đề vui làm không khí nhộn nhịp trở lại, còn nàng thì miễng cưỡng vui vẻ, không hiểu tại sao tâm lý không vui nổi và còn có trong đầu có một ý tưởng với chữ anh hùng, mà hắn không biết vô tình đã thúc đẩy nó, đương nhiên tương lai không thay đổi.

-Anh muốn làm việc trong quân đội chứ?

-Hửm … nhưng tôi mất hết giấy tờ rồi.

-Không quan trọng, vì anh sẽ làm nghề đầu bếp cho cả doanh trại, nên không cần thiết lắm.

-Vậy à … được tôi sẽ thử.

-Cử để tôi sắp xếp.

Peggy đột nhiên suy nghĩ đến gì đó nhìn hắn với vẻ mong chờ hỏi, hắn thì ngạc nhiên một cái theo phản xự tư nhiên nói, nàng liền mong chờ nhìn nói ra.

Lâm Vương suy nghĩ một chút liền nở nụ cười nói, đương nhiên như vậy đã là ám chỉ đồng ý rồi, làm nàng vui vẻ trở lại, vô cùng hóa hức nói ra.

Nàng không biết sở dĩ hắn đồng ý, vì hắn đã có vô số kế hoạch để làm.