Chương 1: Ngã xuống hố phân trùng sinh bắt đầu 1 truyền kì

Mao Xí Trọng Sinh Truyền Kì Truyện

Chương 1: Ngã xuống hố phân trùng sinh bắt đầu 1 truyền kì

A..a..a..a...
Đau đầu quá! Mồ hôi từng giọt to như hạt đậu chảy từ trán xuống.Thần hình gầy còm hai hốc mắt hõm lại xâu xuống không khác gì một người dị tật. Lăn qua lăn lại trên nền đất bẩn, không biết lăn mấy vòng thì đầu đập vào một tảng đá máu chảy từng dòng. Một cậu bé chừng 4, 5 tuổi làn da xanh xao bó vào bộ xương còi cọc như một cái áo làm bằng da người. Thoạt nhìn ai cũng biết là bị bỏ đói cả tháng. Nó không phải là quái thai mà chính là nhân vật chính của chúng ta tên là Chương Viên, một đứa cô nhi được 1 viện trẻ mồ côi thu nhận không biết vì lí do gì lựu lạc đến cái địa phương khỉ ho cò gáy này.
Mắt tối xầm lại Chương Viên hôn mê bất tỉnh, sau hơn mười phút đồng hồ máu trên đầu gần như không còn chảy nữa hình như đã kết xuống đông lại thành vảy. Xoạt, tiếng chân dẫm lên cỏ, một lão già chừng 70 tuổi lưng còng mặc chiếc áo lao động xanh thập phần rách nát,chi chít toàn là miếng vá. Vai trái khoác một cái bao dứa thường thấy ở những vùng nông thôn hay dùng để đựng rác, tay phải cầm một cái que tre to bằng 2 đốt ngón tay trông cũng khá chắc chắn. Chậm rãi khom người đặt đứa bé trên lưng ông một tay giữ nó 1 tay cầm bao tải cũ rích cùng cái gậy tre từng bước chống xuống dọc theo bờ sông đi.
Phía trước là căn lều cũ kĩ tựa hồ lúc nào cũng có thể sập xuống, đặt đứa bé lên chiếc giường cũ kĩ. Nói nó là giường cho lịch sự chứ thực ra là mấy cái thân tre ghép lại cố định bằng vài cái đinh khả năng đụng mạnh vài lần là gãy. Lững thững cầm hũ đất ra sông múc nước, cầm cái khăn mặt cũ nát chắc dùng được vài năm còn chưa có vất đi dấp nước đem vắt khô rồi đặt lên trán đứa bé. Thời tiết đang là giữa hè nắng nóng 37 độ 38 độ C, lão già cầm chiếc quạt nan thủng tơi tả quạt cho đứa trẻ. Mãi cho đến đêm, ĐOÀNG! tia sáng xé rách trời lóe lên rồi biến mất. Gió đập phầm phập vào cái lều tranh cũ nát, lão già cầm trên tay bát cháo vẫn còn đang nóng vừa mới đun xong. Hôm nay lão còn chưa ăn gì, đây là bữa thường ngày của lão nay phải nhường cho đứa bé tội nghiệp kia. Xoảng, bát cháo bị gió mạnh hất tung đổ trên tay lão, cánh tay nhăn nheo già nua run rẩy đỏ ửng rồi bắt đầu xưng lên thành bọng nước. Lão chỉ kịp la một tiếng đau đớn vội chạy ra cửa lấy cái gậy chống cửa không để gió hất nước vào người đứa trẻ. Cắn chặt răng nhịn đau lão vội cầm tất cả đồ dùng đựng được nước từ cái bát mẻ,cái chậu méo,... đến cái hũ đất lúc trưa đặt vô những chỗ bị dột. Cả đêm không ngủ, cái gậy mục chống cửa bị gãy thành ra lão phải khổ sở ra tựa lưng vào cửa trong khi già rồi đau lưng, xương khớp đau nhức lại còn trước đó bị bỏng nữa.
Một màu đỏ rực xen lẫn màu đen tím khó mà hình dung, ánh nắng chiếu vào trên mặt đứa trẻ. Mí mắt như có cục gạch treo vào, hài tử từ từ mở mắt ra. Đầu đau như búa bổ, chưa kịp nhìn xung quanh chỉ thấy một khuôn mặt phúc hậu tóc đã bạc trắng, trên trán mồ hôi còn đang chảy xuống tuy nhiều nếp nhăn trên mặt nhưng không dấu được trên trán hàng lông mày nhíu lại do đau đớn, nằm gục bên cạnh mình. Nhịn không được Chương Viên gọi lão:
" Ông ơi!"
Ông lão giật mình tỉnh lại
" Con tỉnh rồi à, hôm qua gặp con ngất bên đường nên ông dìu về đây. Thế bố mẹ con đâu sao lại để con một mình"
" Con không có bố mẹ ạ"
hai hàng nước mắt chảy xuống, thấy đứa bé tội nghiệp lão già khẽ xoa đầu nhẹ nhàng nói
" Ông xin lỗi, ông cũng sống một mình không bằng con ở lại với ông, ông sẽ coi con như cháu ruột có được không"
" Thật không ông, con... con..cuối cùng cũng có nhà rồi"
thằng bé vừa khóc nức nở vừa ôm trầm lấy ông lão. Rất nhanh ngày hôm đó qua đi.
Ngày qua ngày chỉ có cháo trắng thi thoảng có vài con tép, cá con cùng rau dại nhưng 2 ông cháu vẫn sống rất vui vẻ hòa thuận. Ông lão làm nghề lụm đồng nát sắt vụn ở bãi rác ven sông thi thoảng không kiếm được gì thì gắng bắt con tôm con tép sống qua ngày. Bữa đói bữa no đã thành thói quen nên cũng chả có việc gì to tát cả. Mặc dù nghèo khổ nhưng đứa bé vẫn tìm được vài quyển sách cũ ở bãi rác nhờ ông lão dạy đọc dạy viết, dạy cộng trừ nhân chia phép tính đơn giản cho. Tình cờ trong số sách nát đó có quyển sách môn hóa học lớp 8 kiến thức cơ bản nhất môn hóa. Thế là thời gian thấm thoát thoi đưa đứa trẻ 5 tuổi đã thêm 1 tuổi nữa, như bao ngày đọc đi đọc lại cuốn sách hóa đến mức thuộc lòng hơn nữa nó cũng khá thông minh hiểu được sơ lược cuốn sách đó dù chỉ có 6 tuổi. Cho đến 1 ngày vừa đi bán đống sắt vụn giúp ông như mọi khi, vừa trở về nhà đang hí hửng khoe ông thì mặt tối sầm lại. Thấy ông lão nằm bắt động trên đất,tay hắn run run lay khẽ ông định gọi ông dậy nhưng gọi cả tiếng đồng hồ không thấy ông trả lời. Hắn vội chạy đi nhờ người trong thôn tới giúp, vì nhà ven sông cách làng khá xa nên hết thảy gọi được người cũng phải chạy mất 10 phút.
" Bác ơi ông cháu bị làm sao ạ, cháu gọi mãi mà ông không dậy"
"Cái này.. cái.. này.. à… cháu phải hết sức bình tĩnh nghe bác nói.
Ông cháu đã.. đã... mất rồi"
đầu như có thuốc nổ ông ông không nghe được gì nữa mắt tối sầm lại đứa bé ngất đi.Từng cái nụ cười từng cái thân ảnh không ngừng hiện lên trong đầu, hình dáng ông lão hiền hậu cứ thế lởn vởn trong đầu đứa trẻ đáng thương. Không biết đến khi nào lúc tỉnh lại thì được biết dân làng đã mai táng ông, đứa trẻ chạy đến mộ ông khóc ròng rã một ngày lúc này mới nguôi ngoai rời đi lòng đầy đau đớn. Sau đó được dân làng khuyên nhủ Chương Viên lần nữa tiếp tục sống cố gắng sống tốt hơn để ông dưới đó được yên lòng.
Một năm lại qua đi hắn bây giờ 7 tuổi nhưng đã trưởng thành hơn về mặt ý thức so với bao đứa trẻ khác. ngày qua ngày hắn cố gắng sống, thời gian rảnh lại đọc sách mà hắn nhặt được cho đến một hôm không biết trời xui quỷ khiến gì hắn ăn phải thứ gì đó nên đau bụng. đang buồn bực chạy vội ra chỗ cầu tiêu sát bờ sông. Không cẩn thận vấp phải hòn đá hắn lao đầu vào cái cột chống dùng cố định tấm ván để ngồi xuống đại tiện. Thế là hắn ngã lăn ra tấm ván, đang xoa đầu thành cục u to tướng thì Rắc.. rắc...
Tõm cả ván cùng người rơi xuống nước chỗ thải phân. Thối, thực sự quá thối, còn mùi chua khăm khẳm khó mà hình dung. Trớ trêu thay như vậy đã đành, nếu là người trưởng thành thì không có việc gì xảy ra nhưng hắn mới bao nhiêu tuổi. Một đứa trẻ có 7 tuổi thiếu ăn còi cõm được nổi chiều cao 1 m là may nhưng mực nước lại cao hơn hắn cả 2 cái đầu mà lại không biết bơi. Ý thức dần dần mất trong đầu lúc này còn lại 1 đạo ý niệm ` chẳng lẽ mình lại chết ngớ ngẩn như vậy. Mà thôi kệ,mình sẽ sớm gặp được ông’
Phốc…
Phụt….
Một ngụm trà phun từ miệng một lão giả, nhìn kĩ lại lại thấy tóc bạc mà trông rất trẻ khoảng 20 tuổi toát ra khí tức huyền bí và thần thánh, nếu để người ta nhìn lâu sẽ sinh ra cảm giác không tự chủ được mà triều bái. Lúc này vị thần bí đó mới cười khổ
" Không nghĩ tới lại có người chết một cách độc đáo, sáng tạo đến như vậy.
Nhưng mà xem kĩ quả thật thấy nó rất đáng thương, thôi thì tặng nó một hồi tạo hóa vậy"
Cảm khái một phen từ mi tâm hắn xuất hiện 1 tia sáng bay vút đi không kịp nhận ra là thứ gì thì đã biến mất.
" Chỉ tiếc một ngụm thần hoa trà mà ta vất vả trồng hơn tỷ năm nay mới ra một lá.
haizz... Nhân sinh a luôn luôn thú vị"
nói xong lão giả liền tan biến vào khoảng không vô tận một màu đen vô tận mà huyền ảo
nhìn kĩ còn thấy rất nhiều đốm nhỏ màu vàng, nếu là người hiện đại khẳng định sẽ biết những đốm đó chính là mặt trời.
Khó thở quá, ra sức vùng vẫy tự nhiên có một cánh tay to lớn chụp lấy tay mình kéo lên. Một âm thanh lạ mà nghe quen thuộc vang lên bên tai:
" Thiếu gia người không sao chứ, là nô tài đáng chết không để ý thiếu gia hại người rớt xuống hồ"
Chợt tỉnh táo lại thấy mọi thứ xung quanh lạ lẫm chỉ thấy một người đang cúi khom người hành lễ trước mặt mình trang phục quái lạ không thấy qua ở bất cứ đâu. Ông ông đầu lại một lần nữa kịch liệt đau nhức một luồng hình ảnh tựa như phim ảnh cùng âm thanh tràn vào trong não bộ khiến hắn một lần nữa ngất đi.
"thiếu gia… thiếu gia… người đâu mau mang thiếu gia về phòng, nhanh gọi lão gia để ngài xử lí, mau.. đi mau"
Hẳn ai cũng biết đây chính là xuyên không trong truyền thuyết bất quá sẽ không đơn giản nhàm chán như bao bộ truyện khác
lời nói đầu: ni mân hảo tui tên là gì ấy à thì miễn nha. Đây là tác phẩm đầu tay do tui đọc chán mấy bộ kia quá nên tự mình nghĩ tự mình đọc cho đã nghiền. hi vọng mọi người thích bộ này vì tui mới tốt nghiệp cấp 3 nên rảnh chả có gì làm ngứa tay viết một chút, cơ mà nể mấy ông tung của thật tui bấm nãy giờ mất nguyên buổi sáng mà mấy ổng cũng bấm được. Nếu mọi người thích thì để lại bình luận thui tui chả yêu cầu gì cả. Bình luận tích cực thì tui ráng làm tiếp không tốt thì tui dẹp cho mọi người đỡ phản cảm. Có thể tui học dốt văn nên không miêu tả được cái gì đặc sắc lắm chắc mấy nữa sẽ đỡ dốt hơn.hí hí. Vậy nhé viết mấy cái này để câu đủ 2000 chữ thui tại cạn văn rồi cần phải nạp nên mọi người thông cảm nhé. vậy nhá bye bye.