Chương 116: Chào mừng ngươi trở lại

Mang Theo Hokage Khuấy Đảo Dị Giới

Chương 116: Chào mừng ngươi trở lại

Chương 116: Chào mừng ngươi trở lại


- Ta có thể?

John ngạc nhiên nhìn đối phương, hắn chẳng phải đã sớm chết a, còn có thể làm được cái gì bây giờ?

- Phải, ngươi đã chết thấu, quá muộn để có thể hành động... nhưng vẫn còn kịp để quyết định a.

- Quyết định? Quyết định cái gì cơ?

John nghi hoặc hỏi, hắn cũng không nhớ bản thân biết quyết định cái gì a.

Nhưng quái nhân lần này lại không như lúc trước trả lời John, ngược lại ánh mắt đạm mạc bình thản nhìn hắn nhưng từng cái quỷ dị vặn vẹo tối nghĩa nỉ non lại đột nhiên xuất hiện trong lòng John.

- Ăn ngươi quá khứ, dưỡng ngươi hiện tại, thành ngươi "tốt" hơn tương lai.

Cái quỷ gì!

John lập tức giật mình lùi lại ra sau ánh mắt tràn đầy đề phòng nhìn trước mắt thân ảnh, hắn nãy giờ vẫn là quá ngây thơ cùng lơ là cảnh giác, chỉ vì mờ mờ ảo ảo linh cảm mà lại cho rằng đối phương có lẽ không xấu lắm chỉ là nội tâm hơi dị dạng mà thôi cùng đối phương vẻ bề ngoài một dạng.

Nhưng đối phương chân chính ý nghĩ như thế nào ai mà biết được, mặc dù hắn tự nhận là bản thân một bộ phận có thể đọc được bản thân ý nghĩ nhưng hắn lại không thể đọc được đối phương ý nghĩ a.

- Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?

John lạnh lùng nói, đồng thời toàn thân cũng căng cứng lên tựa như đã sẵn sàng liều mạng đến nơi nếu kẻ trước mắt có bất kỳ cái gì khác người dị dạng.

Nhưng trước mắt John vặn vẹo quái nhân nhìn thấy hắn như thế đề phòng cũng không phản ứng gì, trên quái dị gương mặt một chút ngạc nhiên thần sắc cũng không có tựa như đã có dự đoán từ trước, hắn bình tĩnh nói:

- Không cần gấp như thế, ta đã nói rồi, ta với ngươi là cùng một thể, mặc dù ta quả thật có chút ý đồ nhỏ nhưng tất cả đều chỉ muốn ngươi trở nên 'tốt" hơn, hiện tại cũng là như thế, ngươi... đã chết, hiện tại hoặc là cứ như hiện tại chờ đợi chính mình thời khắc cuối cùng đến, chúng ta cùng một chỗ tan biến, hoặc là... chấp nhận ta, chấp nhận chính mình, thuận theo "nghĩa vụ" để trở nên "tốt" hơn, để có thể sống tiếp... và để có thể cứu lấy ngươi cái kia tên là Selena tiểu tình nhân nha.

- Ngươi đang đe dọa ta?

John ánh mắt băng lãnh đến cực hạn tựa như đã hoàn toàn mất đi kiên nhẫn bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới cùng đối phương liều mạng.

Nhưng bóng người lại không lo lắng chút nào, ngược lại trên hắn dày đặc xám xịt môi rộng hơi nhếch lên tựa như đang đắc ý.

Bởi hắn biết được, "chính mình" cái này đã gấp.

- Ta chỉ cung cấp ngươi lựa chọn mà thôi, tất nhiên ngươi cũng có thể cái gì cũng không chọn lập tức lao đến hủy diệt ta, dù sao ngươi là chủ nhân nơi này, mà ta cái này chỉ là ngươi nhỏ bé một bộ phận mà thôi, nơi nào có thể cùng ngươi đấu chứ.

- Chỉ là hậu quả sau đó nha, chúng ta đều hiểu được...

-...

John lạnh lùng nhìn đối phương, tay nắm chặt nắm đấm nhưng lại chợt liền thả ra, cực độ không muốn hít một hơi sâu bình ổn lại nội tâm cảm xúc hiện tại.

Đối phương nói đúng, quyền quyết định là trong tay hắn nhưng hắn thật có thể quyết định ư.

John nhớ đến khoảnh khắc ở trạm xăng, nhớ đến cái kia nhàn nhạt mùi thơm thân thể, mềm mại bờ môi cùng đối phương hơi ấm truyền đến trên bản thân làn da dễ chịu xúc cảm, thứ mà hắn đã bao lâu rồi chưa từng được cảm nhận qua, John không nhớ bản thân lần cuối được một người phụ nữ ôm là từ khi nào, dường như từ khi cha hắn bỏ đi mua sữa đi, dù vậy John biết được bản thân không muốn mất đi xúc cảm ấy, hắn không muốn một lần nữa đánh mất đi khó được cảm giác ấm áp ấy tựa như ngày trước khi cha mẹ lần lượt bỏ hắn mà rời đi.

Chỉ là chẳng lẽ ta lại muốn biến thành thứ tương tự cái kia kinh tởm quái vật?

Nhưng nếu không, Selena...

- Ta phải làm gì?

John lần nữa mở ra hai mắt thời khắc hắn nội tâm chợt kiên định lên, đồng thời hướng về thứ đáng kinh tởm trước mắt lạnh lùng hỏi.

Mà đối phương nghe thấy thế liền chợt nở nụ cười đầy ghê rợn tựa như đã đạt được bản thân muốn, hắn cũng không có trực tiếp trả lời câu hỏi của John, ngược lại lúc này từ bốn phương tám hướng lần nữa vang lên vặn vẹo nỉ non sa đọa lời thì thầm.

- Ăn ngươi quá khứ, dưỡng ngươi hiện tại, thành ngươi "tốt" hơn tương lai.

- Ph'nglui...

- Mglw'... nafh...

- Cthulhu... R'lyeh...

- Wgah'nagl... fhtagn!!!...

Trong tàn tạ rách nát đã sớm lật ngửa ô tô, nơi ghế lái một cái toàn thân nhuốm máu nam nhân vẫn còn ngồi trên ghế, một dạng cùng ô tô treo ngược lên, hắn hai mắt nhắm nghiền thần sắc thường thường lạnh nhạt nhìn không ra trước đó khi còn thanh tỉnh thời khắc là dạng gì cảm xúc, mà nam nhân trước trán một cái to lớn đáng sợ vết lõm sụp xuống lún xâu vào trong tựa như ai đó dùng búa tạ đập mạnh vào, máu tươi cùng nhàn nhạt dịch trắng theo động máu từng giọt từng giọt chảy xuống tựa như thạch nhũ đồng dạng lích tích nhỏ giọt tạo thành trắng đỏ hỗn hợp vũng nước nhỏ dưới đầu nam nhân, một bộ thảm trạng vừa nhìn đã biết đã sớm chết thấu một chút còn sống cũng không có khả năng, dù sao trên đời không có người nào vỡ cả xương sọ, chảy cả tủy não lại còn có sống sót khả năng... trừ khi đó không phải người.

-... AHAHAHA!

Lúc này đây một cái khàn khàn khó nghe tiếng cười đột ngột vang lên âm ỹ cả một vùng nhỏ, đối phương tựa như ngại người khác không được thưởng thức hắn tiếng cười đồng dạng mà cười đặc biệt ra sức, tiếng cười cũng càng lúc càng khó nghe cùng chói tai vô cùng.

Mà theo tiếng cười càng lúc càng vang động, lúc này đây hai mắt vốn đóng chặt bất động nam nhân đột nhiên hơi run lên tựa như một người đang ngủ xay bị tiếng ồn đánh thức, hắn mí mắt chậm rãi hé mở ra để lộ bên trong vàng kim con ngươi tràn đầy mỹ lệ cùng thần thánh, nam nhân khẽ xoay đầu nghiêng mắt nhìn qua ô cửa xe liền thấy được bên ngoài cảnh tượng, một cái cao khuề nhưng thân thể lại gầy gò khô héo vô cùng sinh vật đang giơ lên nó chân trước tựa như một giây sau liền muốn hướng về dưới chân thiếu nữ đầu lâu dẫm mạnh xuống.

Cũng không khó đoán được thiếu nữ sau đó hạ tràng sẽ là cỡ nào tàn nhẫn.

Chỉ là nháy mắt sau dị biến đột nhiên phát sinh.

- Bành!!

Ngay khoảnh khắc thiếu nữ mỹ lệ gương mặt sắp bị dẫm nát thời khắc một cơn gió đột ngột lướt qua, đồng thời kinh khủng va chạm âm bạo vang lên thổi bay vô số cát đá, cùng với đó là một cái bóng đen vút bay về sau đâm vào một tòa nhà gần đó liền triệt để mất đi thân ảnh....

- Sao... có thể?

Selena vô lực nằm ngửa trên mặt đất cả người tràn đầy vết máu cùng tro bụi che phủ khắp thân thể, dù vậy nàng lại không có chút nào mảy may để ý mình tình trạng thân thể hiện tại, ngược lại ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cùng khó hiểu nhìn lấy đang che chắn trước bản thân mặc dù không quá to lớn nhưng lại quen thuộc cùng vững trãi vô cùng bờ lưng.

Thiếu nữ bờ môi ngọc hơi run rẩy mấy lần tựa như muốn nói rất nhiều thứ nhưng cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói ra, Selena bình tĩnh trấn an lại bản thân hỗn loạn tâm tình, nàng nở nụ cười nhàn nhạt bình tĩnh nói.

- Chào mừng ngươi trở lại a...

- John Wicky!