Chương 377: Kết thúc!?!

Ma Thần Thiên Quân

Chương 377: Kết thúc!?!

Thiên địa luân hãm, tối đen một màu ẩn chứa không biết bao nhiêu hung hiểm cùng đáng sợ lực lượng cuồng bạo, tất thảy đang quan sát chiến cuộc thì Cường giọng nói vang lên, hắn đã chân chính đạt được thắng lợi tuyệt đối, ba tôn ý chí bị hắn đánh vào hư không loạn lưu không biết sống chết.

Lúc này có một cái phải lo lắng rồi, Tà Thần!

"Ông...". Đen kịt hư không loạn lưu bên trong chợt lóe lên tử thanh sắc, giống như xa tận chân trời lại giống như gần ngay trước mặt, một cái cự thủ hướng Tà Thần dò xét. Hư không loạn lưu khủng bố lại không ảnh hưởng đến cự thủ mảy may.

"Ha ha...". Thiên Quân thấy vậy thì là cười lớn. Cường thắng đại biểu bọn hắn nguy hiểm đã qua, càng là đại biểu bọn hắn đánh phá Hư thiên bí cảnh càng thêm nắm chắc. Dù sao khi đã biết đến tồn tại sáu tôn ý chí này Thiên Quân liền biết sớm muộn cũng không tránh được một trận chiến nhưng hôm nay Cường liên tục đánh bại bốn tôn ý chí này khiến bọn hắn đều nhận suy yếu một đoạn, ngày sau gặp phải sẽ càng thêm dễ dàng.

Hắn còn muốn nghĩ hung ác, để Vô Đạo thả ra hai tôn cự nhân kia cho Cường một lần chôn giết, như vậy cả sáu cái đều bị làm suy yếu, càng dễ làm ah! Bất quá cũng chỉ là nghĩ mà thôi, theo Thiên Quân suy tính thì Cường cũng sắp đến giới hạn rồi.

"...". Thấy cự thủ này thì những Hư thiên bí cảnh bản dân kia khuôn mặt đều giãn ra kinh hỉ, cho dù là Vô Đạo, Nghĩ Hậu trên mặt cũng không che được vui sướng, thậm chí là Ám Vũ cái kia lạnh nhạt khuôn mặt cũng là động rung không thôi. Ký ức của nàng có khôi phục một ít, có rất nhiều không khôi phục nhưng nàng có thể khẳng định, nàng còn chưa bao giờ gặp thiên kiêu nào kinh khủng như Cường, đương nhiên, còn có cái kia chủ nhân của nàng còn là cái ẩn số.

"Đáng chết!". Tà Thần kinh sợ, Cường thể hiện ra kinh khủng lực lượng khiến hắn cũng phải kiêng kị cùng sợ hãi không thôi. "Tà ngục trấn thiên kinh! Ngục phong!". Hắn hai tay điên cuồng kết ấn gầm lên, nhất thời một cái cự phong tử sắc lại tỏa ra âm u, tiêu điều khí tức xuất hiện, cự phong như đè nát phiến này hư không loạn lưu, Tà Thần phất tay chỉ về phía cự thủ thì cự phong cũng đập về phía cự thủ tử thanh sắc, đánh ra công kích siêu cường hắn thân hình cũng là chui vào hư không chạy trốn.

Lúc này thắng thế triệt để nghiêng về phía Hư thiên bí cảnh bản dân cũng Cường và Thiên Quân, Vô Đạo hay Thiên Quân rảnh tay liên thủ với Cường, Tà Thần thậm chí có khả năng bỏ mình ở đây. Chạy trốn đi là lựa chọn chính xác nhất, dù sao nếu bị Cường quấn lấy thì hắn liền một bước cũng khó đi, cho dù là Cường chắc chắn cũng bị hao lực rất nhiều rồi nhưng Tà Thần hắn cũng không dám thử.

"Ù...". Tử thanh sắc cự thủ vỗ lên cự sơn thì cái sau như tảng đá khổng lồ bị ném mạnh về phía hư không, Tà Thần đánh ra khủng bố thần thông Ngục phong vậy mà dưới lực lượng khủng bố của cự thủ lại đánh ngược về phía hắn đang chạy trốn. Giống như một loại bê đá đập chân mình.

"Ngươi chạy được sao?". Một giọng nói lạnh lùng vang lên, một cái lam y thanh niện hiện thân cũng không có chút nào lưu lại ý định lập tức lại chui vào hư không biến mất, đương nhiên là muốn đuổi theo chém giết Tà Thần. Hắn uy thế cường đại đến cực điểm, vậy mà không có chút nào suy yếu như trong cảm tưởng của rất nhiều người ở đây. Hắn giống như không nhận chút nào tiêu hao?

"A...". Trong hư không chợt vang lên tiếng gầm thét sợ hãi, Tà Thần vậy mà bị chính cự phong kia đánh trúng khiến cho bị thương không nhẹ. "Ngươi làm sao vẫn còn lực lượng này...". Tà Thần gầm thét vang lên, điều này cho thấy Cường lực lượng vẫn như cũn vô cùng kinh khủng, Tà Thần một tiếng gầm thét sợ hãi sau đó lại im bặt, đương nhiên là đang gấp rút viễn độn không gian chạy trốn.

"Thương khung phá diệt!". Cường giọng nói cũng giữa thiên địa vang lên. Bất quá bọn hắn hai cái khủng bố khí tức một chạy một đuổi chớp mắt liền biến mất, không gian cũng theo đó một đường phá diệt, hư không bị đánh ra một đường đen kịt trải ra hướng về phía Toái hư hải, đương nhiên là Tà Thần viễn độn điên cuồng chạy về phía Toái hư hải, Cường lực lượng khủng bố một đường đánh tan hư không đuổi theo...

"Hừ! Phá cho ta!". Cường cùng Tà Thần khí tức biến mất không lâu thì Thiên Quân cũng hừ lạnh một tiếng. Thiên khiển lôi vân bên trong cũng theo đó sôi trào, nó lực lượng bị Hư vô đại thần thông hấp thu biến mất phân nửa, lại bị Thiên Quân cũng Vũ Thế Nguyệt hai cái hấp thu đã đến biên giới tan rã!

"U...". "U...". Thiên không vang lên như tiếng gió, lôi vân vần vũ dần thu lại biến mất, chính xác hơn nó là đang tan đi. Nhìn thấy cảnh này tất thảy mọi người tâm cũng đặt xuống thở ra một hơi nhẹ nhàng nhìn về phía Nghĩ Hậu. Nàng chân chính là sống quá một kiếp!

"Xem ra trời còn không tuyệt đường ta!". Nghĩ Hậu khuôn mặt cũng không che dấu được tiếu dung cười cười khiến cho thiên địa đang tăm tối cũng có chút sáng lên. Nàng cho dù tiêu hao khủng bố lại có thương thế tại thân nhưng dung mạo chính là tuyệt thế vô song, lúc này lại cho ra một cái khác loại phong tình.

"Ha ha, chúc mừng Nghĩ Hậu đột phá thành công! Ngày sau Hư thiên bí cảnh bản dân chúng ta lại có thêm một vị chí cường giả!". Một cái Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai đỉnh phong lớn tiếng cười chúc mừng. Nguyên bản hắn cùng Nghĩ Hậu tu vi tương đương, thế nhưng lúc này đối phương đi trước một đầu đột phá, nếu nói không có chút nào ghen tị đương nhiên là nói nhảm, chỉ là hắn lời chúc mừng này là chân tâm, bọn hắn tất thảy đều có cảm giác sống sót sau tai nạn.

"Đúng vậy! Chúc mưng Nghĩ Hậu thành công đột phá...". Còn lại hơn hai mươi cái Hư vô cảnh bước thứ hai cũng là như vậy cười lớn chúc mừng.

"Chúc mừng Hoàng Hậu đột phá, thu được chí cao địa vị!". Nghĩ tộc bên dưới tộc dân cũng là ầm ầm gầm lên khiến cho thiên địa cũng có chút run rẩy. Mặc cho lúc này Nghĩ tộc tổ địa đại sơn tàn phá không chịu nổi, thiên địa bị đại chiến đánh cho vặn vẹo, hư không tàn phá... có chút làm người sợ hãi cũng không ngăn cản được bọn hắn tâm tình vui sướng, trải qua hủy thiên diệt địa đại chiến vừa rồi, bọn hắn đều như ngộ qua sinh tử cảm giác, nếu không phải Cường đột nhiên bộc lộ ra kinh thiên sức chiến đấu, hay tỉ như Thiên Quân, Vô Đạo không thể kiềm chế mấy tôn cự nhân thì hôm nay Nghĩ tộc tổ địa có thể đã bị san bằng, càng đáng sợ hơn đó là có mấy cái Nghĩ tộc có thể tồn tại còn khó nói.

Lôi vân tản đi hiện ra Thiên Quân cùng Vũ Thế Nguyệt, Thiên Quân con ngươi nhìn phía xa một đường đen kịt hư không loạn lưu nói. "Không biết Lê huynh có thể hay không chém giết Tà Thần, Toái hư hải không phải vùng đất tốt lành gì...". Nếu là đơn thuần đuổi theo cũng phải không có khả năng giết Tà Thần, dù sao Cường thể hiện ra lực lượng tuyệt đối là tồn tại vô địch bên trong Hư thiên bí cảnh lúc này, cho dù là Thiên Quân cũng không dám nói sẽ hơn, dù sao tu vi của Cường lúc này dưới Vô hạn thánh kinh thúc dục đã đạt đến khủng bố tình trạng rồi, Thiên Quân nói như vậy mấu chốt là do Toái hư hải đặc thù, nơi này khắp nơi ẩn chứa hư không kẽ hở cùng vết rách, Tà Thần là một đường chui vào hư không chạy trốn, Cường cũng có khả năng mất dấu.

"Bọn hắn nhanh muốn tản đi rồi...". Nghĩ tộc bên dưới vang lên từng tiếng nói cười vui vẻ nhưng Thiên Quân cũng không để ý nhiều mà lại quay sang nhìn chỗ Vô Đạo đang cầm cố hai cái cự nhân hư ảnh kia nói.

Phía sau hắn Vũ Thế Nguyệt chỉ lo lắng nhìn phương xa Toái hư hải, nàng hấp thu không ít Lôi vân lực lượng, tu vi vậy mà cũng một đường tăng mạnh, ẩn ẩn đạt đến Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất đỉnh phong, bất quá nàng lại không có chút nào hưng phấn chi ý, nàng như đang nghĩ chuyện gì đó hai tay không tự chủ nắm chặt.

"Ông...". "Ông...". Quả nhiên, trong Âm dương thế giới bị Vô Đạo cầm giữ kia hai tôn cự nhân kia dãy dụa đã giảm bớt rất nhiều, lực lượng lại đang từng chút một trôi qua sau đó lại nhanh chóng tăng lên tốc độ trôi qua. Đương nhiên là thiên khiển biến mất thì bọn hắn ý chí liền không thể hàng lâm, giống như một lại quy tắc nào đó ước thúc.

"Rầm...". "Rầm...". Rất nhanh hai tôn cự nhân hư ảnh tan rã biến mất giữa thiên địa, Vô Đạo cũng là rảnh tay thu lại, Âm dương thu lại. Hắn một thân khí tức lại biến đổi, trở lại như trươc trầm lắng, một thân siêu nhiên khí tức.

"Lần này đa tạ hai vị Thánh sứ rồi!". Vô Đạo giọng nói ầm ầm vang vọng đánh thức bên dưới Nghĩ tộc tộc nhân đang vui vẻ. Hắn tại là có chút cúi đầu đối với Thiên Quân trầm giọng nói. "Ân này của Thánh sứ chúng ta Hư thiên bí cảnh bản dân tuyệt đối không bao giờ quên, ngày chúng ta đăng lâm tinh không vô tận sẽ đời đời cùng Hai vị Thánh sứ giao hảo!". Hắn trước đây là xem trọng tiềm lực của Vũ Thiên Quân cùng Cường, lại thêm nữa hai tên này có khả năng chạy vào Hỗn mang lãnh địa, đây chính là liên quan đến đại kế của bọn hắn, nhưng hôm nay Thiên Quân sau khí nhận thấy sáu tôn cự nhân khủng bố hàng lâm vẫn quyết lưu lại cùng bọn hắn chống đỡ, phần này ân tình hắn làm sao không nhận được, đây xem như một loại nhân nghĩa biểu hiện, Vũ Thiên Quân chắc chắn không là một cái tiểu nhân, hắn rất xem trọng lời hứa. Về phần Cường, nếu không đến chỉ e hôm nay cục diện đã vượt qua Vô Đạo tất thảy suy tính rồi.

Lại nói quyết định này có thể đưa bọn hắn thêm một cái cường đại bằng hữu ở tương lại, lấy Thiên Quân cùng Cường thể hiện ra thiên phú tiềm lực, chỉ cần không chết đi thì ngày sau vấn đỉnh Hỗn độn cảnh là điều chắc chắn!

"Đúng vậy! Ân tình này của hai vị Thánh sứ bản Hậu nhớ kỹ! Ngày sau Vũ Thánh sứ chính là hảo hữu của Phong thần Nghĩ tộc ta, nếu có chuyện ta chắc chắn không khoanh tay đứng nhìn!". Lúc này cũng vang lên một giọng nói thanh thúy dễ nghe, Nghĩ Hậu một thân lam nhạt y phục phiêu nhiên đạp không đi tới.

"Chủ nhân!". Ám Vũ cũng theo đó đi tới cúi đầu trước Thiên Quân sau đó tự động lùi lại phía sau Thiên Quân kỳ dị nhìn sang Vũ Thế Nguyệt đứng bên cạnh. Cô gái này vẻ đẹp không chút nào kém nàng, một thân khí chất cũng là vô cùng huyến bí, cường đại.

"Uhm!". Thiên Quân cũng hơi cười gật đầu. Cô nàng này hoàn toàn thay đổi làm một người khác, Thiên Quân tạm thời còn chưa có thời gian tìm hiểu nguyên nhân. Về sau hắn có thời gian cũng muốn tìm hiểu một chút, Ám Vũ này đương nhiên có rất nhiều bí mật mà không muốn người biết.

"Đa tạ hai vị Thánh sứ đại nhân!". Nghĩ tộc bên dưới cũng cung kính cúi đầu ầm ầm hô vang. Bọn hắn có thể còn sống sót phần lớn là do hai vị Thánh sứ cùng Vô Đạo lão nhân ra tay hộ đạo, nếu không có bọn hắn thì thiên khiển kia thì thôi, sáu tôn cự nhân chắc chắn đã xuất thủ đánh giết Nghĩ Hậu, về phần Nghĩ tộc có lẽ cũng chịu đến diệt tộc. Lúc này Vô Đạo cũng nói cảm ơn hai vị Thánh sứ thì bọn hắn đương nhiên cũng cần nói cảm tạ rồi.

"...". Hơn hai mươi cái Hư vô cảnh bước thứ hai kia cũng lần lượt nói cảm tạ một lần, bọn hắn nhìn đến Thiên Quân cùng Vũ Thế Nguyệt đều là vô cùng cảm kích.

"Ha ha, các vị không cần khách khí! Dù sao chúng ta đã là hợp tác chi giao, đây là bọn ta phải làm, cũng không phải chuyện gì đáng khen!". Thiên Quân cũng là cười cười nói. "Huống chi công lớn nhất cũng không phải là ta, đợi lát nữa Lê huynh quay lại các ngươi nên cảm tạ hắn cũng không muộn!". Lời này cũng là thật lòng, Thiên Quân hắn tự nhận cũng không phải cái gì thiện nhân, chỉ là hắn làm việc cũng có quy tắc, kẻ không lấn hắn hắn liền không lấn, đã có liên thủ ý định liền có liên thủ cách làm, Thiên Quân hắn còn khinh thường việc sợ hãi mà quay đầu bỏ chạy. Lại nói nếu không phải Cường đến đây thì tình huống lúc này là như nào còn khó nói.

Huống chi Thiên Quân hấp thu thiên khiển đem tiêu hóa ra lực lượng với hắn liền chính là đại bổ, tu vi cũng tăng lên một đoạn đạt đến Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai cực hạn, hắn còn đang nghĩ ngày sau đăng lâm tinh không vô tận có nên chuyên môn tìm kiếm độ kiếp giả, hấp thu trong đó lôi vân lực lượng đến tu hành, bằng không lấy hắn biến thái tích lũy, muốn đột phá còn không biết năm nào tháng nào, hắn tin tưởng tu vi chân thực của mình muốn đột phá còn khó hơn trong Hư thiên bí cảnh này mấy chục lần.

"Đúng vậy! Phải cảm ơn Lê thánh sứ!". Vô Đạo cũng là đi đến đối diện Thiên Quân gật đầu nói. Nghĩ Hậu cũng không nói gì mà chỉ nghiêm nghị gật đầu. Bọn hắn đều hiểu, việc lần này công lao lớn nhất là Cường chứ không phải ai khác.

"Mọi người cũng tản đi đi, tranh thủ thời gian dọn dẹp, tu kiến lại tổ địa!". Nghĩ Hậu quay xuống nhìn tộc nhân Nghĩ tộ hô lớn.

"Tuân lệnh Hoàng Hậu!". Bên dưới Nghĩ tộc lại là một trận ầm vang. Bọn hắn lập tức liền tản đi. Hư không tan nát đang rất nhanh lành lại, không có đại năng đánh đổ, không gian sẽ là tự mình lành lại rất nhanh.

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: readslove.com