Chương 175: Lòng người ấm lạnh.

Ma Thần Thiên Quân

Chương 175: Lòng người ấm lạnh.

Vũ Thiên Quân để cho Bát đại linh tử dưới tay mình ra ngoài rèn luyện, đương nhiên là do bọn hắn tự mình chọn địa điểm thích hợp, trong đó có Hoả Vân Phong, Yến Linh Nhi và Trần Hiểu Linh quyết định về nhà. Còn lại mấy người tuỳ tiện chọn một nơi hiểm cảnh, bí địa nào đó để đi lịch lãm, đương nhiên không tính Mộc Ly, này là theo Trần Hiểu Linh về nhà, về đế quốc của Trần gia nắm giữ, Minh Thần đế quốc!

Yến Linh Nhi về nhà chính là như Tiểu tổ tông vinh quy như thế, trong nhà ai ai cũng vui mừng kinh sợ, bọn hắn chưa chắc ai cũng vui mừng vì nàng về nhà, đa phần trong đó là vì nàng đi theo một cái cường đại thế lực tu luyện, nếu Yến gia có thể nhờ được chút gì chính là vô cùng tốt, đương nhiên bọn hắn ngay mặt sẽ không nói cho Yến Linh Nhi tìm lấy chỗ tốt, thế nhưng sẽ tìm cách mà nhặt lấy tiện nghi.

Trần Hiểu Linh về nhà, về căn tiểu viện nhỏ mà trước đây Vũ Thiên Quân đem nàng rời đi, hàng ngày vẫn có người đến dọn dẹp, nàng trở về rất nhanh liền kinh động đến người nhà nàng, kinh động đến Tử Lân Vương phủ uy chấn cả Thiên quốc đại lục! Một cái siêu cấp đại lục có Thánh cảnh đại năng toạ trấn! Người đầu tiên mà Trần Hiểu Linh và Mộc Ly gặp là cha Trần Hiểu Linh, chính là đương nhiệm Tử Lân Vương, hắn không những địa vị cao mà tu vi cũng có Thần chủ cấp cường giả! Sau đó chính là vui mừng đón nàng quay trở về Vương phủ, nữ nhi hắn yêu thương nhất không những không chết mà còn có thể tu luyện, hắn đương nhiên là vô cùng vui vẻ cùng cảm khái người kia đáng sợ thủ đoạn, phiền phức về sau sẽ có nhưng lúc này còn chưa gấp.

Hỏa Vân Phong về nhà cũng không sai biệt lắm chính là vui mừng gặp mặt, thế nhưng hắn về nhà lại phức tạp hơn nhiều!

Hỏa Vân sơn trang tồn tại bao nhiêu năm tháng, thế lực hùng hậu, nhân số đông đảo, dẫn đến cũng chia ra không ít phe phái nhỏ, đương nhiên lúc này dòng chính vẫn đang nắm quyền hoàn toàn tuyệt đối, dòng chính thực lực so với chi mạch cách biệt nhiều lắm nên cho dù chi mạch có nhiều thì vẫn phát thệ trung thành với dòng chính! Hỏa Vân Phong phụ thân là Tam đương gia của Hoả Vân sơn trang, tính ra thì hắn vẫn là dòng chính ở nơi này, chỉ là việc hắn trở về cùng với thể hiện ra thiên phú đã ảnh hưởng đến địa vị của nhiều người, cộng thêm việc hắn vừa trở về đã đánh trọng thương một cái dòng chính tộc nhân khác, đương nhiên sẽ có không ít kẻ ngồi yên không thôi!

Hỏa Vân Phong đi vào Hoả Vân sơn trang đã một ngày, sau một thời gian gặp cha mẹ, tình cảnh sau mấy năm gặp con đương nhiên rất cảm động, chỉ là rất nhanh đã có người cho gọi bọn hắn đến nghị sự đường của Hoả Vân sơn trang, có vài chuyện cũng nên làm rõ. Lúc này trên nghị sự đường, ngồi phía trên là một đám lão giả cùng trung niên ai nấy mặt mũi lãnh túc lạnh nhạt, không biết đang có suy nghĩ gì. Về phần phía dưới đang quỳ một đám thanh niên nam nữ, còn có một cái cái thanh niên đang nằm trên cáng gỗ rên rỉ đau đớn, một cái phụ nhân đang khóc lóc không ngừng gọi "Tường Nhi", riêng có một cái hắc y thêu vằn lửa đỏ thanh niên là đang đứng nhíu mày trầm tư.

"Còn không quỳ xuống?". Một tiếng quát lạnh mang theo uy áp từ một cái trung niên hướng thẳng đến Hoả Vân Phong đang đứng.

"Huh...". Uy áp của một cái Thần cảnh tam trọng áp lên người thì Hoả Vân Phong mới tỉnh lại sau đó cau mày. "Ta chỉ quỳ trước một số người nên quỳ thôi, mặt khác, ta làm gì sai mà cần quỳ?". Hắn lạnh lùng nói.

"Ngươi không có tội? Đền mạng cho con lão nương". Phụ nhân đang bên cạnh Hỏa Vân Tường nằm trên cáng nghe vậy thì như cọp cái xù lông nhảy lên chụp tay về phía đầu của Hoả Vân Phong, hành động có chút bất ngờ làm cho trên đài không người kịp phản ứng.

"Hừm!". Hỏa Vân Phong thấy vậy thì lùi lại một bước tránh đi một chảo này, một cái Thiên đan cảnh sơ kỳ nữ nhân, lại giống như không giỏi thực chiến lắm, hành động vụng về, trong mắt hắn thiếu sót nhiều lắm. Chỉ là hắn không muốn động thủ không có nghĩa phụ nhân sẽ tha cho hắn, càng thú vị là trên đài cao vậy mà không có ai lên tiếng ngăn cản.

"Dám tránh!". Phụ nhân thấy vậy thì càng điên cuồng tấn công hơn, nàng cũng có chút kinh ngạc, phế vật ngày xưa lại có thể tránh được một trảo của nàng.

"Còn không dừng tay đừng trách ta không khách khí với trưởng bối". Hỏa Vân Phong cau mày nói. Hắn liếc về phía mấy người đang ngồi trên cao kia thấy bọn hắn cũng không có ý ngăn cản thì cũng hơi kỳ quái. Trước mắt phụ nhân đang không ngừng công kích, hắn chỉ nhẹ nhàng né đi, phụ nhân đến góc áo của hắn còn không sờ đến được!

"...". Thấy phụ nhân giống như không có ý định dừng lại, Hoả Vân Phong tay như điện xà nhẹ vung lên nắm lấy cổ tay trái của nàng đẩy nhẹ về phía sau tách ra khỏi mình. "Còn công kích ta sẽ không nương tay!". Hắn lạnh lùng nói.

"Hừ! Tiểu bối hỗn xược, dám đối với trưởng bối vô lễ...". Giống như chỉ chờ như thế, bên cạnh chủ vị đang ngồi một người phi thân lên lạnh lùng nói một trảo chụp về phía Hoả Vân Phong, một trảo này không thể không nói là rất nặng. Một cái Thần chủ Ngũ trọng công kích không phải nói chơi.

"Xoạt!". Một bóng người không chậm so với hắn bao nhiêu, tay hoá trảo vơn len nắm lấy cổ tay hắn, hai người dừng lại giữa không trung thì hiện ra người ngăn cản là cha của Hoả Vân Phong, Hoả... "Lão Nhị có phải hay không đã nói quá sớm? Ngũ đệ muội hành động ngươi không thấy sao?". Hắn cười nhạt nhìn Hoả Hình Hổ cũng chính là Hoả Vân sơn trang Nhị đương gia.

"Ngươi.... Ngươi đã đột phá Ngũ trọng rồi?". Nhị đương gia Hỏa Hình Hổ kinh hãi nhìn trước mặt mình đường đệ nói.

"Vừa đột phá không lâu!". Hắn cười nhạt.

"Hắc! Dám đối trưởng bối xuất thủ, không thể tha thứ!". Bất chợt một cái thanh niên đi vào nghị sự đường, không nói nhiều đã xuất quyền đánh thẳng về phía Hoả Vân Phong.

"Hỏa Vân Trùng?". Hỏa Vân Phong nhận ra người tới thì nhíu mày, tay trái hoá chưởng tiếp người đến một quyền, không ngờ Hoả Vân Trùng hơn năm mươi cũng đã có Thông thần cảnh sơ kỳ, xem ra Hoả Vân sơn trang vì hắn bỏ không ít vốn liếng.

"Ầm!". Quyền chưởng va chạm, hai bóng người tách ra, Hoả Vân Phong giống như yếu thế hơn lùi lại ba bước, người đến chỉ lùi lại một bước mà thôi. Điều này làm cho người đến con ngươi loé lên sát khí. Hắn tay loé lên, một thanh kiếm đỏ như máu xuất hiện.

"Hoả vũ thiên kiêu!". Hỏa Vân Trùng hét lơn, thành kiếm như một đạo ánh lửa chém về phía Hoả Vân Phong, một chiêu này thành công Hoả Vân Phong không chết cũng trọng thương. Ở đây có người muốn ngăn cản cũng không kịp, chính như Tam đương gia lúc này lại bị Nhị đương gia cản lại, phẫn nộ gần lên. "Mau tránh!".

"Xích Viêm kiếm?". Hỏa Vân Phong con ngươi co lại, thanh kiếm này cũng khá nổi danh bên trong Hoả Vân sơn trang, nó đẳng cấp là Thần cấp nhị trọng pháp bảo. "Hừ! Viêm chỉ!". Hắn hừ lạnh, cũng không xuất ta pháp bảo mà hai ngón tay hoá chỉ, tay hắn như đỏ lên bốc cháy kẹp lấy mũi kiếm!

Phản ứng nhanh gọn dứt khoát, không ít người lo lắng, không ít người lại cười lạnh nhìn Hoả Vân Phong, vậy mà dám ngông cuồng dùng huyết nhục chỉ khu đi tiếp Thần khí, cho dù là Thần cảnh cường giả cũng không dám lỗ mãng như thế, chỉ là rất nhanh tất cả mọi người bên trong nghị sự đường trợn mắt giật mình mà đứng lên, Hoả Vân Trùng thế kiếm hung mãnh đã bị hai ngón tay thon dài chặn lại không chút nhúc nhích mảy may.

"Ngươi....". Hỏa Vân Trùng con ngươi trợn trừng lên nhìn trước mắt, điều này làm sao có thể.

"Ngươi nên cảm thấy may mắn bản thân là Hoả gia người, Vân Trùng biểu ca!". Hỏa Vân Phong lạnh nhạt nói. "Trở về đi! Tiếp theo ngươi không có may mắn này đâu!". Hắn run tay lên đẩy lùi cả kiếm cùng Hoả Vân Trùng lại hơn ba trượng mới dừng lại. Sau đó hắn lại nhìn phía trên mấy người chủ trì nghị sự đường, đám người kia còn muốn xem náo nhiệt sao?

Mấy cái Thanh niên nam nữ đang ngồi đều ngây ra như phỗng trợn mắt há mồm nhìn Hoả Vân Phong, tên này cũng quá cường đại đi? Sáu năm hắn rút cục đã gặp cái gì kỳ ngộ mà phát triển kinh dị như vậy? Nghĩ đến điều này không chỉ hắn mà tất cả người bên trong nghị sự đường đều là như thế, rất nhanh liền có mấy ánh mắt nhìn Hoả Vân Phong tỏa sáng, nếu bọn hắn cũng được kỳ ngộ như thế thì sẽ như thế nào?

"Hừ!". Tam đương gia lạnh rên một tiếng, một đám lão gia hỏa quả nhiên không biết xấu hổ ah. Vậy mà đi đánh chủ ý lên một cái tiểu bối, sự tình táng tận lương tâm như vậy bọn hắn cũng nghĩ ra được sao? Hỏa Vân sơn trang sao lại xuống dốc đến mức này?

"Hoả vũ liêu nguyên!". Đám người đang im lặng thì bất chợt một tiếng hô lên. Là Hoả Vân Trùng đột nhiên đánh lén Hoả Vân Phong.

"Không biết sống chết!". Hỏa Vân Phong thân hình như quỷ mị né đi một kiếm tránh đến bên hông trái Hoả Vân Trùng rồi đặt tay lên hông hắn phát lực. "Viêm chưởng!".

"Ầm!". Hỏa Vân Trùng phản ứng cung không kịp chỉ cảm thấy như nhận lấy cự lực bài sơn hải đảo từ phía hông trái truyền đến, đánh hắn bay thẳng về phía vách tường của Nghị sự đường, trên không trung đã nôn ra một ngụm máu lớn trọng thương sau đó đập mạnh lên vách tường mới dừng lại ngất đi. Kết quả này là do Hoả Vân Phong nương tay rồi.

"Đã nói không nên chọc ta nữa!". Hỏa Vân Phong lạnh lùng nói. Ngày xưa trong mắt hắn Biểu ca thiên tài nay trong mắt hắn sao mà yếu ớt vô lực như vậy? Quả thực bọn hắn chính là không cùng một cấp độ!

"Lớn mật! Dám đối với đồng tộc hạ tử thủ, muốn chết!". Ngay lập tức có một cái Lão giả nhảy lên lao về phía Hoả Vân Phong.

"Gia chủ! Ngươi là có ý gì?". Tam đương gia lạnh lùng nói. Đại đương gia vậy mà trơ mắt nhìn ra đó, hắn lập tức hô lên. "Thập tam trưởng lão! Ngươi muốn chết!?!". Sau đó hắn lạnh lùng đối với lão giả xuất thủ kia nói.

"Lão tam! Vân Phong đối với đồng tộc động thủ đã phạm trọng tội, ngươi ở lại đây đi!". Đại đương gia ngồi ở chủ vị còn không nói gì thì Nhị đương gia cười lạnh nói.

"Tam đương gia! Cho dù hắn là con ngươi thế nhưng phạm vào trọng tội, không thể dung túng!". Lão giả gọi là thập tam trưởng lão nghĩa chính ngôn từ nói, bàn tay mang theo hoả diễm vẫn tiếp tục chụp vào đầu Hoả Vân Phong.

"Xem ta là hồng mềm sao? Thần cảnh nhất trọng thiên?". Hỏa Vân Phong nhìn lão giả đang lao về phía mình cũng không dám xem nhẹ, thể nội Hoả linh mạch như điên cuồng vận chuyển lên, đối phó một cái Thần cảnh nhất trọng cường giả hắn không thể không thận trọng. "Viêm thiên quyền!". Hắn tay nắm quyền bùng lên hỏa diễm đỏ tươi đấm thẳng về phía lão giả.

"Ha ha! Đom đóm cũng muốn cùng nhật nguyệt tranh sáng? Chết!". Lão giả thấy Hoả Vân Phong vậy mà cung vung quyền đối với mình thì khinh thường cười lớn. Hỏa thế như muốn nuốt chửng lấy Hoả Vân Phong.

"Vậy sao?". Hỏa Vân Phong mặt không đổi sắc lạnh lùng nói, quyền trảo đã chạm vào nhau rồi.

"Ầm!". Một tiếng va chạm mạnh vang lên, một bóng người bị đẩy mạnh về phía sau có chút chật vật, chính là lão giả công kích Hoả Vân Phong!

"Ngươi... Làm sao có thể?". Lão giả kinh dị chỉ bên trong đám lửa vẫn còn chưa tan hết kinh hãi nói. Không chỉ mình hắn kinh hãi mà tất cả mọi người bên trong nghị sự đường đều kinh hãi, Hoả Vân Phong vậy mà ngạnh kháng một chiêu của Thần cảnh nhất trọng cường giả không rơi vào hạ phong, không những thế mà còn là chiếm chút thượng phong ah! Hắn năm nay bất quá là hai mươi ba thôi, làm sao có thể cường đại như vậy?

"Dừng tay!". Bất chợt một giọng nói lạnh lùng uy nghiêm vang lên, một lão giả tiên phong đạo cốt đột nhiên hiện thân ở bên trong nghị sự đường, hắn uy áp tỏa ra lập tức kinh sợ mọi người, thế nhưng nhìn thấy người đến là ai thì tất cả mọi người bên trong nghị sự đường đều lập tức đứng lên cung kính mộ tiếng "Lão tổ!".

"Còn ra thể thống gì? Một đám lão già đi bắt nạt một cái hậu bối của mình, các ngươi rất tốt ah! Rất rạng danh Hoả Vân sơn trang ah!". Lão giả lạnh lùng nhìn xung quanh một vòng nói.

"Thế nhưng lão tổ...". Thập tam trưởng lao đang nói thì lập tức bị cắt ngang.

"Ngươi câm miệng chó lại cho ta!". Lão giả giống như sư tử nộ hống gầm lên một tiếng làm cho cả nghị sự đường im bặt.

"Hắc hắc! Thần cảnh nhất trọng thiên cũng không gì hơn cái này!". Đột nhiên một giọng nói phá vỡ bầu không khí trầm mặc. "Một chiêu này bản Linh tử nhớ rõ, cho dù ngươi là trưởng bối trong nhà của ta nhưng ngươi tấn công ta phải chết không thể nghi ngờ!". Ở giữa nghị sự đường hỏa khí tản đi, Hoả Vân Phong lông tóc không tổn hao gì phủi phủi áo lạnh lùng nói. Sát khí như nước tuôn ra, từ lúc hắn về nhà, đây là lần đầu tiên sinh ra sát khí! Hắn muốn giết một người vốn nên là đồng tộc của hắn!

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: readslove.com