Chương 19: Không nên để ta ở chung một chỗ với hắn

Ma Pháp Sư Thiên Tài & Dũng Sĩ Ngốc Bẩm Sinh

Chương 19: Không nên để ta ở chung một chỗ với hắn

Nói sao đi nữa, cửa đã mở ra nhưng bên trong sao lại không có ai? Vệ đội đội trưởng tuy đau thì đau nhưng vẫn rất chuyên nghiệp, vừa nói chuyện với thiếu niên vừa quan sát chung quanh, chỉ thấy có một cái chăn nhỏ trên mặt đất có chút khả nghi, bên cạnh là nửa chiếc bánh mì đen ăn thừa lại và nước sạch, nhưng lại không thấy bóng dáng chính chủ đâu.

"À... không biết ngươi có nghĩ qua loại khả năng khác... Ví dụ như... Hắn đang bị ngươi giẫm dưới chân." Rob chỉ tay xuống chỗ tấm cửa dưới chân kỵ sĩ, khe hở dưới mặt đất lộ ra nửa cái tay nhỏ bé đang vô thức co quắp lại.

"Yên tâm, ngươi không nói ta không nói thì chẳng ai biết được ngươi chấp pháp dã man đâu." Thiếu niên an ủi.

Kayneth giật nảy mình, vội vàng nhảy ra khỏi chỗ, xốc cửa lên, một người bộ dáng baby cute khoảng mười lăm mười sáu tuổi đang nằm trên mặt đất, ăn mặc tiêu chuẩn dũng giả, dáng người thon gầy, khuôn mặt thanh tú, tóc đen ngắn ngang tai, hai mắt nhắm chặt cho thấy hắn đang bị hôn mê.

"Đứa nhỏ trước đó hẳn đang ở cạnh cửa nghe động tĩnh của chúng ta tới, kết quả liền bị ngươi nốc ao." Rob để tay tới dưới mũi nhóc cute, phát hiện đối phương còn thở mới khiến cho hai người thở phào nhẹ nhõm.

"Hắn là ai? Sao lại ở trong nhà của ngươi?" Sau khi xác nhận tính mạng đối phương không đáng ngại, vệ đội đội trưởng đưa ra nghi vấn của mình.

"Với tình hình hiện tại, ta nghiêng về khuynh hướng hắn là một tên quỷ đáng thương không trả nỗi phí ăn ở tại lữ điếm, vì tiết kiệm tiền nên phải tìm một căn nhà trống để ở lại." Siêu Ma Đạo Sư tương lai các hạ đưa ra phân tích.

Suy đoán của Rob không phải không có lý, từ sau khi địa hạ thành ở trong Vô Tận Thụ Hải bị phát hiện thì ngày càng thêm nhiều mạo hiểm giả chạy tới Ryan. Tuy gần đây trên trấn xây thêm bốn lữ điếm mới nhưng tính ra thì không thể đáp ứng đủ số lượng mạo hiểm giả khổng lồ kia được, cộng thêm giá phòng cũng đắt đỏ chẳng khác gì ăn cướp, vậy nên không ít mạo hiểm giả ngại ví tiền rỗng tuếch đều lựa chọn tá túc tại trong nhà dân, như thế sẽ tiết kiệm được không ít tiền.

Mà nhóc cute trước mắt cho thấy cuộc sống còn thảm hơn cả loại kia, ngay cả tiền tá túc cũng không đóng nổi nên mới phải lén lút ngủ tại nhà của Rob.

"Chờ hắn tỉnh lại thì chúng ta hỏi hắn một hồi." Kayneth nói.

"Có lẽ chúng ta có thể nhân lúc hắn hôn mê tìm xem trên người hắn có thứ gì khả nghi không." Rob vừa nói vừa đưa tay xuống chỗ ngực tiểu nhóc cute.

Kết quả sau một khắc, Siêu Ma Đạo Sư tương lai các hạ giống như bị thứ gì đó cắn, a một tiếng nhảy dựng lên, đây đại khái là lần nhảy cao nhất đời này của Rob, với tố chất thân thể của ma pháp sư trạch nam vậy mà lại suýt nhảy đụng phải nóc nhà.

Vệ đội đội trưởng kinh hãi la lên: "Ngươi sao thế, không sao chứ, bị thứ gì cắn hả?"

Kayneth nói thế cũng không phải nói lung tung, hắn tận mắt trông thấy thiết niên mặt đỏ ửng, từ mặt lan ra đến tai, độc tố khuếch tán nhanh không tưởng tượng nổi, biểu lộ kinh hãi tột độ trên mặt Rob lại càng là bằng chứng rõ rệt nhất.

"Ta, ta... ta..." Siêu Ma Đạo Sư tương lai nói năng lộn xộn. Xem ra, loại kịch độc không biết tên này hết sức lợi hại, chỉ trong phút chốc đã phá hủy bộ phận phát ra giọng nói trong trung khu thần kinh của thiếu niên.

Kỵ sĩ hết sức lo lắng. Ở trong rất nhiều chuyện xưa, nếu có ai đó ở dã ngoại không may bị rắn độc cắn trúng tay chân thì có thể lựa chọn cách "tráng sĩ chặt tay", cắn môi chặt tay hoặc chặt chân để bảo mệnh, nhưng không ai nói qua khi độc tố đã khuếch tán đến đầu thì phải nên làm gì, lại không thể lấy kiếm chặt đầu được.

Huống chi hiện tại hắn cũng không có binh khí trong tay, Kayneth liếc mắt nhìn sang nhóc cute đang nằm hôn mê trên mặt đất, trong lòng khẽ động, đúng, nếu độc đã ở chỗ hắn thì hẳn trên người hắn phải có giải dược.

Vệ đội đội trưởng quyết định thật nhanh, muốn lao tới kiếm thuốc giải, nhưng lại nghe Rob ở bên cạnh lo lắng hô to: "Đừng, tuyệt đối không nên đụng tới hắn!"

"Hả? Ngươi không có chuyện gì sao?" Kayneth quay đầu trông thấy sắc mặt thiếu niên bây giờ đã khôi phục lại bình thường, chỉ có đáy mắt còn đọng lại chút hoảng sợ ngượng ngập, chứng tỏ hiện tại trong lòng hắn cũng không có bình tĩnh như mặt ngoài.

"Ta mới suy nghĩ lại đề nghị lúc nãy của ngươi, cảm thấy chúng ta nên chờ hắn tỉnh lại rồi hỏi sẽ tốt hơn." Rob hít sâu một hơi, chậm rãi nói.

"A, ngươi đang nói linh ta linh tinh gì vậy?" Vệ đội đội trưởng nghe thế thì không biết ra sao.

"Tóm lại đêm nay không chừng sẽ dài đằng đẳng đây, cũng không biết lúc nào hắn mới có thể tỉnh lại, chi bằng ta xuống dưới lầu mua chút thức ăn khuya, chúng ta vừa ăn vừa chờ." Thiếu niên hoang mang rối loạn trong lòng, tùy tiện mượn có để rời khỏi đây, ra ngoài đón gió để thanh tĩnh một hồi.

"Ăn khuya? Được." Kayneth gật đầu. "Nhưng mà ngươi có biết quanh đây có chỗ nào bán đồ ăn khuya vào giờ này không?"

"A..." Bấy giờ não của Siêu Ma Đạo Sư tương lai các hạ rõ ràng hơi không đủ dùng.

"Vậy nên ngươi vẫn nên ở lại đây trông nôm hắn, ta đi mua đồ ăn khuya, tiện thể cũng có thể sai người báo lại cho người ở nhà một tiếng, đêm nay ta không trở về." Vệ đội đội trưởng vỗ vỗ bả vai của thiếu niên, bước chân ra ngoài cửa.

Vì vậy lần này Rob sốt ruột thốt lên: "Không được được không, ngươi ngàn vạn lần không nên để ta ở chung một chỗ với hắn."

"Hả, vì sao vậy?"

"Vì..." Thiếu niên cái khó ló cái khôn: "Vì... ta đánh không lại hắn, cũng không ai biết hắn là người tốt hay xấu, huống chi ngươi mới đá cửa tập kích người ta, lỡ sau khi hắn tỉnh lại muốn trả thù thì phải làm sao bây giờ, ngươi phủi mông bỏ đi, đến lúc đó người không may là ta đây này."

"Ồ, ngươi nói nghe cũng có lý, vậy chúng ta trói hắn lại đi."

"Hả?!"

"Trói hắn lại hẳn sẽ không còn nguy hiểm nữa." Vệ đội đội trưởng trông có vẻ nghiêm túc, nói là làm, mượn của hàng xóm bên cạnh một sợi dây thừng rồi trói nhóc cute lại như cái bánh chưng.

"Ngươi, ngươi, ngươi..." Thiếu niên ở bên cạnh xem trợn mắt há hốc mồm.

Động tác này của Kayneth hiển nhiên không phải là làm lần đầu tiên, quả thực là như nước chảy mây trôi, sau khi xong chuyện còn đưa tới chiếc ghế đẩu, nói xin lỗi: "Thực sự không tìm được vũ khí gì cả, ngươi lấy cái này xài tạm đi, nếu như hắn có cử động nguy hiểm gì thì lấy nó đập lên đầu hắn."

Rob mơ mơ hồ hồ nhận lấy cái ghế, hé miệng muốn nói nhưng vệ đội đội trưởng đã đi xuống lầu.

Hỏng bét! Vì sao lại thành ra thế này, trong bất tri bất giác trong phòng cũng chỉ còn lại hai người là thiếu niên cùng nhóc cute, không, có lẽ nên gọi đối phương là nữ hài tử thì chuẩn xác hơn.

Nhớ lại cảm xúc mềm mại truyền lại từ đầu ngón tay trong khoảnh khắc mới nãy, thiếu niên xử nam mười tám tuổi không nhịn được nóng người.

Mặc dù Siêu Ma Đạo Sư tương lai các hạ được khen là hi vọng của nhân tộc, là tình nhân trong mộng của các nữ sinh trong ma pháp học viện, được xếp trong mười hạng đầu trong hai bảng "ta muốn gả cho hắn nhất" và "tình nhân lý tưởng trong ngươi" tại thế giới nhân loại, cũng may mắn lọt top 50 trong bảng danh sách "nếu như yêu đương với nam nhân này, đại khái sẽ rất khó cự tuyệt" của Tinh Linh tộc; nhưng trên thực tế, thiếu niên lại rất hiếm khi tiếp xúc với người khác phái, phải mãi cho đến năm Rob mười sáu tuổi mới biết được những sinh lý khác nhau giữa nam nữ là những gì, mà lại chủ yếu là nhờ trưởng giáo vụ đưa cho một quyển tạp chí luyện kim học, bên trong đó có một đoạn ngắn ở một chương nào đó giới thiệu tóm tắt tường tận cấu tạo nhân thể.