Chương 6: Trung tâm nghiên cứu và phát triển dị năng 2.

Ma Linh Dẫn

Chương 6: Trung tâm nghiên cứu và phát triển dị năng 2.

(Sorry quý vị, vì ham chơi nên đi chơi chỉ mang theo laptop mà bỏ quên đồ sạc ở nhà. Bữa nay về mới viết tiếp được)
Nhìn trái tim đang nhảy lên theo nhịp kia, nàng cảm thấy khó hiểu, bởi vỉ một trái tim còn sống điều này đã chứng minh anh trai của cậu bé không phải một thí nghiệm thất bại, nhưng vì sao cậu ta lại chết, hay nói đúng hơn là trái tim này đã bị cưỡng ép lôi ra khỏi chủ thể khi người đó vẫn còn sống. Trầm tư một lát nàng lại tiếp tục hỏi cậu bé:
- Anh trai của em tại sao lại ở đây?
- Bởi vì anh ấy muốn cứu em. – Cậu bé cụp mi nhỏ giọng nói.
- Em chắc nhớ anh trai của mình lắm. Sao em không đi tìm cậu ấy? – Không thể không nói, nàng có chút ý riêng khi hỏi câu này. Bởi vì mặc dù nàng có cảm tình không tệ với cậu bé nhưng bản năng nghiệp vụ của nàng không thể vì một chút cảm tình đó mà có chút nào lơi lỏng. Vì nàng có thể chắc đến 9/10 rằng anh trai của cậu bé chính là linh hồn thể còn lại mà nàng phải tìm ra. Mặc dù có chút lợi dụng sự ngây thơ của cậu bé nhưng nàng không thể không nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình.
- Anh của em muốn em đợi anh ấy tại chỗ này. Anh ấy bảo khi nào xong việc anh ấy sẽ đến đón em cùng với trái tim của anh ấy. – Dừng trong chốc lát, cậu bé lại tiếp tục bằng giọng nói non mềm. – Nhưng em rất nhớ anh ấy, em cũng muốn đi tìm anh ấy, nhưng em lại sợ quấy rầy anh ấy làm việc. Khi anh hai có việc, em không được phép quấy rầy. Nếu không anh ấy sẽ rất giận.
- Em đã ở chỗ này bao lâu rồi? - Giọng nàng trong lúc vô tình đã trở nên thật dịu dàng.
- Đã gần 1 tháng rồi. Tháng trước khi mấy người kia tiêm thuốc em đã ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại thì đã ở chỗ này. Sau đó anh trai của em nói với em là bây giờ em không quay lại được nhưng anh ấy sẽ nghĩ cách để giúp em trở về. Vì vậy em phải ngoan chờ anh ấy ở chỗ này. – Đối với chị gái xinh đẹp này, không hiểu sao khiến cho cậu có cảm giác hết sức thân cận có phần giống với anh trai của cậu. Từ ngày hai anh em cậu không hiểu sao bị bắt đến đây, thì người duy nhất mà cậu chủ động nói chuyện cùng và cảm thấy ỷ lại thỉ có anh trai, nhưng giờ đây đối với chị gái xinh đẹp này cậu lại có cảm giác muốn ỷ lại. Chính cậu cũng không rõ ràng lắm vì sao cậu lại muốn nói thật nhiều chuyện với chị gái này. Cậu chỉ cảm thấy nếu cậu muốn giữ chị ấy lại trò chuyện với mình thì cậu phải tiếp tục nói. Bất kế là thứ gì chỉ cần có thể tiếp tục trò chuyện với chị ấy thì cậu sẽ nói.
- Một tháng qua em không có gặp lại anh của mình sao? Mà vì sao trái tim của anh trai của em lại ở chỗ này. Nếu anh ấy cũng bị đưa đến đây rồi thì làm sao giúp em trở về được nữa. – Nàng ra vẻ tò mò hỏi.
- Anh trai chắc chắn sẽ có cách giúp em. Anh ấy là người giỏi nhất mà em từng thấy, thậm chí mấy người thường xuyên tiêm thuốc và kiểm tra bọn em ở chỗ này cũng không bằng được. Anh ấy đã nói là sẽ có cách thì chắc chắn là anh ấy sẽ làm được. – Bằng giọng nói non nớt, cậu bé kiên quyết khẳng định. Có vẻ như với cậu thì anh trai của mình là một vị thần không gì không làm được vậy. Điều này càng khiến cho nàng cảm thấy không thích hợp.
Theo như nàng thấy thì hẳn anh trai cậu bé cũng phải là một trong những vật thí nghiệm tại khu trung tâm này. Một vật dung để nghiên cứu mà lại tài giỏi hơn những nghiên cứu giả. Điều này thật là có ý tứ nha. Khẽ nhếch đôi môi đỏ theo một vòng cung, mặc dù trong đầu nghĩ đây là một vụ đau đầu, nhưng chính nàng cũng không biết biểu hiện của bản thân lúc này đây lại giống như có chut thú vị và nghiền ngẫm. Sau đó nàng lại quay sang cậu bé kia và hỏi:
- Karl, em ở đây rất buồn, nếu không như vậy đi, chị dẫn em đi tìm anh trai, sau đó chúng ta sẽ cùng nói chuyện. Có lẽ anh của em cũng rất nhớ em và anh ấy được gặp lại em chắc sẽ rất vui. - Nàng nói với giọng nhẹ nhàng mà gần như là dụ dỗ con nít.
Đôi mắt Karl vụt sáng lên như hai vì sao giữa bầu trời đêm. Cậu không còn nói bằng giọng điệu mềm mại nữa mà gần như là reo lên:
- Thật vậy sao? Chị có thể giúp em tìm được anh của em sao?
- Ừ.- Khẽ khép nhẹ mi mắt, nàng đáp lại bằng một giọng mà thậm chí còn nhẹ hơn trước. Nếu Karl không phải đang tập trung vào nàng để mong nhận được câu trả lời khẳng định thì không thể nghe rõ.