Chương 53 Nguyễn gia người tới.
Buổi sáng, lúc Đỗ tiểu tử thức dậy thì Hoa Nương đã ôm chậu khăn dùng để rửa mặt đứng đợi sẵn.
Nàng một bộ ôn nhu như nước phục vụ Đỗ tiểu công tử đâu ra đấy.
Không thể không nói nàng vào vai thiếp thân nha hoàn thật sự rất hợp, tựa như bản thân nàng chính là nha hoàn ở Đỗ phủ lớn lên vậy.
Thư kí Hoa không hổ là trời sinh diễn viên, bách diện tiểu hồ ly.
Khó tính như Đỗ công tử cũng không tìm ra chỗ nào để phản bác.
Đỗ Anh Vũ lấy ra một chiếc bàn chải tự chế, hì hục đánh răng.
Chiếc bàn chải này ban đầu hắn định dùng lông ngựa để làm, sau phải chuyển thành lông heo rồi tỉ mỉ cắm vào một thanh tre nhỏ mà tạo thành.
Thời đại này cũng không có kem đánh răng. Hắn đành chấp nhận dùng tạm muối rồi súc miệng lại bằng nước trà.
Méo mó có vẫn tốt hơn không không phải sao?
Đại Việt thời kì nay có tục nhuộm răng đen. Đỗ Anh Vũ không thích. Dù sao cũng là kẻ đến từ hiện đại, răng trắng vẫn là tiêu chuẩn của hắn.
Quý tộc thời nay cũng không có nhiều người nhuộm răng, hẳn là bị ảnh hưởng của phương Bắc đi.
Vừa ra khỏi phòng liền thấy lão cha của hắn đang đứng vặn hông tập thể dục một hồi.
"Đáng thương lão cha công việc hẳn rất vất vả đi." Đỗ tiểu công tử thầm nghĩ.
Còn Đỗ Tướng vừa vặn người, vừa cảm thấy mình quá ngây thơ, phòng ngủ của hắn cùng phòng của Đỗ Anh Vũ cách quá xa, sức mạnh của bùa bình an không lan tới nổi, hắn đêm qua lại phải chịu trận một hồi, sức cùng lực kiệt.
E tráng niên mất sớm là không xa.
Gia đình nhỏ ba người dùng điểm tâm coi như nhẹ nhàng khoái hoạt.
Chỉ có điều Đỗ tiểu tử liên tục bị vứt thức ăn cho chó, cảm thấy trận cơm thật khó nuốt trôi, nhanh nhanh chóng chóng ăn xong rồi chuồn đi mất....
Công Đàm tin tức chuyển tới, chiến dịch Tây Bắc hẳn có thể bắt đầu triển khai, chỉ cần chờ Tô Chính trở về để bàn bạc lại một lần là được.
Hơn nữa đối với Tô Chính, Đỗ Anh Vũ còn có chuyện khác quan trọng hơn để nói.
Việc phát hành Công Khố Phiếu Đỗ Anh Vũ là muốn kết hợp với Tô thị tiền trang để làm.
Chuyện này nếu dùng quan phủ địa phương hắn không an tâm, sợ vòng qua vòng lại một hồi tiền tài liền thất thoát hơn nửa.
Tô thị tiền trang mạng lưới phạm vi cả nước, hẳn có thể sử dụng.
"Tô lão đại, người mau về đi, ở đây đang có người ngóng trông ngài!!!"
Đỗ Anh Vũ hôm nay không qua Minh Nguyệt biệt viện cùng Lý Ứng luyện tập mà đến thẳng Tây Xưởng. Thân thể hắn còn nhỏ, cần phải có những khoảng lặng để nghỉ ngơi, vật cực tất phản.
Lúc Đỗ Anh Vũ đến nơi thì Ngô Toái đã đợi sẵn.
Sau hôm trước tóm được mấy tên lưu manh thì mọi chuyện không có động tĩnh mới, tất nhiên Đỗ Anh Vũ cũng không ngây thơ nghĩ cứ như vậy là xong.
Hắn biết đối phương đang chờ cơ hội, Đỗ Anh Vũ bản thân cũng chờ thời cơ, một lần giải quyết hết thẩy.
Lão Ngô răng vàng phong thái chẳng khác mấy, vẫn một dạng cò mồi môi giới. Đỗ Anh Vũ nhìn hắn liền nhăn mặt nói:
- Lão Ngô, ngươi bây giờ đã là Tây Xưởng giám đốc, ăn mặc làm sao cho có hình tượng giúp ta, đi ra ngoài ta còn không dám nói người là đại diện cho ta nữa!!
Lão Ngô cũng chỉ cười xuề xoà cho qua, sau đó chắp tay nói:
- Công tử, công xưởng chuẩn bị cũng đã sẵn sàng. Chỉ cần chờ khai trương là đủ.
Đỗ Anh Vũ gật đầu hỏi tiếp:
- Khu nội thành các cửa hàng chuẩn bị thế nào?
- Đã chuẩn bị 5 cửa hàng, phía đông, phía nam và phía đông nam mỗi nơi 1 cửa hàng. Riêng khu trung tâm có hai cửa hàng. Nhưng Hồng Phương cùng khu vực phía Bắc e rằng khó! - Ngô Toái thành thực báo cáo.
Đỗ Anh Vũ nghe vậy liền mỉm cười nói:
- Khu phía Bắc hiện tại không cần, Hồng Phường ta cũng sẽ lo liệu, ngươi cứ việc chuẩn bị là đc. Nhân công sắp xếp đều ổn cả chứ?
Ngô Toái gật đầu nói:
- Toàn bộ khu vực này ta theo ý công tử chuyển hết thành dạng ký túc nhà tập thể. Sắp xếp chỗ ở tạm thời không cần lo lắng.
Ngô Ngoái lại hiến đất, hiến toàn bộ chỗ đất mà hắn có ở khu vực này chuyển hết thành dạng nhà Tập thể, xây dựng như nhà trọ để phục vụ nhân công lao động.
Hạn chế sân vườn, tối đa hoá số lượng phòng ở!
Ngoài ra 5 cửa hàng nội thành cũng là của hắn chuyển giao, Đỗ Anh Vũ cũng đỡ tốn một khoản.
Ngô Toái bây giờ đã được nhận tới 5% cổ phần Tây Xưởng, làm việc cũng có phần liều mạng.
Không biết là do kế hoạch của Đỗ Anh Vũ đả động được hắn hay do bản thân hắn muốn dùng mảnh đất ở Tây thành này một lần nữa đứng lên, làm giàu rửa đi mối nhục năm xưa nữa.
Có lẽ là tất cả đều có đi!......
Buổi chiều, Đỗ tiểu tử mang theo bản dự thảo về Cần Vương quỹ tới hoàng cung giao cho bệ hạ.
Đỗ Anh Vũ là Thượng Lâm tử đệ, được phát Ngọc bài tự do xuất nhập hoàng cung. Tiểu tử chân ngắn một đường lon ton chạy thẳng tới hoàng cung thư phòng.
Lúc đến nơi liền thấy Nhân Tông đang hí hoáy phê phê duyệt duyệt một đống tấu chương cao như núi. Đỗ Anh Vũ nhìn hoàng đế bệ hạ liền thở dài than ngán:
"Ai nói làm vua là sướng nào?"
"Làm quân vương khổ! Làm minh quân lại càng khổ!"
Đỗ Anh Vũ cũng không tiến lên làm phiền, lén lút gọi lão nội thị ra đưa tập hồ sơ cho lão:
- Khi nào bệ hạ xong việc phiền Đại Tổng quản giúp ta chuyển vật này tới cho Bệ Hạ.
Lão nội thị gật đầu, hỏi:
- Đỗ công tử không muốn vào một chút sao?
Đỗ Anh Vũ đầu nhỏ lúc lắc trả lời:
- Hiện tại bệ hạ đang tập trung, ta không muốn làm phiền, để lúc khác đi.
Lão nội thị gần gù tán thưởng. Kẻ bình thường hẳn sẽ tiến lên khoe khoang với bệ hạ một hồi, xoát lấy điểm tồn tại. Tiểu tử này lại chỉ điểm đến liền thôi, rất biết điều.
Đỗ Anh Vũ chắp tay cáo biệt nhưng vừa quay đi khuôn mặt thơ ngây lại thoáng hiện nụ cười gian.
Thật là nghĩ hắn không muốn làm phiền Bệ Hạ?
Ha ha!!!
Tiếp hai lão già có gì thú vị?
Đỗ công tử ta không hiếm lạ có được không!
Chẳng bằng đi trêu chọc tiểu công chúa còn có ý nghĩa hơn.
Kẻ lại chỗ này làm nô tài xin thứ cho ta không rảnh!
Tâm vừa động người liền hành động.
Đỗ Anh Vũ một đường bon bon đến cung Công Chúa. Ẩn núp như một nhẫn giả, né tránh đám thái giám, thị vệ một hồi.
Phi Ưng bộ của hắn xem như đạt cảnh giới tiểu thành rồi. Hơn một tháng trời chuyên tâm luyện tập xem như không uổng.
Lý Ứng mà biết Đỗ tiểu tử chuyên tâm luyện bộ pháp của hắn để dùng vào việc này hẳn phải nôn ra 3 ngụm lão huyết.
Nấp sau sau một toà giả sơn, chờ mấy tên thái giám đi qua. Đỗ Anh Vũ thông qua cửa sổ đã nhìn thấy thấp thoáng bóng áo đỏ ngồi điềm tĩnh đọc sách trong phòng.
"Hắc hắc, tiểu mỹ nữ, bản công tử lại tới sủng hạnh ngươi đây!!"
Đỗ Anh Vũ gian tà cười một tiếng rồi phi thân tiến tới.
Tất nhiên hắn cũng không thật có ý đồ gì cả.
Lý An Bình lúc này mới 11-12 tuổi, làm sao có thể để hắn nảy sinh hứng thú, chỉ là tuỳ tiện trêu chọc nàng một chút thôi.
Tiểu nương tử này chuẩn Tsundere một dạng đáng yêu, chọc nàng rất thú vị.
Đỗ Anh Vũ thoăn thoắt hướng cửa sổ leo vào, thấp giọng nói:
- Tiểu Bình tử, ta tới thăm ngươi này, mau tới tiếp đón!
Lý An Bình thấy Đỗ tiểu tử đột nhiên xuất hiện liền giật mình, thần sắc hoảng hốt nháy mắt ra hiệu.
"Ây da! Lại còn nháy mắt với ta, hẳn là đã chờ không nổi." Đỗ tiểu tử cười cười tiến tới.
Lý An Bình thấy tiểu tử ngu này không hiểu, liền hất đầu nhỏ ra hiệu về hướng phía trước. Đỗ Anh Vũ cũng ngạc nhiên nhìn theo.
Ách!
Tại sao trong phòng lại còn có một người.
Quách Ngọc Như tay cầm thước gỗ, miệng tiếu phi tiếu nhìn hắn, cất giọng nói:
- Đỗ công tử đại giá quang lâm a!
- Cô cô, sao người lại ở đây??? - Đỗ Anh Vũ chột dạ, run lẩy bẩy hỏi:
Quách Ngọc Như không đáp, mỉm cười thâm sâu nhìn hắn như thể muốn nói "ngươi đoán thử xem?"
Sau đó nàng cầm thước gỗ từ từ tiến tới!
- Cô cô, cái gì cũng từ từ nói, người đừng tới đây. Lại tiến tới ta liền hô người.....
Đỗ Anh Vũ sợ hãi đến thất thanh.
Tất nhiên là vô dụng.
Một màn nhiệt liệt chào đón liền diễn ra.
Lý An Bình tiểu nương tử che mắt, không nỡ nhìn thẳng.
Quá thảm rồi!.....
Cùng lúc Đỗ tiểu tử mông đít nở hoa. Tại công thành phía Bắc, Tô Chính đoàn xe nhân mã đã trở lại.
Thỏa thuận xong xuôi với đám tù trưởng Tây Bắc. Tô đại lão cũng nhanh chóng trở lại để bắt kịp thời gian. Đường xá gập ghềnh không đơn giản làm hắn mệt lả người, nhưng vừa thấy ngoài thành Tô Hiến Thành cùng A Ly đứng chờ sẵn lòng liền vui vẻ.
Tiểu la lỵ như con chim nhỏ lao vào lồng ngực lão cha làm hắn cảm giác như thiết chuỳ nhập thân, xương cốt đại chấn, nhưng cúi đầu nhìn con gái của mình lại không nỡ buông tay.
- Cha! A Ly thật nhớ ngươi. - Tiểu la lỵ nấp trong lòng Tô Chính thủ thỉ.
- Cha cũng rất nhớ A Ly - Tô Chính lão nam nhân bị manh hoá, sủng nịnh đáp lại.
Tô Hiến Thành cũng tiến lên chắp tay chào hỏi:
- Mừng thúc phụ trở lại!
Tô Chính khẽ gật, nói:
- Chúng ta về nhà rồi nói!....
Đám người của Tô Chính về kinh có phần lặng lẽ.
Ngược lại ở cổng phía Nam, một đoàn xe nối dài lục đục tiến kinh thành làm mọi người xung quanh phải sợ hãi thốt lên
"Quá hoàng tráng rồi!"
Nhân mã hàng đàn, người xe kéo dài như vô tận. Cờ phiến cũng tung bay ngợp trời, làm người ta cảm giác đây là một đạo quân nào đó đang tiến tới kinh thành.
Lá cờ cao nhất ghi một chữ Nguyễn.
Dẫn đầu là một thiếu niên 14-15 tuổi.
Ngoài cổng thành cũng có một hàng người đã chờ sẵn từ lâu.
Tất cả đều thuộc về Nguyễn thị môn phiệt người liên quan, gần trăm người đều là kẻ có địa vị hoặc chức tước tiến đến lên đón vị Nguyễn thị thiếu chủ nhập kinh, thanh thế liền to lớn rung động.
Môn phiệt chính là môn phiệt.
Người thường là không thể so sánh.
Nguyễn Dương thấy vậy cũng vội vã thúc ngựa chạy tới, cách khoảng chục bước liền phi thân xuống ngựa, hướng kẻ cầm đầu là một trung niên nhân cùng một thiếu niên chắp tay cười nói:
- Nguyễn Dương ra mắt nhị hoàng tử, ra mắt tộc thúc!
Trung niên nhân nhìn thiếu niên trước mặt liền mỉm cười, nâng tay ra hiệu hắn không cần đa lễ. Thiếu niên nhị hoàng tử cũng nở nụ cười hiền lành xem như đáp lại.
Vị nhị hoàng tử Lý Dương Việt này quanh năm suốt tháng ẩn dật trong thư viện đọc sách không gặp người. Cả người gầy gò, khuôn mặt có chút văn thanh nho nhã, nhìn kỹ lại thấy ra thuần một con mọt sách, không giống hoàng tử chút nào.
So với Nguyên Dương đẹp trai sáng láng, tuổi trẻ khí thịnh còn không sánh bằng.
Người trung niên tướng mạo tương đối tầm thường, có thể nói là không khó nhìn nhưng cũng chẳng có gì đặc biệt. Hắn họ Nguyễn tên Bá Độ, năm trước sau khi đi sứ phương Bắc về liền được cất nhắc lên làm Hộ bộ Tả thị lang, là Nguyễn thị tại kinh thành nhân vật trọng yếu.
Hắn ngày hôm nay trong đoàn người tiếp đón Nguyễn Dương chính là nhân vật trung tâm.
Khoa trương thanh thế, báo hiệu một cỗ thế lực mới sắp tiến vào kinh thành.
Nguyễn Dương bước theo đám người tiến vào cổng thành.
Ngẩng cao đầu kiêu ngạo như một con khổng tước!
"Thăng Long! Nguyễn Dương ta tới rồi!"......
- Đại ca, tên này quá kiêu ngạo, có nên dạy cho hắn biết làm người khiêm tốn một chút không?
Lý Dương Côn ngồi vắt vẻo trên thành cửa sổ Tụ Kim Lâu, nhìn xuống đoàn người tiền hô hậu ủng của Nguyễn thị, lại nhìn Nguyễn Dương một vẻ kiêu ngạo đà điểu liền nhổ nước bọt, quay đầu hướng Tiểu Hầu Gia hỏi ý kiến.
Lý Dương Quang vẫn một bộ điểm nhiên chẳng quản việc gì như bao ngày. Tự rót cho mình chén trà thơm, đáp lại bằng giọng đều đều:
- Hắn là có tư cách để kiêu ngạo, hơn nữa chuyện này cũng đâu liên quan gì đến ta.
Nhấp ngụm như là để cho ngọt giọng, mỉm cười nói tiếp:
- Hơn nữa thiếu niên tại kinh thành lúc này không thiếu kẻ kiêu ngạo, kiêu ngạo gặp kiêu ngạo tất có tranh đấu, không biết ai sẽ là kẻ cười đến cuối cùng. Thật là chờ mong!
Nói đến lời này, trong lòng hắn hiện lên hai người thiếu niên.
Một kẻ họ Đỗ.
Một tên họ Dương.
Cả hai tên thiếu niên này đều không phải dạng ăn chay!......