Chương 97: Đại Việt chơi Lớn
Gần hết tháng 3, Daksamavamca phải quay lại Medang để chỉ huy chiến đấu, hăn đã nán lại Bố Chính hơn 8 ngày rồi. Đã vượt quá 4 ngày dự định, Tất cả chỉ vì việc bố chí Ballista Bố Chính lên chiến hạm gặp khó khăn.
Khoảng cách 30-40m thậm trí 50-60m Ballista hoàn toàn nằm trong tầm cung tên của đối phương. Nếu cứ trơ trọi lắp đặt Ballista lên sàn thuyển thì nguy hiểm vô cùng, vì nếu thứ này bị công phá, đạn dầu nổ ngay trên thuyền thì chính những chiến hạm này mới là kẻ gặp nguy hiểm nhất.
Ngô Khảo Ký lại mất một ngày để thiết kế cấu trúc ụ pháo cho Ballista. Tức là Ballista nằm gọn lỏn bên trong một hộp gỗ hình tròn được bao bọc tứ phía và lợp nóc, chỉ chừa một khoảng để ngắm bắn và cửa đủ lớn để đạn bay ra mà thôi. Đế của ụ pháo này là một tấm gỗ tròn được ghép bằng nhiếu tấm ván chắc chắn đủ để tải trọng ba người cùng Ballista giữa tấm ván gỗ này và ván sàn tàu là một loạt bi sắt gang cũng chẳng mịn mạng lắm được đặt trong rãnh khiến giảm ma sát.
Sàn thuyền đã được khoét lỗ, thông xuống khoang phía dưới, một cột trụ xuyên qua với các cánh tay đòn khiến cho hai chiến binh ở khoang dưới có thể xoay ụ.. pháo.. à không ụ Ballista 360 độ. Tất nhiên khắc chia độ ở bên trên và bên dưới là đồng nhất. Cho nên một ống tre xuyên xuống khiến cho xạ thủ có thể thông báo tọa độ cho hai người xoay phía dưới đều khiển. Dĩ nhiên ống đồng sẽ truyền âm tốt hơn, nhưng đắt quá dùng tre thay thế.
Từ đó cái ụ Ballista này trở nên an toàn vô cùng và có hơi hớm của một Ụ pháo trên chiến hạm với độ cơ động cao hơn nhiều so với bình thường lắp đặt Ballista trên sàn thuyền.
Thậm trí trong phòng tác chiến này xạ thủ có thể được tran bị ghế ngồi, vì thực tế anh ta chỉ việc di chuyển lên xuống Ballista mà thôi. Các hướng khác đều có cửa sổ, mở ra để hai tên lính phụ quan sát phát hiện mục tiêu từ xa.. Nói chung cái ụ pháo này nếu được bọc thêm lớp thép mỏng bên ngoài chống lửa thì bất khả xâm phạm trong thời kỳ này. Dĩ nhiên Bố Chính sẽ làm như vậy, họ có bao nhiêu chiến hạm đâu, rất dễ trang bị. Nhưng Medang thì còn phải xét.
Những cuộc lướt thuyền tốc độ cao bán mục tiêu giả định được liên tục thử nghiệm trong 2-3 ngày, hiệu quả rất tốt. Nói thật mục tiêu tấn công của mấy khẩu phảo Ballista này toàn là đại mục tiêu, không 40m cũng là 20m. Do đó trong khoảng cách 40-50m rất khó bắn trượt, quan trọng là luyện làm sao để bắn trúng yếu điểm của đối phương, mục tiêu là máy bắn đá của kẻ địch, vì nói đó chứa đầy hũ dầu. Chỉ cần mộ viên đạn trúng chỗ này coi như không cần chiến đấu thêm nữa.
Daksamavamca lâng lâng trên mây mang theo hơn ngàn bộ linh kiện chế tạo Ballista cùng hai tên thợi cả người Mã về nước. Trong thuyền của hắn còn có chục tấn thuốc nổ đen phân chuột đóng trong các thùng gỗ lót dấy dầu có vôi hút ẩm. 500kg thuốc cháy chậm làm ngòi. Và một bản quy cách nung gang làm vỏ lựu đạn hay vỏ bộc phá. Kết cấu chế tạo thân gỗ vân vân…
Ngô Khảo Ký rất không rảnh để cho hắn thành phẩm. Ngô Khảo Ký quyết định rồi, hắn chỉ cần giữ bí kíp thuốc nổ là được, cũng như nỏ Ballista vậy những thứ nào bọn nghĩa đệ của hắn có năng lực chê tạo được thì để họ lo. Ngô Khảo Ký cứ chế từ A-Z tất cả các vũ khí thì bản thân Bố Chính sẽ bị đè bẹp.
Daksamavamca đi chưa được một ngày thì Mỹ Lệ vợ của Chiên Bàn Phú Thái đáp khoái thuyền đến khóc lóc van xin um tỏi. Hỏi ra mới biết chồng ả vừa đánh vừa chạy mất sạch 4 thành trì phía Tây Nam rồi.
Ngô Khảo Ký nhức hết cả đầu nhưng trách không được Chiên Bàn Phú Thái, cuộc chiến này hắn không chủ động gây ra mà là người Pangan bắt nạt người Lova. Chiên Bàn Phú Thái không đánh không được.
Không còn cách nào khác Ngô Khảo Ký quát bỏ Mỹ Lệ câm miệng lại mà kể hết ngọn ngành cho hắn nghe.
Mỹ Lệ theo chồng đánh trận quân cơ đại sự cũng được tham gia cho nên nàng kể rất chi tiết và chuẩn xác, kể cả bản đồ nàng cũng có mang theo để trình bày…
Đám phụ nữ nhà Từ Huy, ném ra ngoài chưa thấy tác dụng gì chỉ thấy đi moi của nhà mẹ đẻ là rất tài… Ngô Khảo Ký lườm nguýt nhìn Từ Huy khiến nàng xấu hổ lè lưỡi không thôi.
" Mỹ Lệ… ngươi có bầu?" trợn mắt nhìn chỗ Quang Minh Khải giáp bụng lồi ra của nàng…
"…’ Mỹ Lệ câm nín… xấu hổ cúi đầu…
Ngô Khảo Ký thương sót đứng dậy đi tới trước mặt cô bé mà xoa xoa đầu.
" Nha đầu đáng thương a, bụng mang dạ trửa mà vẫn phải bôn ba vì chồng, ngươi là người vợ tốt, rất tốt… Chiên Bàn Phú Thái hắn có biết chuyện này?"
Ngô Khảo Ký từ tốn hỏi bề ngoài tỏ ra hiền từ nhẹ nhàng nhưng trong tâm hắn đã là một bụng hỏa diệm sơn chuẩn bị phun trào. Mỹ Lệ mới bao tuổi, 16 chưa đến 17, một cô bé nhỏ nhất trong đám chị em. Phờ phạc bôn ba vì sinh mệnh của trượng phu, Ngô Khảo Ký hiểu. Nhưng nếu Chiên Bàn Phú Thái biết chuyện vợ có mang mà vẫn ép nàng đi nhà mẹ đẻ cầu cứu, thì Ngô Khảo Ký nguyện không có đứa em này… hắn sẽ cắt hết quan hệ. Mỹ Lệ ở đây sinh con hắn chăm sóc cho hai mẹ con. Lavo chết thì chết đi, mà không chết thì sau này hắn cũng để Khmer đánh chết như trong lịch sử.
" Hắn không biết, hắn biết sẽ không cho ta đi cầu cứu Đại ca… hu hu hu Đại ca, công chúa tỷ tỷ xin cứu hắn…." Mỹ Lệ khóc lóc tủi thân như muốn quỳ xuống.
Thân làm vương phim chưa kịp tận hưởng ngày nào, bước chân về La Oa là tiến thân nơi chiến trường đánh nhau túi bụi. Có bầu cũng không dám để trượng phu biết, 16 tuổi cứ thế âm thầm một mình chịu đựng. Đã thế bất chấp nguy cơ sảy thai mà bôn ba đường biển vượt ngàn dặm tìm đường trợ giúp chồng.
" Ngươi đã gọi ca một tiếng đại ca thì nên biết, Bố Chính không có lễ quỳ. Được rồi, đang có mang, thân thể phải bảo trọng… đây … đây… ca dìu người ngồi xuống. Nha đầu này…." Ngô Khảo Ký hết biết về độ liều mạng của cô bé này rồi.
" Được rồi, đây là quan tâm tất loạn, theo như ngươi kể, cùng xem bản đồ ta biết được đây là chủ động rút lui. Tuy La Oa có yếu thế nhưng chưa đến mức tan vỡ." Ngô Khảo Ký vỗ vỗ vai cho nàng an tâm rồi đánh mắt liếc liếc ra hiệu cho Từ Huy đến an ủi Mỹ Lệ.
Nhưng Ngô Khảo Ký bỗng nhiên đứng hình khi nhìn Từ Huy, nàng đang nhìn chằm chằm cái bụng của Mỹ Lệ mà thèm khát vô cùng tận ánh mắt. Trong ánh mắt đó còn chất chứa một chút ghen ghét … Ngô Khảo Ký hiểu chuyện gì đang xảy ra, hiểu được Từ Huy nghĩ gì.
Từ Huy không thể làm mẹ, không thể quan hệ tình dục một cách bình thường, mà con người nó là vậy, những gì mình không có được mới là những gì quan trọng nhất, quý giá nhất.
Ngô Khảo Ký đau sót cõi lòng, hắn nghĩ, mình, phải làm gì đó để chấm dứt chuyện này. Nhưng giờ vẫn không phải là lúc thích hợp.
" Từ Huy.. Từ Huy…" Ngô Khảo Ký gọi lớn sau đó đánh mắt ra hiệu cho nàng…
" Hả… à ừ…. Mỹ Lệ ngươi yên tâm, chuyện này bao trên đầu phu phụ ta, chúng ta là đại ca, tỷ tỷ các ngươi, dĩ nhiên chuyện các ngươi chúng ta quản…" Ngươi cần lúc này là nghỉ ngơi….
Hàng hóa được chuẩn bị hết sức hùng hậu cho Mỹ Lệ mang về La Oa. Ngô Khảo Ký đã tìm moi cách khuyên Mỹ Lệ ở lại vì lo cho thai nhi, nhưng nàng không nghe. Nàng khóc trong nước mắt, nếu có chuyện gì thì cả nhà nàng vợ chồng và đứa con trong bụng cùng chết, nàng không muốn để hắn đi một mình. Thực tế nàng đã chứng kiên quân Pangan đông như kiến cỏ, nàng có phần lo lắng quá độ.
Ngô Khảo Ký rất quan ngại nhưng cũng không thể làm gì khác hơn, ý của Mỹ Lệ đã quyết, hắn lo không được.
Chuyến này đi về với đoàn chiến hạm dày đặc của quân La Oa là 15 tấn thuốc nổ đen cứt chuột, 1 tấn bột cháy chậm. 2 ngàn quả lưu đạn thành phẩm. 4 vạn thân mũi tên đãn vót trong đẹp đẽ, chỉ cần lắp mũi và dán lông là có thể sử dụng. Cùng với đó hai lá thư quan trọng. Lá thứ nhất đó chính là kể về tình hình Mỹ Lệ có mang và nàng đã chịu khổ ra sao, và đe dọa Chiên Bàn Phú Thái nếu đối xử không tốt với nàng thì cả ba người còn lại sẽ xé xác hắn và La Oa thành từng mảnh.
Lá thư thứ hai là một thiết kế có thể khiến La Oa phản công thậm trí đánh tan quân Pangan. Thiết kế này chỉ đơn giản gồm hai thanh gỗ một ngắn một dài, cộng thêm một chiếc đinh sắt dài 10 cm mà thôi….
Đuổi rồi Mỹ Lệ, Ngô Khảo Ký cảm thấy tình hình không ổn, kho thuốc nổ tích góp của hắn mấy tháng nay đã cạn 1/3. Mỗi ngày lúc này hăn có thể chế tạo tầm 700kg thuốc nổ thành phẩm. 30 công nhân ở nhà máy chế biến thuốc đổ đầu cuối đã hết sức cố gắng, mỗi người mỗi ngày chế tác gần 25 kg thuốc nổ rồi. Ngô Khảo Ký muốn mở rộng sản xuất thuốc nổ. Vì hắn có quá nhiều tiêu thạch, lưu huỳnh dự trữ nhưng chưa có biến chúng thành thành phẩm được.
Tiêu thạch của Ngô Khảo Ký đến từ hai đường, thứ nhất thương nhân Tống vẫn nhịp nhàng buôn bán thủy tinh vơi Bố Chính, thị trường dần quen và thủy tinh đã trở thành mặt hàng siêu cấp xa sỉ phẩm ở nước Tống, Phù Tang, Cao Câu Ly thậm trí cải Liêu, Tây Hạ. Sản lượng tiêu thụ ngày càng nhiều. Ngô Khảo Ký không nhơ hết mình đã kiếm được bao nhiêu tiền bạc, lương thực, diêm tiêu, soda từ thủy tinh. Hắn không mấy để ý những thứ này vì Từ Huy quản, hắn chỉ cần biết lúc nào hắn cần tiền, bao nhiêu cũng có. Nguồn diêm tiêu thứ hai đến từ Medang. Mặc dù thời điểm này chiến tranh Medang cắt mất khoản này, nhưng có hai lần Daksamavamca vận chuyển đến Bố Chính bằng dàn siêu hạm 300 tấn… Diêm tiêu của Bố Chính nói không quá ít nhất vẫn còn ngàn tấn để tính toán, đủ để hắn dùng rất lâu.
Ba xưởng chế thô nguyên liệu bột KNO3, Bột than, Bột lưu Huỳnh sản lượng cao hơn rất nhiều Xưởng Chế Thuốc nổ đen giai đoạn cuối, vì họ không bị nguy hiểm thường trực rình dập cho nên có thể tăng nhanh tốc độ sản xuất. Còn về Xưởng Chế Thuốc Nổ luôn phải rón rén sản xuất cho nên không thể nâng cao sản lượng cho được. Nhưng Ngô Khảo Ký quyết định tăng thêm nhân viên và máy móc để có thể tăng sản lượng quá 1 tấn một ngày.
Máy móc chỉ là các máy nghiền bi thủy tinh vỏ gỗ nghiến. Do đó chế tạo không khó với việc động cơ dùng sức người quay. Điểm quan trọng là tìm người cẩn thận, tỉ mỉ cùng đủ tin tưởng… Ngô Khảo Ký bắt đầu chắt lọc và tìm thêm người.
Về công trình xây dựng thì Ngô Khảo Ký không cần quan tâm lắm, việc này các quan lại của Bố Chính đã có kinh nghiêm vô cùng tốt sau khi hoàn thành một Chính Hòa huyện phức tạp. Móng của hai thành trì này đã hoàn thành từ lâu, bây giờ cả Bố Chính và Tòng chất bắt đầu xây dựng tường gạch với vôi xi măng và cát.
Kinh nghiệm cho thấy, xi măng vôi cát rất không tồi, móng đá hộc, xi măng, vôi, cát vững chắc vô cùng. Tường năm lớp gạch cũng với vữa kết nối là xi măng vôi cát rất chắc chắn. Nói chung thời này làm gì có đại bác, hay súng thần công. Cho nên loại vữa này đủ dùng mẹ rồi, trước đây Ngô Khảo Ký quá cầu kỳ nên mới sinh ra những chuệch choạc trong việc lên kế hoạch.
Tường thành Bố Chính dày 5m gồm 3 lớp, lớp ngoài cùng tường gạch dày hơn mét rưỡi, lớp giữ là đất nện tiết kiệm gạch, lớp trong không phải chống trịu tấn công cho nên chỉ cần gần mét độ dày là đủ. Dự kiến tường thành Bố Chính cao 10m lên đến chiều cao 6 m thì không dùng lớp đất nện nữa mà là xây kín bằng gạch lỗ… Mặt tường thành tính toán rộn 4m đủ để hai hàng ngựa có thể phóng qua. Chính vì vậy binh sĩ có rất nhiều khoảng trống để chiến đấu.
Thành tòng chất cũng cao 8m nhưng mặt tường thành cũng là 5m, vì ở giữa đất nện cho nên xây 5m rộng hay 4m rộng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu gạch cả. Thà xây rộng dễ điều quân và các khí cụ thủ thành.
Bố Chính đi vào tư thế ổn định tăng trưởng cùng phát triển, nhưng Long Thành thì không yên lặng chút nào.
Lúc này Lý Thái Úy đã đứng ra tuyên bố khế hoạch đánh phủ đầu Tống triều ở Xu Mật Viện và đã gây ra phản ứng không hề nhỏ của thế gia.
Họ nói rằng không hề có bằng cớ chính xác của việc Tống sẽ đánh Việt, và cuộc chiến này sẽ là thảm họa khi mà lượng tiền khổng lồ đang đổ vào Đại Việt hằng ngày từ Ngọc Lộ Tửu sẽ biến mất. Rồi họ nói cuộc chiến tranh này là vô nghĩa vì kết quả cuối cùng là mất nhiều hơn được.
Lúc này Hoàng gia đứng ra ủng hộ Lý Thái Úy vì hoàng gia đảm bảo buôn bán Ngọc Lộ Tửu vẫn không gián đoạn, tuy sẽ có ảnh hưởng và giải sút lợi nhuận đôi chút, nhưng đảm bảo không gián đoạn.
Đúng lúc này các tù trưởng vùng biên cùng nhau nhất tấu đệ trình lên triều đình. Bọn họ quyết đánh Tống bằng được xin triều đinh ân chuẩn. Trong đó Lưu Kỷ còn ngang nhiên xin triều đình ban Ung Châu cho hắn sau khi chiếm được.
Thái Hậu Ỷ Lan Nhiếp Chính ân chuẩn.
Lý Thái Sư Ủng hộ.
Thế gia nhóm câm nín, họ chỉ biết khó chịu mà đồng ý, đối phó ngoại tộc thế gia Hoàng gia vẫn đứng chung thuyền.
Đại Việt cỗ máy chiến tranh ầm ầm động, quân đội khắp nơi điều động.
Mật thám của Tống cũng ngửi thấy mùi không thơm, họ thất lần này dân Việt chơi thật và chơi lớn.
Những thứ đó chẳng liên quan đến Bố Chính, vì nơi này đang đón một đám hơn 25 người hàn môn quan lại, có cả xuất thân công tượng quan lại. Và có cả xuất thân thương nhân quan lại. Một lần đến rồi 25 tên văn quan khiến cho Bố Chính nhộn nhịp hăn lên. Nhưng đám quan viên này đều được dồn hết qua Chính Hòa chờ đợi chính thức gặp thành chủ cùng chính thức bổ nhiệm công việc?
Chuyện gì đang xảy ra? Thành Chủ Bố Chính đang ở nơi nào?