Chương 887: Tiên tri lựa chọn
Ngày thứ ba, hôm nay tốt lành hơn, có một con sông nhỏ để cắm trại, không cần chỉ dùng nước dự trữ, chỉ cần pha clo bột sau đó đun sôi có thể an toàn sử dụng.
Thậm chí quân sĩ có thể thay nhau tắm rửa một chút vệ sinh sạch sẽ..
Ba ngày này Xuân một mực nghiên cứu cái mâm thần khí của người Mexican mà không có tiến triển.
Atotoztli nói thì dễ lắm, chỉ cần áp bàn tay vào lòng máng sau đó tập trung tinh thần như thì thầm nói chuyện vậy, đơn giản là có thể câu thông.
Ba đêm nay là Atotoztli bị Xuân nó hành cho ra bã… mỗi lần Atotoztli rời lều của Xuân đều là siêu vẹo đi không vững, còn cần nữ binh thổ đỡ đi.
Đám binh sĩ giơ một ngón tay cái khen, Chỉ huy mạnh… ngựa Châu Mỹ cũng có thể cưỡi đến độ kiệt sức như vậy… có điều chỉ huy hơi phũ phàng, ấy xong là đuổi con người ta về không cho ngủ lại… thật đáng sợ lạnh lùng Chỉ huy.
Xuân khóc… các ngươi điên à, bản chỉ huy trong sạch. Ta đang nghiên cứu thần khí của người Mexican..
Nhưng bố bảo thì Xuân cũng không nói, vấn đề này chỉ có thể trình bày cùng Thần Đế thôi, cho nên mấy ngày nay là Xuân bị hiểu lầm nhưng vẫn cắn răng chịu…
Táo bón mặt cấp độ 7 giật cấp 9. Nghiên cứu đã chẳng ra cái quái gì còn hiểu nhầm…
" Thưa chỉ huy, Silam người Toltec lại… tới rồi" từ bên ngoài tiếng đám thân binh vọng vào….. rất dâm tà ngữ điệu…
Xuân bị hiểu lầm chán rồi nên mặc kệ luôn…
" Cho cô ấy vào… không càn canh gác đi xa một chút.."
Đụng đến thần khí là Xuân không thể tin bất kể ai, chấp nhận bị hiểu lầm cũng được…
" Rõ…" đam thân binh tỏ ra như hiểu chuyện rồi…cho nên rất lẹ thưa rồi chạy biến đi, chỉ còn lại hi ha hả hả tiếng cười vọng lại…
" Lũ khốn nạn…. ơ kìa…." Xuân nghiến răng nghiến lợi chửi đám binh sĩ nhưng chợt há hốc mồm như dính định thân thuật của pháp sư Trung Hoa.
Xinh… rất xinh…
Gương mặt trái xoan, sống mũi thẳng cao lại nho nhỏ.. Cái môi cong… đôi mắt to đen hơi dã tính.. lông mày đậm nhưng thanh…
Xinh quá, ngay cả tiêu chuẩn Việt vẫn xinh suất sắc…
Tại sao mấy ngày qua hắn không nhìn ra nữ phù thuỷ Mexican này xin xắn vậy?
Ông có nhìn vào máu ấy, 3 ngày qua cô nàng này lem luốc bẩn thỉu, còn ông thì miệng liên tục hỏi han mắt thì nhìn thần khí.. có thèm liếc mắt người ta đâu mà chẳng xinh mới xấu?
Hôm nay người ta có suối mới tắm được, thay tạm cái áo sơ mi rộng thùng thình mà ông cho người ta mượn… áo rộng dài quá đam ra cảm thấy không càn mặc váy… quấn chút quần lót bên trong là được.
Tưởng tượng tưởng tượng…
Mới tắm xong tóc mây còn ướt vắt ở bên vai, thân hình mảnh rẻ mặc áo sơ mi trắng của nam giới, đôi bờ vai gầy nuột nà khe sắc…
Không mặc váy tuy áo có dài quá đùi vẫn khiến cảm giác miên man. Cảm giác của một sự không phòng thủ và mời tiến vào bất cứ lúc nào…
Ực… ực…..
Mặt táo bón Max cấp… 34… giật 34 vì đây là max câp.
" Anh… bị ốm?" Atotoztli lạ lẫm lên tiếng…
Anh – em là Xuân dạy tiếng Việt.. hắn cũng không hiểu sao mà dạy… không có ý gì đâu.. vì hơn tuổi thật, cô nàng này chỉ 19 tuổi… Xuân đã 25 tuổi rồi mà.. Đơn giản là vậy.
Nói chuyện vẫn là tiếng Toltec nhưng ngôi xưng lại là tiếng Việt...
Ngô Trí Xuân bừng tỉnh, đưa quần cho nàng mặc mau...
Mà thôi đi... mặc đến nách à.
Nên nhớ đám Đại Việt tuổi trẻ sinh sống trong thời kỳ bơ sữa, sống trong thời kỳ đầy đủ protein, canxi.... cho nên nếu nói về đô con, cao to, đám trẻ Đại Việt có chục năm sung sướng to cao chẳng kém Châu Âu mấy, nhất là mấy thằng đã ngồi phòng khai phá tiềm năng như Ngô Trí Xuân thì càng là to cao. Ở Châu Âu thời này trung bình 1.68 chứ mấy. Nhưng thằng Ngô Trí Xuân là 1.75 đó.... Cho nên, nếu đưa cái quần của hắn cho Atotoztli thì hẳn là sộc lên tới nách quá.
Thôi bỏ qua, không nhìn là được...
" Em ngồi xuống đi" nhưng tưởng tượng đên khi ngồi nó mà lộ ra thì..... Vạt áo sơ mi nó tách hai bên đó... " À không em đừng đi" Xuân túng quẫn vô cùng...
Nói chuyện chính sự.... Xuân thầm nhủ...
Atotoztli nghiêng đầu nghẹo cổ, không hiểu người đàn ông này bị bệnh gì... thái độ nào như mọi hôm... Bị trúng tà... cần chị cúng cho một bài đuổi tà không?
Nghiêng cái gì mà nghiêng... thao láo cái mắt cái gì nữa... dễ thương như vây.... Xuân tôi sao làm việc được... khu khụ... không thèm nhìn mặt... nhìn xuống dưới.... Mé nhà nó... bên dưới càng đau đầu hơn...
Quay lưng.... tốt nhất quay lưng là không nhìn thấy....
Ngô Trí Xuân quay lưng lại...
" Em mỗi lần sờ cái này vì sao lại mệt mỏi vậy...." Ngô Trí Xuân quay lưng xoay nửa mặt ra mà hỏi...
Atotoztli chết đứng....
Nàng vẫn biết là hắn... là người đàn ông này sẽ buộc nàng phải lựa chọ... muốn Mexican thịnh vượng hòa bình, trăm năm không âu lo... hay Mexican can chìm trong máu và lửa là người đàn ông này.
Trong hình ảnh nàng thấy được đó là người đàn ông này gương mặt, cho nên khi bị bắt về nàng đã nhận ra ngay...
Nhưng nếu là thế thì chưa phải chuyện nàng xấu hổ khi gặp hắn, lại càng chưa phải cái gì mà khiến nàng che dấu mọi người ở Mexican và mắc xíc....
Cái nàng che đấu là đây... người đàn ông quay lưng lại, chỉ nhìn thấy nửa gương mặt...
Sau đó là hình ảnh hai người trần truồng cuốn lấy nhau và nàng như bị tan biến trong con mê loạn, như bị thôi miên trong đám cơ bắp đầy nam tính và quyết rũ của hắn....
Hình ảnh quay lưng lại đã đến... vậy thì...tiếp theo... nàng lựa chọn ra sao...?
Hử....
Xuân ngớ người...
Bị tập kích...
Bị nữ thổ dân xinh đẹp tập kích...
Đôi bàn tay nho nhỏ luồn qua eo... ôm chặt lấy hắn.... hổn hển thở dốc....
Này thì... Trí Xuân cũng là người... cũng là nam nhân đầy đủ bộ phận không có lệch lạch gì....
Cho nên...
Cảnh tiên tri đã thành sự thật... đôi nam nữ quấn lấy nhau trong cuồng hoan...
Atotoztli trong chiếc sơ mi trắng ngửa người mà nhìn nên nóc lều... cơn đau đã đi qua... nước mắt đã khô rồi... giờ chỉ còn lại là vô tận sung sướng cùng đê mê....
Người đàn ông nước trời mạnh mẽ quyến rũ đang vuốt ve lấy mái tóc nàng hắn không quên rướn người lên, mỗi cú rướn là thứ đó sẽ tiến sâu khiến nàng như bị thôi miên mà cứng đơ người sau đó lại mềm nhũn mà quằn quoại.... (Lược 1 vạn chữ..)....
Phù phù.....
" Thế này thì em hết khả năng tiên tri rồi?"
Ngô Trí Xuân thân hình lực lưỡng tràn ngậm cơ bắp sống động đang nằm đó, hắn gối một tay lên đầu suy tư, bắp tay trái dĩ nhiên là gối của con mèo nào đó đang rúc vào người hắn...
" Không cần làm tiên tri nữa, sống lâu một chút với anh thích hơn" Atotoztli thì thào...
" Ý gì vậy?"
" Mỗi lần dùng thần khí sẽ cướp sinh mệnh người... Silam của Mexican không ai sống quá 35 tuổi" Atotoztli thành thật...
Ngô Trí Xuân giật mình.... tà ác vậy?
Không đúng....
Xuân nhớ là cùng bản đồ thi thoảng phải sạc năng lượng bằng điện, nếu không sẽ mất tác dụng, có lẽ nào thứ này cũng cần dùng điện, không có điện năng lượng thì mới hút năng lượng của Silam?
Tất nhiên không còn khả năng kiểm chứng rồi, ít nhất là không có khả năng trong thời gian này, Atotoztli đã mất trinh, trong học thuyết của người Mexican thì mất trinh không dùng được thần khí.
Nhưng Xuân là ai?
Là con em thế hệ 1.0 của Đại Việt, tri thức khoa học chuẩn chỉnh, chỉ tin khoa học không tin có thần trừ Nhị Đế.
Vậy nếu coi cái dĩa tròn này là sản phẩm công nghệ, thì nó liên quan chó đến còn trinh hay không còn trinh? Tào lao.
Nói là làm... Xuân vùng dậy đi tìm máy phát điện cầm tay...
Ơ.... tự nhiên đâu ra máy phát điện cầm tay?
Ông ngáo à... Đại Việt là có thuốc nổ đó, máy phát điện cầm tay để cai thuốc nổ rồi nhấn.. dĩ nhiên là dây đồng chỉ đơn giản là quấn dấy sơn dầu nhựa đường. Nhưng nói chung là khiếp vía nếu chơi phục kích kích nổ điện...
Cho nên máu làm khoa học nổi lên... Ngô Trí Xuân muốn thử....
" Sao vậy...." Atotoztli ngơ ngác... nàng đang lười cử động... thằng này khỏe hơn cả báo đốm... nàng mệt nhoài còn mỏi nữa... lười dậy lắm...
" Em cứ mằm đi, chờ anh đi một lát... sẽ quay lại" Ngô Trí Xuân nhẹ nhàng trìu mến vuốt ve, đắp cho Atotoztli miếng chăn mỏng, hắn mau tróng mặc quần áo... cái mùi này.... si mê... khụ khụ.
Người Đại Việt lúc này có cái hay, đó là luôn tìm tòi sáng tạo và không bị dập khuôn lối suy nghĩ. Chính vì lẽ đó, bọn Đại Việt rất là mạnh trong việc tiếp thu hay xử lý các thông tin, sự việc mới lạ.
Lạch cạch…
Lẹt xẹt…
Loay hoay…
Không cần tìm đầu kết nối…
Bản đồ của Thần Đế đưa cho cũng vậy….. chỉ cần nối hai cái đầu vào bất kể chỗ nào trên thiết bị cũng được…
Quay đều quay đều quay đều…
" Ý…. "Atotoztli đã chợp mắt rồi, mặc kệ gã đàn ông kia nghịch ngợm nửa đêm loay hoay với mấy thứ đồ kì quái..
Nhưng… nàng cảm thấy…
Thần khí kêu gọi…
Chủ động kêu gọi nàng…
Không phải mất trinh trắng sẽ mất khả năng tiên tri sao…
Tại sao….
Lại như vậy….
Muốn biết chuyện gì tiếp theo.. hồi sau sẽ rõ…