Chương 1: Vứt ngoài hoang dã

Lưu Manh Tu Chân

Chương 1: Vứt ngoài hoang dã


Họ tên: Lan Sinh
Giới tính: nam.
Yêu thích: không có gì yêu thích, nếu như có thì đó chính là ngủ đi.

Lan sinh là dòng 9x tính ra, đến dương lịch năm 2017 hắn bất quá là một cái hai mươi tuổi thiếu niên

Trình độ văn hóa: trung học phổ thông cấp 3, trên thực tế còn chưa được tốt nghiệp nữa.
Từ nhỏ Lan Sinh cũng không thích tên của mình, cả đời nguyện vọng lớn nhất chính là đổi tên khác!

Tiểu học thời điểm bởi vì quá nhỏ, đổi tên lại cần bố mẹ đi cùng, Mà hắn cha mẹ lại là cổ hủ lạc hậu, sống chết không đồng ý cho Lan Sinh đổi tên, theo cha hắn thì là: "đó là gia phả viết, tổ tông quy định, không sửa."

Ở lúc Lan sinh học năm cuối tiểu học,có một ngày hắn len lén cầm hộ khẩu đi cục công an đổi tên nhưng là đến cục công an sau từ cái gọi " liên quan ngành" biết được: chính sách quốc gia cải cách rồi, đổi tên cũng cần một khoản " phí tổn" nữa, lúc đó còn bé Lan Sinh hắn móc móc trong túi quần mấy đồng tiền xu 200đ,chỉ có thể hậm hực mà quay về 😤

Thật vất vả ở lớp mười hai góp đủ cái đáng chết "tiền phí tổn" kia, lại không nghĩ rằng mới vừa đi tới cửa cục công an liền nhận được điện thoại cha mẹ hắn đồng thời xảy ra tai nạn giao thông.

Khi Lan Sinh chạy tới bệnh viện: xuất hiện trên ti vi thường có một màn, một vị áo blu trắng bác sĩ đi tới hắn trước mặt lắc đầu một cái: "thật xin lỗi, chúng ta đã cố hết sức nhưng " ……👻

Mặc kệ Lan Sinh làm sao gầm thét, như thế nào lăn lộn, bác sĩ chỉ để lại cho hắn một cái bóng lưng ……

Thất hồn lạc phách xử lý xong cha mẹ đám ma, liền nghênh đón thi vào trường đại học, cuối cùng Lan Sinh lấy kém nhất điểm sàn nộp hồ sơ vào trường chắc cũng là thấp nhất, mang tiếng đại học mà cao đẳng cũng không bằng ……
Nhìn thư thông báo, Lan Sinh làm ra nhân sinh lớn nhất quyết định: mơ đi thôi, đại học như shitt lão tử không vào 😣

hắn cha mẹ mất đi, gây tai nạn hung thủ thì trốn, mất đi toàn bộ nguồn kinh tế, duy chỉ có để lại một gian nhà một phòng ngủ, một phòng khách, còn có mấy thứ miễn cưỡng sử dụng đồ điện, Sau một thời gian Lan Sinh lục tục giảm giá bán hết đồ trong nhà, cuối cùng không có gì có thể bán,chỉ có thể bán nhà, Lan Sinh cầm cuối cùng mấy chục triệu đồng đi mướn một phòng trọ, ở nơi này thời đại sinh viên tìm mãi không có việc làm, Lan Sinh oanh oanh liệt liệt lăn lộn ba năm, rốt cuộc ……

" sinh à! Ta nói cho ngươi a, ngươi đã khất ta hai tháng, ta cho ngươi hai ngày cuối cùng! Ngươi mà không giao tiền thuê phòng, lão tử liền ném ngươi ra ngoài!"

"Ai ai, chủ nhà ngươi yên tâm, ta ngày mai sẽ đem tiền phòng trả đủ, lại trả thêm cho ngài hai tháng."

"Hừ! Ngươi có thể đem nợ ta trả hết, ta đã đốt hương cúng bái rồi! Nói cho ngươi a, hai ngày nữa, đến lúc đó đừng trách ta không nói tình cảm." Nói xong chủ nhà đập cửa ra đi.

"Ta xxx con em ngươi, không phải là mấy trăm thôi sao? Ngày ngày đuổi theo lão tử cái mông đòi." Chủ nhà chân trước vừa đi, lan Sinh chân sau nên mặt, nhấc chân muốn đạp ghế, suy nghĩ một chút lại đem chân buông xuống: "mẹ nó, lão tử tự bỏ tiền mua ghế, muốn đập cũng đập đồ nhà các ngươi, chờ ta dời đi, ngày ngày đập kính nhà ngươi, hừ." Nói xong Lan Sinh bất mãn bỉu môi, nhìn một chút quá nghèo phòng

Trên bàn bày chừng mấy thùng mì tôm đã ăn xong còn chưa kịp vứt bỏ,trong không khí tràn ngập các loại mùi lạ, lại suy nghĩ một chút đã qua đời cha mẹ, nhẹ nhàng thở dài một cái, hắn lên giường ……

"Trời đất bao la, ngủ là lớn nhất, dù sao lão tử không có tiền, cùng lắm ngày mai ngủ ngoài đường." Lan Sinh lẩm bẩm, nhắm hai mắt lại ……

Ngay đêm đó, Lan Sinh theo thói quen thức dậy đi phòng vệ sinh, đột nhiên phát hiện mình lại không phải ngủ ở giường của mình, nhất thời có chút luống cuống.

Nhìn quanh bốn phía một cái, một mảnh đen như mực, sờ một cái dưới đất lại là cỏ với đất

Lan Sinh lúc này giật mình 😲 từ dưới đất ngồi bắn dậy chỉ bốn phía mắng to: "ta xxxx, khốn khiếp chủ nhà! Ngươi không phải nói hai ngày sao? Làm sao lão tử mới ngủ một hồi ngươi liền dẫn người vứt ta ra? giày của ta? Hành lý của ta đâu? Hành lý đây?! Ngươi thật không còn chỗ nói, còn định nuốt lão tử hành lý, ngươi chờ, ngươi chờ ta trở về, ta mà không phang ngươi một trận lão tử là con ngươi." Nói xong Lan Sinh tùy tiện tìm một cái phương hướng đi, trong lòng chứa một bụng lửa giận, thề thấy chủ nhà chuyện thứ nhất chính là thật tốt thương lượng vấn đề bồi thường, nếu là mình không hài lòng vậy thì đập ……

Thời khắc này Lan sinh mặc quần đùi, áo phông giảm giá,chân đất đi hết sức lâu, bốn phía vẫn một mảnh đen thui, Hắn thật tức giận, đưa lên một chút bàn chân dính đầy bùn đất oán hận: "tốt ngươi cái lòng dạ đen tối chủ nhà, vì kia mấy đồng tiền lại đem ta vứt xuống hoang vu dã ngoại, lại còn xa như vậy! Còn ngay cả đôi giày cũng không để lại cho ta!"

Lại đi mười mấy phút, Lan Sinh mới phát hiện có cái gì đó không đúng, làm sao khắp nơi đều là đen thui a? Ngay cả một ngôi nhà cũng không có? đèn đường cũng không luôn?


Hướng chung quanh nhìn một chút, Lan Sinh trong lòng có chút sợ hãi, không phải là mơ đi? Nghĩ tới đây: Hắn bấm mình bắp đùi: "ui! Không phải là mơ a!" Lần này Lan Sinh luống cuống, mặc dù đã đi làm mấy năm này, hắn kết giao không ít ''bằng hữu tốt '' ở chút bằng hữu "trợ giúp": các tiểu tử thấy Lan Sanh đã muốn hô một câu "Sinh ca ", nhưng là Lan Sinh mình rất rõ ràng biết chính mình có mấy cân lượng.

Hắn vdáng dấp tuấn tú, tương đối phù hợp tiểu thư sinh khí chất: da trắng, mắt to mày rậm, thân cao cũng có một mét tám mươi, nhưng là, thật muốn là động tới đánh thật, Lan sinh vốn là bình hoa di động, nhìn ngon mà không dùng được.

Đất không phải rất khô, hơi có chút ẩm ướt, hẳn là vừa mới mưa dáng vẻ, nhưng là hắn chỗ ở thành phố đã có một đoạn thời gian không mưa, nghĩ tới đây Lan Sinh càng luống cuống,hoảng hốt bước nhanh hơn.

Ánh mắt từ từ thích ứng chung quanh bóng tối: hẳn là một cái hoang vu dã lĩnh, là cái rất lớn bình nguyên, không, phải là một cái cực lớn thảo nguyên, dõi mắt nhìn lại, đừng nói là người ngay cả một thân cây cao cũng không có.

Không biết đi bao lâu, Lan Sinh cảm thấy chân mình đã không quá nghe sai bảo, rốt cuộc, xa xa hắn phát hiện một thân cây!
Nhìn thấy cây này Lan Sinh như thấy thân nhân thất lạc vậy, xuất hết lực chạy như bay: rốt cuộc tìm một chỗ cóvthể ngủ rồi! nơi này hoang dã, nói không chừng còn có dã thú qua lại, không tìm được người, ít nhất cũng phải ngủ ở trên cây mới an toàn một ít!

Nhưng là, khi Lan Sinh hổn hển chạy hơn mười phút, cây kia còn là xa xa đứng ở nơi đó, nào có gần vthêm chút nào '' chẳng lẽ mắt ta hoa ư, sao không gần chút nào!"

Lúc này bốn phía đừng bảo là người, ngay cả một bóng ma cũng không có, cũng không biết Hắn lời này là cùng người nào nói.

Bất đắc dĩ, lan sinh không thể làm gì khác hơn là phát huy kiên trì, từng bước từng bước hướng cây phía trước đi tới ……

Ước chừng hai giờ sau, cuối cùng đến cây bên cạnh, nhìn trước mắt "cây" hắn nước mắt suýt không cầm được 😨

rất lâu mới phục hồi tinh thần lại: "mẹ nó, gì to vậy?" Lan sinh trước mắt "cây" này thô sơ giản lược chắc cùng tháp epfen không sai biệt độ cao ……

Không trách ở mấy kilômêt bên ngoài là có thể thấy!! Chỉ lộ ở đất bên ngoài rể cây ít nhất cũng có hai ba mét cao ……

"Ta là trên địa cầu sao? Ta là bị bắt cóc đến ngoài hành tinh đi?" Nhìn trước mắt "đại thụ" Lan Sinh mí mắt nhảy lên co giât.

" thôi kệ, chờ trời sáng rồi hãy nói, nơi này cũng quá lạc hậu, một ngọn đèn cũng không có, cái gì cũng không thấy rõ." Hàng này đều đến lúc này cũng không quên than phiền đôi câu, trong miệng một bên lẩm bẩm, bắt đầu đi vòng quanh cây: muốn tìm một cái lớn nmột chút rể leo lên, ngủ đến sáng sớm ngày mai lại nói.

Lượn quanh cây gần nửa vòng, chân đã "không chịu nổi gánh nặng", nhìn một chút trước mắt cái cây ít nhất cũng rộng mấy trăm mét đi, Lan Sinh cắn răng đi lên phía trước, thử bò mấy lần cũng bởi vì rể cây quá mức bóng loáng mà tuột xuống, cuối cùng mới tìm được cái rễ hắn miễn cưỡng nằm lên, nằm ở rễ cây to lớn, Lan Sinh phi thường bất nhã bày thành một cái "v" chữ, thở hỗn hển nghỉ ngơi thật lâu.

: mấy năm này cuộc sống đều là rượu cồn cùng thuốc lá, cuối cùng đem thể chất của mình cũng làm hỏng rồi ……

Mơ mơ màng màng, không biết lúc nào ngủ thiếp đi, trong giấc mộng, Lan Sinh cảm thấy mình sau gáy có chút đau nhói lại có điểm ngứa một chút, nhưng là hôm nay hắn thật sự là quá mệt mỏi, đừng nói là hơi đau, coi như là cắt thịt phỏng chừng hắn cũng tỉnh không được, chờ đến lúc tỉnh lại đã mặt trời lên cao giữa đầu ……
Ngồi ở trên rể cây Lan sinh thân thể không thoải mái vặn vẹo một cái, xoa xoa chết lặng sau lưng, sau đó chà xát mặt, Lan sinh quan sát một chút hoàn cảnh chung quanh: còn là ngày hôm qua dáng vẻ, xem ra mình là không trở về được ……

ngẩng đầu nhìn trời một cái vô vị, đại thụ này che nửa bầu trời, phía dưới là vô biên vô tận thảo nguyên cực lớn, không khí mát mẽ dễ chịu

Lan sinh hít một hơi thật sâu: đây là hắn từ ra đời đến bây giờ hô hấp không khí mát mẻ nhất, nhìn dáng dấp nơi này hẳn là không có bị kỹ thuật công nghệ ô nhiễm …

Bám vào rể cây, Lan Sinh tuột xuống, trên cỏ có không ít sương sớm, lành lạnh, cái này làm cho hắn mhớ đến mình còn chân trần: mặc dù có chút tức cười, nhưng là không thể không thừa nhận mình hẳn là chuyển kiếp đi? Quay đầu nhìn phía sau kinh thế hãi tục đại thụ, Lan sinh lắc đầu một cái thầm nghĩ: cũng tốt, dù sao ở thế giới kia mình cũng không sống ra gì, có lẽ đi tới nơi này cũng không phải chuyện gì xấu đi? ít nhất sẽ so với ban đầu cuộc sống tốt hơn, dựa vào khi dễ nhỏ yếu kiếm ít tiền ăn cơm cuộc sống, hắn cũng ngán rồi ……

Nghĩ tới đây, Lan Sinh bước chân ngẩng đầu rảo bước hướng phía trước đi tới, đón ánh mặt trời, lại cũng có điểm hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng dáng vẻ.

Chẳng qua là Lan Sinh đi không có chú ý nhìn: sau lưng đại thụ ở giữa thân lại mở ra một đôi mắt thật to không chớp mắt nhìn chăm chú Lan sinh từng bước một đi xa ……👺

ae like và vote 10* nha,thank ae
có nguyệt phiếu hãy đề cử a