CHƯƠNG 100: CHÚNG TA NGHỈ NGƠI MỘT CHÚT ĐI

Lưu Manh Lão Sư

CHƯƠNG 100: CHÚNG TA NGHỈ NGƠI MỘT CHÚT ĐI

Trần Thiên Minh trở về phòng, thở một hơi, Hiệu trưởng Lý thật là loại kỳ đà cản mũi, vô cùng chướng mắt. Bất quá hắn cũng chẳng lo làm gì cho mệt, mất đi một chiếc thẻ ưu đãi lại có thể kiếm về một mối.
Bây giờ hắn chỉ có thể càng kiếm ra nhiều tiền, để có thể trả đủ cho nhân viên, gia đình họ cũng đâu ít người, vì thế lúc này phải liều mạng kiếm tiền.
"Trần Thiên Minh" Hà Đào ở sát vách gọi hắn, dường như nàng đang chờ hắn nên chưa đi ngủ
"Anh nghe đây." hắn cũng đáp lại.
"Anh qua đây một chút" giọng nói của nàng dường như không nhớ tới sự cố hồi sáng.
Vừa nghe nàng gọi, hắn liền chạy tới, lần trước nàng chỉ gọi di động, lần này là gọi thẳng, xem ra đã có chút thay đổi, trong lòng hắn vô cùng cao hứng.
"Có chuyện gì sao?" hắn mừng như điên, phóng ra khỏi phòng, của phòng nàng đã mở sẵn, liền cao hứng chạy vào, ôn nhu kêu lên:"Hà Đào, anh tới đây".
"Anh tới chỗ của Mỹ Cầm rồi à?" Nàng nhỏ giọng hỏi.
"Rồi" hắn gật đầu.
"Có gặp cô ấy không?".
"Có".
"Rốt cuộc xảy ra cái gì? Anh nói rõ cho tôi biết, gia đình của nàng khó khăn, anh phải có trách nhiệm" Nàng nhìn hắn, buồn bã nói.
"Anh sẽ có trách nhiệm, nhưng mà, Hà Đào, nhưng còn em thì sao?" hắn nhìn thẳng vào mắt nàng nói.
"Tôi… tôi không cần anh lo, anh lo cho Mỹ Cầm đi, còn cả mối quan hệ với chị họ nữa. Tôi nói cho anh biết, nếu anh ăn hiếp cô ấy, tôi sẽ không tha cho anh đâu".
"Nhưng mà Hà Đào, sao lại là cô ấy, mà không phải là em? Em không phải cũng ở cùng anh đêm đó sao?" Hắn nói ra nghi ngờ, cũng chính là suy nghĩ của hắn. Tốt nhất là có được nàng, cùng hắn kết hôn, có một cuộc sống hạnh phúc.
"Tôi, tôi không có gì, cái …kia của tôi tới" nàng vừa nghe thế, trong lòng chợt quýnh lên, buột nói ra. Nhưng vừa nói ra liền phát hiện kể cho hắn chuyện này thật không phù hợp, vì thế, khuôn mặt liền đỏ bừng.
"Ồ" hắn thất vọng kêu lên một tiếng, đúng là buổi tối hôm đó, sau khi nhảy lên Lưu Mỹ Cầm cũng bắn hết vào cô ấy mà không bắn vào nàng. Nếu sớm biết thế, mình đã để lại trên người mỗi người một ít, thì bây giờ đã có thể đắc ý ôm cả hai nàng rồi. Hắn lúc này thật vô cùng hối hận.
"Anh xử lý việc này cho tốt nhá, anh đi đi" nàng hướng về phía hắn phất tay.
"Nhưng…"hắn cảm thấy chính muốn nói với nàng rất nhiều, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Nhưng nhị cái gì? Chẳng lẽ anh vẫn muốn cùng lúc có cả tôi, Mỹ Cầm và chị họ sao?"
"Đúng, đúng" nghe nàng nói ra tâm ý của mình, hắn liên tục gật đầu. Nàng thật là tốt, hiểu được lòng hắn.
"Trần Thiên Minh, tôi cùng người khác không giống nhau, tôi không thể chia sẻ bạn trai với người khác được. Cho nên, sau này, nếu không có việc thì anh đừng tim tôi, anh cũng nên tự trọng, đừng quấn lấy tôi nữa, việc trước kia coi như quá khứ, tôi muốn một cuộc sống mới" nàng xoay người, lưng hướng về phía hắn.
Trần Thiên Minh nghe Hà Đào nói như vậy, thì rõ ràng là có ý bảo mình về sau không quấy rầy nàng nữa, nàng muốn cuộc sống yên ổn của mình. Hắn đành ủ rũ cúi đầu đi ra khỏi phòng, xem ra mình với nàng chính là hữu duyên vô phận, hắn thương tâm ca thán.
-
Chiều hôm sau, Trần Thiên Minh lái xe chở Mỹ Cầm tới khách sạn Không Thiên ăn sáng, rồi chuẩn bị tới bệnh viện. Tối qua chị Yến đã dặn mang nàng tới kiểm tra.
"Thế nào? Ăn ngon không?" hắn quan tâm hỏi.
"Ngon lắm!" nàng cười ngọt ngào với hắn, đây là lần đầu tiên nàng được quan tâm như vậy. Mà trước mặt lại chính là người đàn ông của mình, trong lòng nàng như ăn mật ngọt.
"Ngon thì ăn nhiều vào nhé, dù sao nơi này cũng là của anh" hắn nói chuyện như đang dụ dỗ trẻ em.
"Em ăn no lắm rồi" nàng khẽ sờ bụng mình, yêu kiều liếc hắn.
"Tốt quá, tí nữa đi kiểm tra xong, anh tiện thể đưa em đi mua ít quần áo. Em nhìn xem, quần áo của em đều đã mua từ năm ngoái rồi" Nhìn bộ đồ giản dị của nàng, hắn nói.
"Thiên Minh, đồ này còn tốt, anh đừng vì em mà lãng phí. Tiền bạc kiếm ra đâu phải dễ dàng" nàng thâm tình nhìn hắn nói.
"Không sao mà, em chưa về nhà chồng mà đã giúp ông xã suy tính à, ha ha" hắn nhìn nàng cười cười.
"Anh, anh đừng cười em" nàng có chút tức giận nói "Thiên Minh, anh nói xem chị Yến có thích em không?" nói tơi đây, nàng thực sự lo lắng.
"Tất nhiên, anh thích ai thì chị cũng thích người đó. Chị Yến tốt lắm" Hắn gật gật đầu.
"Nếu vậy thì tốt quá" nàng đã có chút yên tâm. Tối hôm qua nàng vô cùng lo lắng, đặc biệt là từ trước tới giờ nàng chưa từng tiếp xúc với chị Yến, không biết chị là người như thế nào? Không biết có thích nàng, có chịu ở chung với nàng không?
"Mỹ Cầm, hôm qua chị Yến nói chín giờ mới có thể giúp em kiểm tra, bây giờ mới tám giờ, mình nghỉ ngơi một lúc nhé?" hắn nhìn chằm chằm vào ngực nàng, sắc tâm lại nổi lên.
"Nghỉ ngơi nữa sao?" nghe hắn nói vậy, nàng lập tức đỏ mặt, thèn thùng cúi đầu xuống.
"Em, em đừng hiểu lầm, anh có một phòng nghỉ ngơi ở trên, dù sao cũng còn một lúc nữa mới đến, anh chỉ sợ em mệt nên gọi em lên đó nghỉ một chút thôi" thấy quỷ kế của mình đã bị nàng phát hiện, hắn nghiêm mặt nói.
"Như vậy thì tốt quá" nàng nhìn giờ một chút, lúc này quả thật vẫn còn sớm nếu cứ ngồi ở đây cũng không tốt, dù sao mình cũng là người của hắn rồi, chẳng sợ hắn làm gì nữa! Vừa nghĩ thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại đỏ lên. Từ khi việc lần trước xảy ra, nàng cũng có khi nằm mơ thấy chuyện đó, vừa nghĩ đến phía dưới liền ẩm ướt.
"Đi, chúng ta đi thôi" trong lòng hắn mừng như điên, âm mưu của mình phải mau chóng thực hiên: "Tiểu Tam, cậu tới đây một chút" hắn nhìn về phía Tiểu Tam đang nhàn hạ đứng ở cửa, đưa tay vẫy.
"Anh Minh" Tiểu Tam đi tới "Có chuyện gì ạ?".
"Chìa khóa xe tôi đây, câu đổ xăng giúp tôi nhá, tiện thể cho đi rửa luôn" hắn nói.
"Tiểu Tam? Sao tên nghe lạ quá vây, là biệt danh à?" Mỹ Cầm thấy thế liền hỏi.
"Chị dâu, tên thật của em không phải là Tiểu Tam, Tiểu Tam chỉ là biệt danh thôi, mọi người đều gọi em như vây" hắn tôn kính trả lời nàng.
"Vậy tên cậu là gì?" nhìn hắn thật sự vẫn chưa trưởng thành nàng thật có chút hảo cảm.
"Em tên là Trương Ngạn Thanh" Tiểu Tam nói.
"Về sau tôi sẽ gọi cậu là Ngạn Thanh, không gọi là Tiểu Tam nữa, như thế thật khó nghe" Lưu Mỹ Cầm nói.
"Cám ơn chị dâu".
"Thiên Minh, về sau anh cũng gọi cậu ấy là Ngạn Thanh nhá, cậu ấy cũng lớn rồi, cứ gọi là Tiểu Tam thì kỳ quá".
"Được, cứ như lời em nói đi" Thiên Minh gật đầu, Tiểu tam chính là huynh đệ của Lâm Quốc, mọi người đều gọi hắn như vậy nên Thiên Minh cũng không biết tên thật của hắn là gì.
"Ngạn Thanh, có việc rồi thì đi đi" Thiên Minh giao chìa khóa xe cho hắn.
"Cám ơn lão Đại, cám ơn chị dâu" hắn cao hứng nói.
"Vào đi" Trần Thiên Minh giữ cửa quay lại gọi nàng.
"Đây là phòng nghỉ của anh sao? Sao giống phòng khách thế?" Quan sát kỹ căn phòng một hồi, dường như đã đánh giá tất cả, nàng chợt hỏi.
"Ha ha, thật ra đây chính là phòng khách mà, tại anh có khi thường xuyên phải ở đây, nên đã chọn một phòng để nghỉ ngơi. Em một không? Mệt thì nằm xuống đi" hắn vừa nói vừa đỡ nàng.
"Em, em tự làm được, anh không cần đỡ đâu" nàng nhẹ nàng vẫy vẫy tay như muốn gạt bàn tay hắn ra.
"Anh muốn chăm sóc cho em mà" Hắn ôm nàng thật nhẹ nhàng, bàn tay trên lưng đã bắt đầu hoạt động lên xuống.
"Thiên Minh, anh tốt với em quá" nàng tựa đầu vào vai hắn, nhẹ giọng nói.
"Đương nhiên, em là bà xã của anh, anh không tốt với em thì tốt với ai?" vẫn chưa đủ thỏa mãn, hắn bắt đầu đi xuống bộ mông tròn lẳn của nàng.
"Đừng" Lưu Mỹ Cầm khẽ rên lên.
Vừa nghe tiếng rên, bộ phận phía dưới của hắn liền dựng đứng lên, chọc thẳng vào bụng dưới của nàng.
Cảm giác được bộ phận hùng dũng của hắn, khuôn mặt đỏ của nàng lại càng hồng thên, có chút gắt gao ôm chặt lấy hắn.
Trần Thiên Minh chỉ kịp cảm thấy một trận nóng bỏng, đôi bạch thỏ đầy đặn của nàng đã áp vào ngực hắn, ngửi thấy mùi hương cơ thể từ lồng ngực truyền tới não, rồi từ não lại chuyền tới chỗ đó, phía dưới của hắn càng trở nên mãnh liệt. Hắn chậm rãi vặn vẹo mông, bộ phận phía dưới cũng theo đó mà ma sát nhè nhẹ vào bụng nàng.
"Đừng, đừng như vậy mà" cảm giác được cái đó ngày càng hướng về phía dưới của mình, nàng vội đẩy hắn ra.
"Mỹ Cầm, anh…" Trần Thiên Minh chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, ngay cả nói cũng có chút khó khăn.
"Đừng, em muốn đi WC" nàng thẹn thùng cúi đầu, không dám nhìn hắn.
"Tối lắm, WC ở đây này" hắn vừa nói vừa dẫn nàng vào.
"Anh, anh đi ra đi!" nhìn thân hình thơm như quả chín mọng của nàng, sắc tâm của hắn đột nhiên lớn lên, thật muốn xông vào hành quyết hay lập tức. Nếu không phải lo cho đứa bé trong bụng, sợ ràng hắn thật sự làm việc đó trong WC.
"Đừng sợ, chúng mình là vợ chồng rồi, có gì mà thẹn thùng? Qua đây anh giúp em" Hắn vừa nói vừa cởi quần jean của nàng ra.