Chương 48: Lần đầu giao phong

Long Kiếm Chân Nhân

Chương 48: Lần đầu giao phong

Thế là Lục Thiên đã đi ra khỏi khu vực của đàn yêu xà kia. Giờ phút này hắn đang đi sâu vào sơn cốc

Nửa tháng sau, Lục Thiên đi khắp sơn cốc nhưng vẫn chưa thoát ra khỏi sơn cốc này. Xem ra sơn cốc này rất là rộng lớn.

Trên đường đi, hắn thỉnh thoảng gặp yêu thú tấn công, nhưng với thực lực của hắn thì mấy con yêu thú linh đồ cỏn con thì làm sao có thể thoát khỏi đường kiếm của hắn, tất cả đều bỏ mình

"Tính ra thời gian ta đi vào bí cảnh cũng gần một tháng, thu hoạch của ta thì khỏi phải bàn làm gì. Không biết những đệ tử khác thì sao, đến bây giờ ta vẫn chưa gặp một ai cả"-Lục Thiên lẩm bẩm trong miệng

Nhưng bỗng lúc này từ xa xuất hiện hai bóng người. Thấy vậy Lục Thiên lắc đầu cười:

"Xem ra ta nói rất là linh nghiệm"

Hai bóng người dần dần hiện ra trước mắt của Lục Thiên. Đó là hai đệ tử ăn mặc trang phục của Phiêu miễu sơn, trong đó gồm một nam một nữ. Nam là một đệ tử cao gầy, da hơi đen, mặt ngựa, còn người nữ thì thấp hơn người nam một cái đầu, da trắng, đầu tóc để xõa dài, khuôn mặt tuy không xinh đẹp nhưng cũng rất dễ nhìn

Nhìn thấy Lục Thiên, tên nam tử mặt ngựa liền chỉ vào Lục Thiên rồi buông ra lời đe dọa:

"Vị bằng hữu này, tiến vào bí cảnh mà dám đi một mình, chắc thực lực cũng không tồi, tuy nhiên xui xẻo cho ngươi là gặp phải hai sư huynh muội ta, mau đem giao trữ vật phù của ngươi ra, nếu không đừng trách chúng ta vô tình"

Lục Thiên nghe vậy thì không trả lời, khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng

Thấy Lục Thiên không trả lời, tên nam tử mặt ngựa như bị xúc phạm đến danh dự của bản thân, hắn hỏi mà Lục Thiên không để ý đến hắn, điều này làm hắn mất mặt trước mặt sư muội bên cạnh. Hắn giận giữ hét lên:

"Tên kia, ngươi dám coi thường ta sao? Đừng tưởng ta không dám giết ngươi, trong bí cảnh này nếu ra tay giết người thì sau khi ra ngoài tông môn cũng không hề trách phạt. Ta là người nhân từ, cho ngươi một cơ hội cuối, để lại trữ vật phù rồi cút đi"

"Sư huynh nói nhiều làm gì với loại người không biết trời cao đất dày này làm gì, chúng ta cứ trực tiếp ra tay là được, hắn chỉ có một mình không thể là đối thủ của chúng ta được"- nữ tử đứng bên cạnh lúc này mới mở miệng nói

Ngay lập tức, cả hai cũng xuất ra hai kiện phù khí cực phẩm. Nam tử mặt ngựa cầm một lá cờ màu đỏ, còn nữ tử tung ra một tấm dải lụa màu hồng.

Cả hai cùng niệm pháp quyết, từ lá cờ vàng xuất ra một ngọn lửa đỏ thẩm, trông thật quỷ dị. Sau đó tấm dải lụa bay lên quạt mạnh làm ngọn lửa, làm nó khuếch đại ra vài phần rồi hướng thẳng về phía Lục Thiên, cả hai phối hợp rất ăn ý

Ngọn lửa bay gần đến Lục Thiên, lúc này hắn mới động. Một tiếng long ngâm vang dội, từ bàn tay Lục Thiên xuất ra một hư ảnh cự long. Ngọn lửa quỷ dị kia như ngọn nến trước gió, bị đẩy lùi lại, rồi từ từ thủ nỏ lại, một lát sau thì tiêu tán mất

Nhìn thấy ngọn lửa của mình bị tan biến, hai tên đệ tử Phiêu miễu sơn sắc mặt khiếp sợ. Phải biết đây chính là U minh hỏa mà hắn tốn nhiều tài nguyên luyện ra được, uy lực của nó rất đáng sợ, lại được dải lụa màu hồng phụ trợ gia tăng uy lực, nếu đệ tử khác thì chỉ có thể tránh né hoặc dùng thủ đoạn cao để ngăn chặn lại, nhưng Lục Thiên lại có thể dễ dàng đánh tan nó như vậy

Nhìn ra thực lực của đối thủ trước mặt rất cường đại, cả hai người nhìn nhau một cái rồi chia ra làm hai hướng chạy trốn.

Thấy vậy Lục Thiên nào để hai người như ý, hắn cầm lấy thanh kiếm sau lưng chém liên tục hai nhát về hai phía chạy trốn của hai đệ tử kia. Đường kiếm uy lực khỏi phải bàn, tốc độ cực nhanh, hai đệ tử kia chạy chưa được bao lâu đã bị chém trúng chân, để lại vết thương sâu hoắc, máu chảy đầm đìa, không thể chạy được

"Xin hãy tha mạng cho bọn ta, ngươi muốn gì bọn ta cũng có thể đưa, đây là phù khí cực phẩm của ta, có thể phát ra U minh hỏa rất lợi hại"-Tên nam tử mặt ngựa lúc này mới hoảng sợ cầu xin

"Để lại trữ vật phù rồi cút đi"-Lục Thiên lạnh giọng một câu

Hai đệ tử Phiêu miễu sơn nhìn nhau, nét mặt vui mừng, nhưng nghe đến việc phải để lại trữ vật phù, lại ủ rũ không thôi. Hai người nhìn vào hoàn cảnh hiện tại, chỉ có thể móc ra hai tấm trữ vật phù để lại rồi sau đó ôm vết thương mà tập tễnh bước đi. Sau một lát đã khuất tầm mắt Lục Thiên

Lúc này Lục Thiên đang cầm trên tay hai tấm trữ vật phù, hắn mới đưa pháp lực vào bên trong, không gian bên trong tương đương với tấm trữ vật phù của hắn, trong đó một tấm có vài gốc thảo dược, giá trị cũng bình thường.

Lục Thiên lắc đầu thất vọng rồi dò xét tấm trữ vật phù thứ hai, trong này không gian cũng giống như tấm trước, nhưng trong đó chỉ có đúng một vật. Hắn lấy vật đó ra ngoài, đây là một viên đá màu đen xì, hình dáng hơi vuông, to cỡ nắm nay người lớn, nhưng không ngờ nó rất nặng, Lục Thiên cầm trong tay mà có thể cảm nhận được khối lượng của nó phải hơn chục cân