Chương 1:Trao Đổi

Linh Vũ

Chương 1:Trao Đổi

"Phong! Ngày này năm sau sẽ là ngày dỗ của mày!"

Một đám thiếu niên chừng bảy tám người vây quanh một cậu học sinh cấp ba. Tần Phong năm nay mới chỉ là học sinh lớp 11 thế nhưng tiếng tăm của hắn nổi đến nỗi không một ai trong khu phố này là không biết đến hắn.

Hắn nổi tiếng về bề ngoài đẹp mã của mình là một việc, hắn còn nổi tiếng là một tên đầu gấu bất cần đời. Tần Phong nhìn đám người đang vây quanh mình, lạnh nhạt hỏi

"Chỉ có bấy nhiêu thôi à?"

Câu nói của Tần Phong vừa thốt ra liền khiến đám người kia ngạc nhiên. Cầm đầu đám thiếu niên là một gã đầu trọc, trên mặt có một vết sẹo nằm ở má bên phải. Tên đầu trọc cười khẩy một cái, từ trong túi quần lấy ra một con dao bấm

"Chúng tao chỉ có bấy nhiêu thôi, nhưng mày nghĩ ngày hôm nay mày sẽ sống sót rời khỏi đây à? Tao nói cho mày biết, những người đi cùng tao ngày hôm nay đều là những đứa vừa ra tù. Hôm nay cho dù không giết mày cũng nhất định khiến mày phần đời còn lại thành tàn phế!"

Dứt lời tên đầu trọc liền động thủ, mũi dao nhắm thẳng vào ngực Tần Phong đâm tới. Tần Phong hừ lạnh một tiếng

"Chỉ là một đám ruồi nhặng cũng dám nói năng ngông cuồng"

Một lát sau Tần Phong bước ra khỏi con hẻm, trên người một sợi chỉ cũng còn nguyên vẹn, trên tay hắn là mấy chiếc ví. Tần Phong mở mấy cái ví tiền ra lục lọi một hồi, sau đó cầm số tiền lấy được đếm qua đếm lại.

Ném bộp cái ví tiền vào mặt gã đầu trọc, Tần Phong thở dài một cái rồi nói

"Aizz.......Chúng mày làm đầu gấu thì cũng phải có nhiều tiền một chút chứ! Bảy tám đứa gì mà gom vào cũng chẳng đủ một triệu"

Tần Phong sách cặp, vừa đi vừa lẩm bẩm chửi vài câu. Tần Phong hắn chính là như vậy, bá đạo, soái, học lực xuất sắc. Chỉ có điều mẹ hắn làm nghề gái, sinh ra hắn cũng không rõ là con của nam nhân nào.

Ba năm trước mẹ của Tần Phong qua đời, do hắn còn đang là học sinh nên không thể xin đi làm bán thời gian ở chỗ nào được đành phải đi trấn lột tiền của bọn đầu gấu để sống qua ngày. Nguyên do hắn giỏi đánh nhau như ngày hôm nay là bởi hàng xóm của hắn có một một lão từng là đặc công, mỗi buổi tối ông lại dạy cho đám trẻ trong xóm học võ, Tần Phong cũng được ông chỉ dạy rất nhiều.

Vừa về đến nhà, còn chưa kịp mở cửa, Tần Phong đã bắt gặp Nguyễn Hoàng, người dạy cho hắn cách đánh nhau. Lão Hoàng vẻ mặt đầy thất vọng

"Phong, bác nghe nói cháu lại đánh nhau nữa phải không?"

"Không có chứng cớ sao bác lại khẳng định là cháu đánh nhau?" - Tần Phong trả lời

"Người ta nói băng Đầu Trọc vừa bị đánh cho nhập viện, kiểm tra ví tiền thì thấy ví nào cũng trống trơn. Nếu như không phải là cháu thì làm gì còn ai?" - Lão Hoàng hỏi

Tần Phong mở khóa cửa rồi mở cửa, trước khi đi vào nhà, hắn nói

"Trong ví không có tiền là vì bọn chúng không có tiền, đâu có liên quan gì tới cháu!"

Nói rồi Tần Phong mặc cho lão Hoàng đứng ở bên ngoài, hắn đóng cửa lại rồi ném bịch chiếc cặp sách lên giường, miệng lẩm bẩm

"Đánh người tốt là có lỗi, đánh người xấu cũng có lỗi à? Cái này phải gọi là tự vệ chính đáng! Phải! Gọi là tự vệ chính đáng. Mình đã nhắn tin kêu thằng đầu trọc ý cho mình xin một triệu vậy mà nó không đưa, lại còn đem người tới muốn đánh mình. Mình chỉ là tự vệ thôi mà"

(Tin nhắn mà Tần Phong gửi cho Đầu Trọc "Thằng cùi bắp! Ngày mai cho tao một triệu. Hẹn mày ở con hẻm gần trường tao. Cảm ơn!")

"Mình đã xin tiền nó một cách rất lễ phép mà!"

Tần Phong lắc đầu một cái rồi nằm bịch xuống giường. "Ring!", điện thoại của Tần Phong báo có tin nhắn. Hắn lười biếng mở điện thoại ra thì thấy một dòng tin gửi tới từ số lạ có nội dung

'Xin chúc mừng! Tần Phong, bạn có cơ hội được nhận vào làm ở chỗ chúng tôi với mức lương 5 triệu một tháng, mỗi ngày chỉ cần làm việc từ 18h đến 22h. Để được chính thức nhận vào làm bạn vui lòng ấn vào Đăng Kí'

Tần Phong hai mắt sáng rực, không ngờ mình lại có cơ hội được xin vào chỗ làm ngon đến vậy, mỗi ngày chỉ cần làm bốn tiếng, một tháng lại lương năm triệu. Chỉ cần nghĩ đến điều kiện kia, Tần Phong đã vội vàng ấn vào đăng kí nhưng ngay khi hắn đăng kí thì đột nhiên hai mắt nặng trĩu, cảm thấy vô cùng buồn ngủ.

Tần Phong từng chút từng chút chìm vào giấc ngủ, trong cơn mơ hắn mơ thấy một cảnh tượng vô cùng lạ lẫm. Hắn mơ thấy bản thân mình đang đứng trong một tòa thành đổ nát, xung quanh là cảnh tượng những chiến binh đang chiến đấu với quái vật. Những chiến binh này không những có sức lực phi phàm, mà có có thể điều khiển được lửa, có người điều khiển được sấm sét,.v.v.....

Cảm giác giống như hắn đang xem một tập phim dị nhân X-Men vậy. Thế nhưng cuộc chiến nhanh chóng đến hồi kết, bên phía nhân loại đa số đều bị tiêu diệt, một số khác thì đã bị thương nặng.

Ngỡ rằng cuộc chiến đã kết thúc, thế nhưng trên bầu trời bất chợt xuất hiện hai luồng ánh sáng tựa như sao băng từ đâu bay tới. Hai luồng ánh sáng dừng lại, hiện hữu trên bầu trời là một đôi nam nữ mặc trên người khôi giáp tuyệt đẹp tỏa phát ra hào quang.

Người con gái xinh đẹp tuyệt trần, trong đôi mắt của Tần Phong nàng tựa như tiên tử giáng thế, là Hằng Nga của hạ giới. Không! Vẻ đẹp của nàng ngay cả Hằng Nga tiên tử cũng không thể sánh bằng. Tần Phong trong lòng tự hỏi nàng là ai mà xinh đẹp như vậy, là ai mà khiến cho hắn vừa gặp đã mê mệt.

"Nàng là Kiều Nguyệt Hoa, nữ nhân mạnh nhất nhân loại"

Một giọng nói thần bí vang vọng trong tâm trí của Tần Phong khiến cho hắn một phen kinh hãi. Hắn còn chưa kịp lên tiếng hỏi, giọng nói đó lại một lần nữa vang lên

"Nàng là hy vọng của cả nhân loại, là người có khả năng nhất đánh bại được Ma Vương, giúp nhân loại thoát khỏi cảnh diệt vong."

Ngừng một lúc, giọng nói ấy lại một lần nữa vang lên

"Đứng bên cạnh nàng là người mà nàng cả đời yêu thương, Cao Tiêu Nhân. Một thiên tài tuyệt thế, đáng tiếc so với thiên phú của nàng còn kém xa"

Tần Phong tuy rằng trong lòng có nhiều điều không hiểu thế nhưng trước mắt hắn là cảnh tượng khiến hắn lại càng thêm khó hiểu. Cao Tiêu Nhân, người mà Kiều Nguyệt Hoa vừa một lát trước gọi là phu quân, nay lại nhân lúc nàng không để ý, từ phía sau một kiếm đâm xuyên qua ngực nàng.

Cao Tiêu Nhân ném thi thể của Kiều Nguyệt Hoa xuống như ném đi một vật bỏ đi, bộ mặt lạnh lùng nhìn Kiều Nguyệt Hoa đang rơi từ không trung xuống, cười khẩy một cái

"Thân thể tuyệt như vậy, cũng thật là uổng phí"

Cũng chính lúc này giọng nói thần bí lại một lần nữa vang lên trong đầu Tần Phong

"Ta sẽ cho cậu một cuộc sống giàu sang phú quý, mỹ nhân hầu hạ nhiều không đếm xuể. Nhưng đổi lại, cậu nhất định không được để nhân loại tại thế giới này diệt vong. Ta không cần biết cậu làm cách nào, ta chỉ cần biết nhiệm vụ này cậu không được phép thất bại. Nếu như cậu thất bại, kiếp sau khẳng định ta sẽ cho cậu đầu thai thành tiểu cẩu."

Thanh âm nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất, Tần Phong bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mình có chút mệt mỏi. Hắn mở mắt ra mới thấy bản thân mình đang nằm trong một căn phòng cổ xưa, hai bên là hai tuyệt sắc mỹ nhân thân thể trần như nhộng. Nhìn ngắm một hồi, dục vọng không khỏi nổi lên.

Tần Phong bộ mặt lộ rõ vẻ tà dâm, mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra với mình nhưng trước hết cứ phải hưởng thụ một chút. Tần Phong tại thế giới của hắn, hắn vẫn còn là trai tân, thế nên có thể nói đây là cơ hội tốt để hắn giải phóng khỏi kiếp trai tân của mình. Hơn nữa hai tuyệt sắc mỹ nhân này nếu là ở thế giới của hắn, hắn có nằm mơ cũng không với tới.

"Tần thiếu! Lại nữa sao?"