Chương 1: Ráp xác

Linh hồn sói

Chương 1: Ráp xác

"Chị ơi, chị sắp chết."

Thật lạ khi đứa trẻ một tuổi nói ra một câu hoàn chỉnh như vậy, và người ta sẽ cảm thấy nghi ngờ vì nội dung bao hàm trong câu nói đó, dù sao thì ý nghĩa của "chết" cũng không dễ dàng gì để nắm bắt trong vô vàn những phạm trù trên thế giới này. Thường nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, một người lớn có thể dễ dàng phân biệt một đứa trẻ đang nói dối hay không chỉ cần nhìn vào mắt chúng, nhưng kể cả vậy họ cũng không xác định được nó có nói đúng sự thật hay không. Tuy nhiên trong trường hợp của cậu bé, người ta dễ dàng biết được bởi hình ảnh phản chiếu trong mắt cậu.

Đó là một cô gái trẻ, hay nói đúng hơn là một cô gái bị chia năm xẻ bảy.
Quả nhiên là một đứa bé! Có lẽ nó đang nhầm lẫn giữa một người đã chết thật sự và sắp chết. Xác cô gái đó tán loạn trong vũng máu, thật khó để tính toán có bao nhiêu mảnh vụn đang nổi lềnh bềnh như những chiếc thuyền trong một bãi lầy lỏng loét. Nhưng một sự bất thường nào đó đang diễn ra, lấy những phần lớn làm trung tâm, máu và các phần của cô gái đang tụ họp lại như kiểu nước chảy chỗ trũng, một vài chỗ dần định hình lại như những mảnh ghép của trò chơi trẻ em, móng tay trở về với ngón tay, tóc về với đầu, răng về với miệng, tựa hồ cái hình hài ban đầu của cô gái có một sức đàn hồi mãnh liệt hay một đội quân chuyên nghiệp sau khi bị xuyên thủng đang quay trở về đúng đội hình.

Mắt cô chớp chớp, ánh sáng sinh mệnh yếu ớt như ngọn đèn dầu lay lắt nhưng ngoan cường. Mặc dù mũi cô ở một đằng và phổi một nẻo, cũng như tim một nơi và mao mạch một chỗ, chúng cứ như xuyên qua không gian mà dao động nhịp nhàng với nhau mà làm đúng phận sự của nó.

Có điều cô vẫn cứ sẽ chết. Cô đang yếu đi rất nhanh, khả năng đàn hồi dường như đã bị kéo dãn vượt qua điểm giới hạn, những phần ở xa tuốt đã thôi không gồng mình trở về nữa. Câu hỏi của cậu vừa mới kéo cô từ sự mộng mị trở về.

"Này cậu bé, ngươi có thể "ráp" lại cơ thể ta sao?"
Cô vẫn đủ tỉnh táo để chọn cách tiếp cận tốt nhất. Kể cả khi cơ thể cô chẳng phải là một tập hợp của những khối hình nhựa, cũng chẳng phải cyborg với những mạch điện và kim loại. Cơ thể cô là một tác phẩm hoàn hảo được tự nhiên ban tặng, mỗi phần trong cơ thể cô mang theo một loại hấp dẫn ma mị, đặc biệt là đôi mắt kia tuy đã ảm đạm nhưng sức hút của nó đủ khiến một người tinh thần yếu ớt phải phục tùng. Cô đã thử dùng nó lên cậu, nhưng điều đó chẳng mang lại tác dụng gì ngoại trừ khiến cô tiến gần cái chết thêm một bước. Vì vậy cô phải nhờ vả cậu.
Bé trai đánh giá tình huống của cô bằng con mắt chuyên nghiệp. Như cách mà Sherlock Homes xem gấu quần của một quý ông cũng như ống tay áo của một quý bà hay gần gũi hơn là cách mà những đứa trẻ khác đánh giá hai bà vú xem ai nhiều sữa và thơm ngon hơn.

"Chị yên tâm, sau khi chị chết ta sẽ giúp chị có cái xác hoàn chỉnh." Cậu đưa ra kết luận khách quan trước tình hình thực tế, có một chút ái ngại trong lời nói của cậu, những tay bác sĩ rất ghét phải thông báo cho bệnh nhân rằng cô (anh) ta bị ung thư não.

"Không, ta muốn trước khi chết có được cơ thể nguyên vẹn." Giọng cô khẩn khoản, nghe có vẻ giống lời trăn trối nhưng đó là một pha đánh lạc hướng hoàn hảo, cô không muốn giải thích quá nhiều, cái cô cần chỉ là kết quả. Dĩ nhiên cậu bé không thể nhận ra ý nghĩa phía sau nó, cậu sở hữu một lòng trắc ẩn mãnh liệt và mặc dù cậu đang mệt mỏi hay lười nhác, cậu cũng không thể từ chối nó.

"Hmmm, thôi được. Nhưng ta chưa từng "ráp" người sống, chị hãy giả vờ làm người chết trước được chứ?" Cậu mềm lòng và cô gái cũng không để ý điều kiện nhỏ ấy, cô sẽ gật đầu nếu như cổ của cô chưa bị gãy. "Ồ tốt, mặc dù ta chưa chết bao giờ nhưng số kẻ chết trong tay ta rất nhiều, hơn nữa có ba mẫu vật ở đây, ta nghĩ ta cũng là một diễn viên không tồi." Nhận được sự chấp thuận của cô, cậu bé bắt đầu xắn tay vào tiến hành công việc, ánh mắt cậu lóe sáng như nhà khoa học tìm thấy mẫu thiên thạch. "Ta bắt đầu nhé."

La lên một cách hưng phấn trái ngược với vẻ uể oải ban đầu, cậu kéo các bộ phận nhỏ lại gần phần lớn nhất còn sót lại của cô, cái đầu của cô khá nặng nên cậu bé phải nắm lấy mái tóc dài của cô lê đi. Và dường như cái đầu nói thật, cô là một diễn viên giỏi, cậu thậm chí không cảm thấy được chút hơi thở nào. Nếu như những gì cả hai sắp làm thành công, có lẽ bản thân họ trong cuộc sống đời thường đều sở hữu những kĩ năng khác loại đáng tự hào, kể cả vậy họ tiến hành công việc trong bình thản và yên lặng, giống như một công việc hằng ngày như cách mà chúng ta đánh răng mỗi sáng và tối hay thậm chí đơn giản hơn là leo lên giường tám tiếng mỗi ngày.

Đối với cô gái, yên lặng là một phần trong yêu cầu, nhưng cậu bé không phải kiểu người khắc kỉ hay đắm mình vào công việc. Cậu cảm thấy mệt mỏi sau một lúc vì vận động quá sức, buồn ngủ và muốn giải trí bằng cách khác, thế nên cậu phá vỡ sự yên tĩnh bản thân tự tạo ra từ ban đầu. Cầm trong tay một viên con ngươi nhớp nhúa với những đường vân máu bao quanh lòng đen, cậu hét lên đầy kinh ngạc: "Ồ, chị có ba mắt này!"

Hai con mắt cô gái may mắn còn đúng chỗ nó nên ở, hơn nữa nó có màu đỏ tươi như máu sáng mập mờ yêu dị chứ không phải đen tuyền như làn khói đặc trong những nghi lễ nguyền rủa mang theo một loại ám ảnh về điềm xấu.
"Không, đó là mắt của kẻ khác." Cô đáp bằng một loại giọng kiểu nghiến răng nghiến lợi.

"Không phải chị đã chết sao?" Cậu chớp chớp đôi mắt to tròn vô tội.
Cô im lặng trở lại. Không phải bản thân cô phản ứng chậm chạp, chỉ là vì cô không thể nhịn được khi nhìn thấy thứ cậu cầm trên tay và cũng vì cô không cảm thấy việc một cái xác trở mình nói chuyện có gì là lạ, những cái xác được cô tạo ra thậm chí có thể ăn uống, dĩ nhiên không phải là món salad khoai tây chiên hay mì sợi, mà là chất lỏng đỏ quạch đang nằm loang lổ chung quanh đây.

Người ta vẫn nói khi quy củ có ngoại lệ lần thứ nhất, tất sẽ có ngoại lệ lần hai, lần ba…rồi lần n. Xen lẫn trong suốt "ca phẫu thuật" (tạm gọi như thế đi) là những đoạn trò chuyện ngắt quãng vô nghĩa khiến không gian vắng lặng trở nên có sức sống hơn đôi chút.

"Ồ, ngực chị thật lớn. Ta có thể ngậm nó chứ?"

"Ngươi có thể ngậm nó sau khi "ráp" lại cơ thể ta."

Thời gian trôi đi chậm chạp với cả hai. Đến khi cậu dồn đống máu lại một chỗ và mặc nó tự động họp lại tạo ra một trạng thái gần với cân bằng động cho cơ thể cô gái thì cậu lấy ra kim chỉ may, thứ mà những bà nội trợ không thể thiếu trong ngăn kéo dưới tủ đồ của mình.

"Ta bắt đầu khâu lại đây." Cậu nói và nàng nhắm mắt cảm thụ đầu kim len lỏi dưới lớp da. "Nhột quá"-cô thầm nghĩ. Một lúc sau, cô đã trở thành một Frankenstein xinh đẹp. Lớp da bên ngoài nhanh chóng liền lại và không bao lâu nữa sẽ trở nên nhẵn nhụi.

"Cảm giác "đầy đủ" thật tuyệt. Khó tin là lúc bình thường mình không sung sướng vì điều đó."-cô nói. "Ồ, bé con, ngươi đã cứu ta một mạng, bây giờ ngươi có thể gọi ta là Lilith."

Cậu bé ngưng trệ nhìn sự phục hồi của cô, giống như một tín đồ thành khẩn phát hiện ra bí mật đen tối và sự giả tạo của giáo hội. "Tại sao chị không chết? Ta dường như không làm điều gì khác với cha, mẹ và chị của ta?"

"Hmmm… Có lẽ do kỹ năng của nhóc tiến bộ không phải sao?" Cô trêu cậu một cách vụng về, vô tình đã chạm vào nỗi đau khiến cho cậu bé lâm vào mê man tột độ, và như bao đứa trẻ khác cậu mếu máo khi tâm tình tiêu cực: "Oa oa oa…lỗi tại ta…lỗi tại ta…hu hu hu… nếu ta có thể làm tốt hơn…hức… họ đã không phải chết…ua oa oa..!"

Lilith nhận ra sai lầm của mình, cảm thấy xấu hổ vì trò đùa dở tệ ấy, cô an ủi cậu. "Được rồi, đó không phải lỗi của bé. Họ chết vì họ là con người, và con người khi bị chặt ra nhiều khúc thì đều sẽ chết. Còn ta thì không phải con người…" Tuy nhiên, không dễ dàng để dỗ dành một đứa trẻ khi chúng đã bắt đầu khóc, cậu bé vẫn u u oa oa cho đến khi cơn đói ập đến. "Oa sữa, mẹ ơi, sữa…"

Lilith cảm thấy khó giải quyết, cô không có những kinh nghiệm như thế này, ý tưởng nảy ra trong đầu khiến cô xấu hổ. Nhưng cậu bé khóc mỗi lúc một to, và dường như đến đánh cuộc cái gì đó tương đương với mạng sống của mình, Lilith ôm cậu vào lòng, vén áo lên và cho cậu ngậm lấy. Có lẽ cảm thấy an toàn bởi hơi ấm của cô, hoặc giả thỏa mãn với việc chỉ ngậm lấy một đầu ti, cậu ngừng khóc và một lát sau đã chìm vào giấc ngủ. Dường như kể cả khi không là con người, bản năng làm mẹ của phụ nữ vẫn không hề yếu chút nào.

Có điều, tình trạng này của Lilith là một sự trùng kích lớn với người quen biết cô.
"Hi hi hi...ha ha ha... hặc hặc hụ hụ…" Tiếng cười bị đè nén như thứ gì xịt hơi đứt quãng, và khi lọt vào tai Lilith thì trở nên dị thường khó nghe. Mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận. "Phù thủy đáng chết, ngươi đi ra cho ta!"

Từ vị trí cách đó xa hai mươi mét về phía trước, một nữ phù thủy xuất hiện. Cô đội một chiếc mũ nhọn như là biểu tượng không thể thiếu cho thân phận của mình. Cơ thể cô cũng thiếu một vài bộ phận, và tất cả những chỗ thiếu đó ứng với những bộ phận dư thừa xung quanh sau ca "lắp ráp". Tuy nhiên so với thảm trạng trước đó của Lilith, tình trạng của cô tốt hơn nhiều lắm. Thế nhưng nữ phù thủy không đứng. Cô đang nằm và cố gắng co người lại, trông giống như một con tôm quằn quại khi cố gắng hớp lấy từng chút một oxi trong khi cười.

Lilith biểu tình càng lúc càng khó coi. Cô cố gắng buông cậu bé ra, nhưng dường như quá sợ hãi, cậu vẫn bấu chặt lấy bộ ngực lớn của cô. Trong khi bản năng làm mẹ và sự xấu hổ đấu tranh không cho cô dùng sức mạnh. Tình huống như thế kéo dài mười phút…

Lên tiếng đầu tiên là nữ phù thủy, cô đã dừng cười được và đứng lên. Nhưng biểu tình trên gương mặt cô cho thấy cô đang chịu đựng. " Ha…ha…, cô suýt chút nữa giết chết tôi bằng màn hài kịch này." Cô ta hổn hển nói, vẻ châm biếm không chút nào che giấu. Lilith không trả lời, cô vẫn còn vướng bởi cuộc đấu tranh của mình.

"Này, cô vẫn không định thả nó ra sao?" Nhận thấy rằng Lilith sẽ không quan tâm đến ý kiến của mình, nữ phù thủy tự tung tự tác: "Hmm, vậy tôi sẽ lấy lại phần còn lại của mình. Cô nhướn mày và những mảnh vụn thịt nát bắt đầu lăn lộn, bay lên và đáp vào những nơi bị thiếu của cô, bao gồm cả con ngươi ban nãy. "À, phải rồi, tôi tưởng cô đã chết? Xem ra lực hồi phục của vampire mạnh hơn tôi tưởng."

Lúc này Lilith đã không im lặng nữa. Cô quyết định cứ để cậu bé như thế cho đến lúc chiến đấu hoặc cậu chủ động buông ra. "Không, đáng lí ra tôi đã chết, chỉ là tôi được khâu lại." Phù thủy ngay lập tức chú ý tới những đường khâu kín đáo trên khắp cơ thể Lilith, tại đó những vết thương đã gần lành hết và cô bắt đầu tháo chúng ra.

"Sao cơ? Cô được khâu lại? Nơi này chỉ có một mình tôi với cô…" Lời nói đến miệng thì dừng lại. Nữ phù thủy dường như nhận ra điều gì không thể tin nổi, cô ngưng mắt nhìn cậu bé nằm trong lòng Lilith. Ánh mắt cô dần dần ngưng tụ về phía mu bàn tay của cậu, nơi đó có một biểu tượng.