Chương 1: Bán Đảo Địa Lao

Linh Giới

Chương 1: Bán Đảo Địa Lao

Nhìn từ cao xuống xuyên thấu những tầng mây trắng mỏng manh có thể thấy được đại dương bên dưới, dưới cái nắng ban mai, bề mặt đại dương như một tấm gương lớn phản chiếu ánh sáng mặt trời vô cùng mỹ lệ.

Giữa đại dương to lớn là những hòn đảo xanh tốt, lớn nhất là một bán đảo được nối với đất liền bằng dải cát dài, nếu để ý kỹ sẽ thấy một vài ốc đảo nhỏ được che khuất bởi những dãy đá vôi mọc lởm chởm trên bãi cát.

Bao quanh bán đảo là hàng dài những tảng đá lớn sần sùi do nước biển bào mòn qua thời gian, nếu nhìn dọc theo vách núi sẽ thấy thân ảnh một thiếu niên đang ngồi tĩnh tọa.

Đây là một thiếu niên ước chừng chín đến mười tuổi, y phục đơn bạc ngồi trên một phiến đá sẫm màu. Hắn nhìn chăm chú vào mặt biển rộng mênh mang vô bờ, sâu trong ánh mắt mang theo một chút ước mơ xen lẫn ưu thương nhàn nhạt.

Đó là một gương mặt thanh tú, u buồn, không phù hợp với lứa tuổi, chẳng qua hắn vẫn ngồi đó không chút ngụy tạo, hẳn đó là biểu lộ từ tận nội tâm.

Sóng biển không vì sự xuất hiện của thiếu niên mà ngừng lại, những đợt sóng cuộn trào theo cơn gió mạnh vào mặt đá phát ra tiếng ầm ầm.

Những đợt gió lạnh theo đó tràn vào mảnh áo đơn bạc của thiếu niên, mái tóc rối bời tùy ý bay trong gió.

Hình ảnh thiếu niên nhỏ bé đơn bạc tương phản hoàn toàn với đại dương rộng lớn kia, hắn cứ như pho tượng ngồi yên không cử động cho đến khi.

Một tiếng hiệu lệnh từ sâu trong rừng cây truyền đến, nghe thấy tiếng còi lệnh, thiếu niên lộ ra vẻ chán ghét nhưng phần nhiều là bất đắc dĩ, hắn từ từ đứng lên rồi đi về địa phương xa xăm kia.

Thân ảnh thiếu niên thoăn thoắt di chuyển không chút vướng víu giữa rừng cây rậm rạp, đường lối phức tạp này, chốt lát sau hắn đã đến một khu đất trống giữa rừng.

Khu vực trống này phương viên đại khái hơn một dặm, ở giữa là một doanh trại lớn, bốn phía dùng tường gỗ cao cả trăm thướt tạo thành, xung quanh nó là một vài lán nhà nhỏ nằm rải rác.

Doanh trại có một đại môn lớn, đứng trước đó là bốn gã trung niên y phục xám tro, bộ dáng bình thường, không có gì xuất chúng.

Gọi là canh gác cho có lệ, trên tay bọn chúng là bầu rượu và một vài món nhắm khoái khẩu được chúng trải đều trên chiếc thảm cỏ, điều đáng chú ý là những sinh vật giống sói bên cạnh chúng.

"Grừ.. ư"

Chúng được gọi là Cốt Lang, thay vì lớp da thì chúng khoác một lớp giáp xương trên người, nếu để ý sẽ thấy lượng lông tơ nhỏ nằm trên đó.

Những đầu Cốt Lang này trông thấy thiếu niên đi tới lập tức buông bỏ mẫu xương đang gặm xuống, liền lộ vẻ hung dữ, răng nanh trắng hếu vương vãi một vài mẫu thịt vụn lộ ra, tùy thời tấn công thiếu niên.

"Cút mau vào?Chậm quá, đồ sâu bọ, thân thể gầy yếu của ngươi còn không đủ cho con sói của ta xỉa răng.", một nam tử trong số đó trợn mắt tàn bạo nói với thiếu niên.

Thiếu niên kiêng kị lách qua một bên, tránh né lũ sói hung ác nhăm nhe vào mình rồi đi nhanh vào doanh trại.

Nhìn bóng lưng thiếu niên rời đi, gã nam tử kia khinh thường nhổ bãi nước bọt, nói: " đồ phế vật, thân thể ti tiện của nó còn không xứng cho con sói ta ăn"

"Hừ...hừ, ta xem hắn sống cũng không được bao lâu nữa đâu, những đứa trẻ được mang đến bán đảo Địa Lâu này chín phần đã là người chết.", người nam tử trọc đầu gần đó nói, sau đó hắn dừng một chút, thanh âm trầm trọng " ta còn nghe nói linh hồn bọn chúng sau khi chết được Bình đại nhân thu lại, còn làm gì thì ta không biết"

"Suỵt, ngươi muốn chết à?, lỡ Bình đại nhân nghe thấy không những ngươi mà cả chúng ta con bị liên lụy, với lại nhìn cái thân thể gầy còm của hắn liệu sẽ chịu được bao lâu, chi bằng chúng ta cá cược với nhau xem nào?", gã nam tử tên Kinh Bắc giọng đầy lạnh lẽo.

"Ta cược 3 đồng cho tiểu tử này, hắn chắc sống được ba ngày nữa đi", gã nam tử đầu trọc cười ha hả lên tiếng.

"Lão trọc, ngươi khôn quá, ba ngày nữa tại đây sẽ trải qua cuộc sàng lọc, hắn chắc chắn sẽ chết, 3 đồng đây là ngươi dốc hết vốn rồi nhỉ?", gã nam tử cuối cùng trong nhóm người giọng đầy bỡn cợt.

"Thế ngươi cược bao nhiêu?", nam tử trọc đầu tức giận nói.

"Ta cược 4 đồng cho hắn qua ải, biết đâu bất ngờ, ha ha", mấy gã còn lại đồng loạt cười rộ lên.

"Ta cược 2 đồng, ta 3 đồng", hai gã còn lại cũng tham gia góp vui, "à, thời gian không còn nhiều lắm, đóng cửa lại đi, lát nữa lại nghe tiếng kêu gào thảm thiết của bọn chúng rồi, ha ha", Kinh Bắc nở nụ cười tàn nhẫn.

Ba người kia liền phụ họa theo, bộ dáng coi mạng người như cỏ rác.

Thiếu niên kia tên gọi Võ Nam, vốn là một thiếu niên ở thời kỳ thanh xuân tỏa sáng nhưng lại bị ký ức ma luyện trở thành người thâm trầm kiên nghị.

Võ Nam xuất hiện tại đây bởi vì hắn bị bắt làm nô lệ và được đám người Vĩnh Ly cung mua lại, bán đảo Điạ Lâu chỉ là một trong vô số những nơi mà Vĩnh Ly cung nuôi nhốt những đứa trẻ như Võ Nam, bản thân chúng không bị giết chết mà một phần được dùng cho các thí nghiệm điên cuồng của bọn họ, phần còn lại được huấn luyện trở thành lực lượng quân đội cũng như tìm kiếm tư chất tốt đưa đi bồi dường.

Những kẻ xuất thân từ Vĩnh Ly cung bản thân đều trải qua vô số huyết tinh, dẫm đạp trên máu đồng đội mà thành, đây tuyệt đối là cổ lực lượng đáng sợ mà họ nắm trong tay.

Thế giới này gọi là Linh giới, những người có thiên phú đều có thể trở thành tầng lớp Linh sư cao quý.

Linh sư là sự kết hợp giữa con người và hồn thú, bản thân Linh sư buộc phải đi thu phục hồn thú để gia tăng lực lượng cho mình, theo đó muốn có được hồn thú, họ phải đánh bại và đạt được sự thừa nhận của nó.

Quá trình này gọi là dung hợp, Linh sư sẽ dung hợp và đưa hồn thú vào một vùng không gian đặc biệt trong cơ thể, tùy theo cấp độ và tư chất hồn thú, Linh sư không thể vượt cấp ký kết hồn ước với hồn thú cao giai được.

Võ Nam sau khi đi vào liền chọn một vị trí trống ngồi xuống, im lặng chờ đợi chỉ ít phút nữa thôi kỳ huấn luyện địa ngục của bọn hắn chính thức bắt đầu.

Trong doanh trại là hơn hai trăm đứa trẻ chừng chín đến mười tuổi ngồi rải rác thành từng chổ, bọn chúng đều mặc y phục đơn bạc, trên mặt lộ ra thần thái chết lặng, lạnh lẽ và có một tia cương nghị, sâu trong ánh mắt là sự điên cuồng và sắc bén của dã thú.

Sở dĩ bọn chúng không lựa chọn đồng đội bởi vì không tìm được ai có thể tin tưởng, chúng có thể bị chính những người đồng đội đâm sau lưng để giảm bớt cạnh tranh, bởi theo lời gã chấp sự, trong số hàng trăm đứa trẻ ở đây, bọn chúng chỉ chọn lấy mười kẻ xuất sắc nhất, số còn lại sẽ làm mồi cho cá.

Võ Nam cũng vậy, hắn không tin tưởng bất kỳ một ai, chính vì sự tin tưởng này mà gia tộc hắn đã...hắn mới ra nông nổi này.

"Tất cả tập hợp"

Một gã chấp sự lớn tiếng, đi cạnh hắn là một nhóm chấp sự khác, bọn chúng mang theo những chiếc ghế ngồi xuống vui vẻ cười đùa, chỉ trỏ lũ trẻ trước mặt.

Tất cả như đã thành thói quen, bọn trẻ cũng không phản ứng với điều này.

"Tổng cộng là 250 đứa, như thường lệ, các ngươi chỉ việc lao vào chiến đấu với nhau, 125 đứa còn đứng đến phút cuối sẽ được ăn cơm tối nay, số còn lại tự kiếm", gã chấp sự lớn giọng ra lệnh.

Ngay khi lời gã chấp sự vừa dứt, Võ Nam liền lui vào góc tường thủ thế, dùng ánh mắt đề phòng những kẻ xung quanh, không những hắn mà tất cả lũ trẻ, đứa naò cũng vậy.