Chương 35: Ảo mộng.

Liên Minh Huyền Thoại Phiêu Lưu Ký

Chương 35: Ảo mộng.

35.

Ngay lúc này, không gian xung quanh Hunter đã xuất hiện những hình ảnh, đúng hơn là ảo ảnh.


Những ảo ảnh này liên tục thay đổi với tốc độ rất nhanh, mãi lâu sau mới chịu dừng lại. Một ảo ảnh được hiện lên một cách hết sức mờ ảo tựa như bị che phủ bởi tầng tầng lớp lớp sương mù.


Quang cảnh trong ảo ảnh nổi bật lên là thân ảnh của hai người. Người phía trước xem chừng là một nữ tử có vóc dáng mảnh mai, mang trên mình bộ trang phục màu đỏ, và khuôn mặt dù mơ hồ nhưng chắc hẳn rất xinh đẹp. Sau lưng nữ tử còn có một người nữa nhưng bị khuất nên Hunter nhất thời không để tâm.


Lại nói, nữ tử trước mắt đây đem lại cho Hunter một cảm giác rất kỳ lạ, giống như là hai người có quen biết nhau. Bất quá cho dù có nhìn rõ dung mạo thì Hunter có lẽ cũng chẳng nhận ra. Cái mất trí nhớ thật là khó chịu.


Nữ tử áo đỏ đối diện với Hunter, miệng mấp máy tựa như đang nói cái gì đó với hắn. Hunter cũng dỏng tai lắng nghe hy vọng thu được thông tin gì đó, biết đâu chừng thông tin nghe được lại giúp hắn khôi phục ký ức thì sao.


Chỉ tiếc hắn có cố thế nào vẫn không nghe được gì, cái này giống như kịch câm a, chỉ nhìn được mà không nghe được.


Trong khi Hunter không kịp biểu thị thái độ gì thì ảo ảnh đã thay đổi. Không còn nữ tử nào, chỉ có rất nhiều người đang chuyển động như chạy tới đây.


Hình ảnh mơ hồ, Hunter phải căng mắt ra nhìn mới nhận ra chút ít. Đại khái thì những người kia đều là binh lính, hơn nữa, quân trang kia không nhầm đi đâu được là quân Ionia. Có lẽ đây là ký ức của hắn về trận chiến đã kể.


Mà khoan, nếu khi ấy hắn ở đó thì quân Noxus ở đâu? Còn có Warwick nữa, gã đâu?!


Trong đầu hắn bỗng chốc sinh ra nhiều nghi vấn không giải đáp về trận chiến ấy và cả quá khứ của hắn, không ai nói cho hắn biết, ngay cả Warwick cũng chỉ nói qua loa. Vì sao?!


Không để Hunter có thời gian để suy nghĩ, ảo ảnh tiếp tục thay đổi.


Gì đây? Bầu trời, sao càng lúc càng tối? Trời sập? Không đúng, giống như hắn đang ngất đi?!


Trong giây lát ảo ảnh biến thành màu đen, khi hiện lên lần nữa khung cảnh thay đổi. Nơi đây là một gian phòng với thiết kế khá hiện đại, Hunter có thể miễn cưỡng nhìn nhận ra một vài đồ vật, thí dụ như ống nghiệm, ống tiêm, các dụng cụ phẫu thuật,... Từ đó có thể suy ra đây đích thị là một phòng thí nghiệm nào đấy.


Đã là phòng thí nghiệm thì ắt có giáo sư, tiến sĩ, hay một tên khoa học gia gì đó, và trường hợp này cũng không ngoại lệ.


Trong ảo ảnh tự lúc nào đã xuất hiện thêm một người có vóc dáng khá gầy gò, mảnh khảnh. Trên tay người này còn cầm theo một mũi tiêm cỡ nhỏ. Chẳng cần phải nghĩ nhiều cũng biết cái ống tiêm kia dành cho hắn.


Không rõ có phải do tác dụng của thứ dung dịch trong ống tiêm kia quá mạnh hay sao mà ngay cả trải nghiệm trong mơ Hunter cũng cảm thấy rất đau, một cảm giác đau nhức rất chi là khó chịu tại vùng đầu...


Mà từ từ, là đau?! Nếu cảm thấy đau thì còn là mơ? Hunter ngay từ đầu cũng không chắc đây là một giấc mơ. Nói theo cách khoa học thì đây giống như hắn đang lạc trôi vào một chiều không gian độc lập nào đấy.


Tới đây cũng là lúc cơn đau cũng như ảo ảnh đều biến mất, xung quanh trở lại là một màu trắng xóa vô tận. Trong khi Hunter phải nhíu mày vì chưa biết thoát ra ảo mộng bằng cách nào thì từ đâu đột nhiên vang lên một giọng nói có phần trong trẻo mà cũng vội vàng:


- Anh Phong...


Giọng nữ! Là ai?!


Hunter đang định mở miệng cất tiếng nhưng bỗng phát hiện ra vấn đề, hắn không nói được, nơi cổ hắn lúc này như bị chẹn lại, không thể phát âm.


Hunter vội vàng chuyển mình quét mắt tìm kiếm chủ nhân giọng nói vừa rồi nhưng chẳng phát hiện được gì.


Ngay khi Hunter còn nghĩ đây chỉ là ảo giác thì giọng nói kia lại vang lên lần nữa như khẳng định đây không phải ảo giác:


- Đợi em thêm một thời gian...


Giọng nói lần này nghe chừng có vẻ vội vàng, gấp gáp, đến nỗi còn chưa kịp nói hết câu. Vội vàng như vậy cũng không sai, có lẽ chủ nhân giọng nói kia cũng biết thời gian đã hết nên mới nói gấp như vậy, đáng tiếc chưa nói hết thì Hunter hắn đã tỉnh dậy.


Nhất thời bất động trên giường, hai mắt nhìn vô định vào khoảng không màu đen trước mặt, bên tai văng vẳng giọng nói trong ảo mộng.


Mãi vài giây sau Hunter mới phản ứng, hắn vực dậy rồi cứ thế tiến ra ban công.


Không như trong phòng kín ngột ngạt, không khí ngoài này thực sự thoáng đãng hơn rất nhiều. Gió đêm nhè nhẹ thổi khiến mái tóc hắn khẽ bay, nếu để ý có thể thấy trên mặt hắn đã lấm tấm mồ hôi.


Trên gương mặt Hunter lúc này chỉ có chiếc khăn che mặt để lộ ra đôi mắt màu tím đặc biệt, nó như ẩn chứa một cái gì đấy rất bí ẩn. Hắn bất động đứng đó, ánh mắt nhìn về phía trước mộ cách vô định.


Lại nói, gian phòng của Hunter nằm ở vị trí khá cao, ít nhất từ trên này cũng có thể bao quát được một vùng dân cư rộng lớn.


Trong khi hầu hết các thành bang trên khắp Valoran chủ yếu hoạt động vào ban ngày thì Noxus lại không như vậy. Nơi đây cả ngày cũng như đêm luôn diễn ra rất nhiều hoạt động khác nhau, có khác cũng chỉ là ban ngày hoạt động có phần công khai sôi nổi còn ban đêm là các hoạt động ngầm.


Mà các hoạt động ngầm thì đa phần chẳng phải loại tốt đẹp gì nên chúng diễn ra một cách rất bí mật, cũng vì vậy ban đêm vẫn giữ được loại không khí tĩnh mịch, thậm chí còn cho người ta cảm giác bình yên.


Thực ra hiện giờ Hunter không quan tâm đến vấn đề này, cái mà hắn quan tâm chính là giấc mộng vừa rồi và cả giọng nói bí ẩn kia nữa.


Về giấc mộng, tạm thời cứ coi là thế, Hunter đoán đến tám, chín phần chính là những ký ức của hắn. Đây cũng coi như là một dấu hiệu tốt cho thấy trí nhớ đang quay trở về. Có lẽ nên thông báo cho Warwick một tiếng?


Nghĩ đoạn Hunter lại lắc lắc đầu, tốt nhất không nên nói sớm làm gì, cứ đợi thêm thời gian nữa thì hơn, ai mà biết được tên Warwick đang thầm tính toán gì trong đầu.


Nói tiếp, rốt cuộc chủ nhân giọng nói trong ảo mộng kia là ai? Rồi còn cái gì mà "Anh Phong?" Là ám chỉ Hunter hắn? Còn cả cái gì mà đợi thêm một thời gian? Đợi rồi sau đó sẽ có gì xảy ra?!


Nghĩ ngợi một hồi lâu cũng chả có kết quả gì, Hunter lại gạt vấn đề này sang một bên. Hắn đột nhiên đưa tay lên mặt tháo xuống chiếc khăn che màu đen.


Gương mặt này, không ai khác chính là Hoàng Phong. Không, bây giờ cứ gọi hắn là Hunter, còn vì sao thì cứ để thời gian trả lời.


Hunter gỡ xuống chiếc khăn rồi hít thở mấy hơi thật sâu, cảm nhận cái man mát trong lành của không khí ban đêm mà thoải mái hơn chút.


Lại nói, lâu nay Hunter vẫn luôn xuất hiện với chiếc khăn che và chiếc áo choàng không phải để ra vẻ thần thần bí bí gì, đơn giản chỉ là che giấu diện mạo. Cái này là do Warwick yêu cầu như vậy, hắn cũng không rõ lí do vì sao nhưng đối phương là người từng cứu mình nên hắn không có ý kiến mà làm theo. Lâu dần thành thói quen, thậm chí có lúc hắn còn nghĩ chiếc khăn che mặt như một phần trên khuôn mặt hắn.


Đến bây giờ tháo nó xuống hắn mới cảm thấy hít thở không khí thật trong lành, thật thoải mái.


Nhưng cũng không biết là xui xẻo hay thế nào mà mãi thì không sao, đến khi Hunter hắn lộ diện liền bị người khác nhìn thấy.


Cách vị trí của Hunter không xa, lập lò xuất hiện một bóng người. Nếu Hunter có thể nhìn thấy người này và trí nhớ không bị mất thì chắc chắn ngay lập tức sẽ nhận ra người này là ai. Một nữ tướng của LOL, một sát thủ có tiếng. Katarina.


Katarina xuất hiện với trang phục màu đen đặc trưng, đáng nói là phía trên để lộ ra phần eo cùng một phần ngực trắng nõn nà đầy cuốn hút. Thân hình chỗ cần nhô ra là nhô, chỗ cần nhỏ là nhỏ, có thể nói là rất gợi cảm nếu không muốn nói là nóng bỏng.


Mà lại nói Hunter quả thật là đen đủi lộ diện mạo đúng lúc Katarina mới hoàn thành xong nhiệm vụ đang trên đường quay về. Và cứ thế gương mặt hắn bị người ta nhìn thấy hết mà không hay biết.


Nên nhớ Hunter hắn từng là quân sư cho quân đội Ionia trong cuộc chiến chống lại Noxus và là kẻ đóng góp nhiều nhất gây lên thất bại của Noxus, vì vậy cứ tưởng tượng xem hắn sẽ ra sao nếu để lộ thân phận, cho dù hiện tại hắn có mất trí nhớ đi nữa thì đón chờ hắn vẫn chỉ là một chữ "chết".


Nhưng cũng còn may cho hắn là nhờ vào Warwick mà diện mạo cũng như thân phận của hắn vẫn được giấu kín, chứ chẳng may mà lộ ra thì...


Vấn đề thân phận của Hunter được che giấu một cách rất kỹ lưỡng, ngoài ba người Warwick, Singed và Kraus ra là không một ai biết. Do đó cứ mặc cho Katarina thấy diện mạo của hắn thì hắn cũng không có chết ngay được.


Lại nói thời gian gần đây cái tên Hunter cũng khá nổi, đặc biệt là số người nhìn thấy gương mặt người này không nổi hai chữ số. Chính điều này khiến một sát thủ lạnh lùng như Katarina cũng phải nổi lòng tò mò.


Nay vô tình thế nào bắt gặp đối phương mất ngủ ra ngắm cảnh đêm khuya như thế này tạo cho Katarina một cảm giác thú vị, cô hơi nhếch đôi môi đỏ mọng cười lạnh:


- Hunter, đây là ngươi, không tệ!


Nói đoạn cô cũng chỉ đứng lại vài giây nữa, cô không muốn mất quá nhiều thời gian ở đây mà nhanh chóng rời đi. Còn Hunter vẫn tiếp tục giữ nguyên thái độ trầm tư như vậy.


o0o


Sáng sớm.


Hóa ra đêm qua từ khi tỉnh giấc Hunter liền thức đến tận sáng. Nhìn vầng thái dương dần nhô lên khỏi đường chân trời Hunter mới quay người vào phòng.


Theo như những gì Warwick nói với Hunter ngày hôm qua thì hôm nay hắn sẽ đến thủ phủ của Swain tiếp nhận nhiệm vụ. Cụ thể nhiệm vụ ra sao thì Warwick cũng không biết rõ nhưng Hunter cũng đoán được nhiệm vụ lần này xem chừng khá khó khăn.


Một khoảng thời gian sau.


Hunter đã trở lại với chiếc áo choàng như mọi khi và hắn lúc này đã đứng trước cửa vào thủ phủ Swain.


Không hổ là nơi ở của đại quân sư chiến lược của Noxus, quả thực là rộng lớn, ngay cả cổng vào cũng lớn gấp rưỡi so với của Warwick, binh sĩ canh phòng cũng đông hơn không ít.


Hunter nhận được chỉ thị cho vào trong nên không có chần chừ ngoài này. Ngay khi hắn vừa cất được một bước thì bỗng nhiên cặp mày khẽ nhíu lại.


Phải biết thực lực của Hunter hiện tại đã tăng tiến không ít, đối với việc nhận biết cao thủ cũng vì thế mà nhạy cảm hơn. Vừa rồi hắn dừng chân cũng vì ngay phía sau hắn đã tự lúc nào xuất hiện hai người, đã vậy hai người này thực lực rất cao, e là hắn cũng chỉ ngang tay là cùng.