Chương 21: Hưng Yên Phong

Lạc Hồng Truyền Kỳ

Chương 21: Hưng Yên Phong

Nhìn bóng dáng đám tân sinh đã hoàn toàn ra khỏi đại điện, vị trưởng lão áo xanh khẽ xoay người, chắp tay hỏi:

- Viện chủ, người đánh giá tân sinh năm nay thế nào?

Viện chủ đại danh đỉnh đỉnh Nguyễn Phong mỉm cười, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, trầm tư giây lát rồi trả lời:

- Chất lượng năm nay không tệ, có mười bảy sơ kỳ Siêu Phàm. Một số khác tuy cảnh giới hơi thấp một chút nhưng tư chất khá cao, rất có tiềm năng. Tu vi cao nhất không ngờ là một trung kỳ Siêu Phàm.

- Viện chủ muốn nói đến Dương Hoàng Yến?

Vừa nghe Nguyễn Phong nhắc đến, từ phía sau một vị trưởng lão bước lên hỏi, sau đó nói thêm:

- Dương Hoàng Yến năm nay 17 tuổi, trung kỳ Siêu Phàm. Sau khi nhận được kết quả chiêu sinh, ta liền điều phái người dò thám mới biết nàng chính là hậu nhân của Dương Ngọc Lương.

- Dương Ngọc Lương!!!

Mới nghe đến cái tên đó, sắc mặt mọi người hơi biến đổi. Ngay cả lão viện chủ Nguyễn Phong cũng tỏ ra kinh ngạc, than thở:

- Hóa ra là con cháu của tên quái vật đó, thảo nào tuổi còn trẻ mà cảnh giới kinh người như vậy. Thế nhưng tại sao hắn không giữ nàng ta ở nhà mà lại gửi đến Thánh Viện?

Vị trưởng lão kia vội giải thích:

- Theo tin tức từ Thái Nguyên truyền về, Dương Ngọc Lương lão quái hơn hai ngàn năm trước đã bế quan, muốn trùng kích vào Chí Tôn.

- Cái gì?

Lời vừa thốt ra như tiếng sấm động ngang tai, khiến toàn thể đại điện rúng động.

Chí Tôn chính là đích đến, là cảnh giới chí tôn có biết bao người mơ ước, nhưng chạm chân đến cấp bậc đó nào phải chuyện dễ dàng, ngoài tu luyện còn cần đại cơ duyên nữa. Có nhiều người chạm đỉnh Ngạo Thế từ rất sớm, nhưng sau vài chục vạn năm vẫn mãi dậm chân tại chỗ, không cách nào tiến thêm một bước. Hai cấp bậc như trời và đất, muốn đột phá là khó khăn muôn trùng. Mà một khi trở thành Chí Tôn, tuổi thọ tăng lên cực kỳ khủng bố, kéo dài hàng vạn niên kỷ.

Quỳnh Phụ Tinh, từ khi hình thành cho đến nay, trải qua bao vạn năm cũng chỉ xuất hiện duy nhất một vị Chí Tôn mà thôi. Thế mới nói, cấp bậc này đều là những cường giả thiên tư thông tuệ, trác tuyệt vô song.

Đợi sự rung động dần lắng xuống, viện chủ Nguyễn Phong mới lên tiếng phân tích:

- Dương Ngọc Lương dậm chân tại đỉnh Ngạo Thế đã bao nhiêu vạn năm, có tiến cấp thành công hay không đều rất khó đoán. Còn lão quái vật điên khùng Lý Công Minh nữa, có lẽ sẽ chẳng chịu ngồi yên. Bản thân hắn đã độc bá trên Quỳnh Phụ Tinh quá lâu rồi! Thú vị, thú vị đây!!! Ha ha…

Khẽ bật cười, Nguyễn Phong nói tiếp:

- Được rồi, chuyện đó tạm gác lại. Dư trưởng lão hãy phái thêm người nghe ngóng động tĩnh, nếu có phát sinh mới hãy báo ngay cho ta. Cũng nên chú ý đến con bé Dương Hoàng Yến, tính khí Dương Ngọc Lương vui giận thất thường, tốt nhất Thánh Viện không nên tự mua dây buộc mình.

Dặn dò vài câu xong, viện chủ Nguyễn Phong hỏi thêm:

- Trong lứa tân sinh còn ai đáng chú ý nữa không?

Lập tức, một nam nhân toàn thân trang phục màu đỏ rực, khuôn mặt dữ tợn, tiến lên nói:

- Viện chủ còn nhớ người nửa năm trước đột nhiên xuất hiện trong Thánh tế không?

Nguyễn Phong khẽ cau mày suy nghĩ chốc lát, ồ lên:

- Chút nữa ta đã quên. Cao Thăng trưởng lão có chuyện gì sao?

Nam nhân nóng bỏng kia hoá ra là Cao Thăng, một trong số các chư vị trưởng lão Thánh Viện. Hắn thâm ý nhìn lướt qua một nơi, sau đó nói:

- Người có biết cấp bậc tu vi của hắn chăng?

- Chẳng phải chư vị trưởng lão đã kiểm tra kỹ càng rồi sao? Dù hắn có thân phận thế nào nhưng tu vi không hề giả, ở tuổi đó mà vẫn còn vùng vẫy ở dưới đáy Nhân Vực. Chuyện này ta đã giao cho Lê Châu trưởng lão phụ trách.

Nghe viện chủ nói, Cao Thăng trưởng lão liền xua tay bảo:

- Vậy là người chưa biết, kỳ chiêu sinh vừa qua phát hiện hắn sở hữu bốn linh mạch, trong đó Hỏa và Thủy đều là hoàn mỹ, Phong linh mạch thượng phẩm và Địa linh mạch hạ phẩm.

Nhãn quang lão viện chủ chợt lóe lên vài tia sáng, gật gù nói:

- Bốn linh mạch, hai hoàn mỹ? Coi như tư chất cũng thuộc hàng thượng đẳng. Ở Quỳnh Phụ Tinh hiếm có ai sở hữu nhiều linh mạch như vậy, rất đáng để bồi dưỡng. Lê Châu, người đã truy xét rõ ràng thân phận của hắn chưa?

Nguyễn Phong ngoái đầu về phía các vị trưởng lão, Lê Châu đang nhắm mắt dưỡng thần, bị viện chủ điểm danh đành bước lên nói:

- Bẩm viện chủ! Hắn tên là Phạm Văn Long, năm nay mười tám tuổi. Ta đã tra xét khắp mọi nơi trên An Ký Tây nhưng hoàn toàn không có thông tin gì cả, nhiều khả năng nguồn gốc của hắn là ở đại lục khác. Nghe báo, chính Phạm Văn Long đã thừa nhận bản thân vốn ở An Ký Đông đại lục, vô tình bị vết rách không gian cuốn vào rồi đẩy tới đây. Dĩ nhiên, tất cả chưa hẳn đều là sự thực, nhưng ta nghĩ với tư chất của hắn, ở bất kỳ đâu cũng được hoan nghênh, bồi dưỡng. Mà hiện tại đúng như viện chủ nói, hắn vẫn vùng vẫy ở mấy cấp bậc khởi đầu Nhân Vực nên suy đoán có lẽ hắn vốn sống ở khu vực hẻo lánh nên chưa thế lực nào phát hiện thu nhận.

Nghe xong, vị trưởng lão Cao Thăng trợn mắt, vặn hỏi:

- Ngươi biết hắn sở hữu Hỏa linh mạch hoàn mỹ lại không thông báo cho ta biết? Hay muốn độc chiếm bồi tài, ý đồ vượt mặt Cảnh Diệm Phong của ta?

Lê Châu lão giả cả giận, cười nói:

- Tại sao phải thông báo cho đồ mặt đỏ nhà ngươi? Trong số chư vị trưởng lão cũng không riêng mình ngươi tu luyện công pháp Hoả thuộc tính.

Vị trưởng lão Cao Thăng này từ trước đến nay vẫn thường xuyên đối đầu với Lê Châu, liền không kiêng nể mà lớn tiếng chất vấn.

- Hừ! Mấy ngàn năm nay ngươi không có nổi một đồ đệ nào ra hồn, hẳn là lần này muốn độc chiếm hạt giống tốt đúng không? Nếu không tại sao kỳ chiêu sinh ngươi cũng góp mặt làm gì?

- Không biết xấu hổ! Ngươi cũng có hơn gì ta? Đám đệ tử thân truyền của ngươi liệu có đứa nào nổi bật chăng?

Nói về đệ tử thân truyền, hai người này trong những năm qua thu nhận qua không ít, thế nhưng rốt cuộc thành tựu so sánh với các vị trưởng lão khác vô cùng khó coi. Không phải hai người không biết cách dạy dỗ, chẳng qua vận số bọn họ quá đen đủi, những môn sinh tư chất cực tốt họ nhắm trúng thì lại chẳng cách nào thu vào tay, đều vô tình bị người khác tranh giành cướp mất.

Địa vị tại Thánh Viện càng cao thì thể diện càng lớn, tu vi là quan trọng nhưng mặt mũi cũng không thể qua loa, dần dà chuyện này là nỗi đau trong lòng mỗi người.

Cao Thăng là linh giả Hoả hệ, Lê Châu là linh giả Thuỷ hệ, mà số lượng linh giả so với võ giả cực kỳ ít ỏi. Bình thường xuất hiện linh mạch thượng phẩm, ưu việt đã là may mắn rồi. Lần này đột nhiên phát hiện Phạm Văn Long, Thuỷ, Hoả linh mạch hoàn mỹ khiến cả hai đứng ngồi không yên.

- Ta thấy ngươi ngứa da phải không? Có giỏi cùng ta đại chiến một trận xem ai hơn ai thua?

Bị đối phương châm biếm ngay trên đại điện trước mặt bao người, Cao Thăng kìm không được, liền to tiếng đáp trả. Hai người vốn tu luyện hai thuộc tính ngũ hành tương khắc, một Thủy, một Hỏa nên thành ra không ai nhịn ai.

Nghe bọn họ công khai tuyên chiến, viện chủ Nguyễn Phong đập mạnh tay lên thành ghế quát:

- Các ngươi có thôi ngay không? Cả hai đều là trưởng lão của Thánh Viện, địa vị lẫn trọng trách không nhẹ, tại sao chỉ vì những vấn đề nhỏ lại cư xử bốc đồng như thế? Có còn đặt viện chủ như ta vào mắt không hả?

Nguyễn Phong ngồi tại cương vị viện chủ nhiều năm, bình thường đối đãi với mọi người đều rất ôn hòa, nay bỗng dưng nổi giận đùng đùng khiến Lê Châu và Cao Thăng đành im miệng, không dám làm loạn nữa.

- Chuyện này về sau hãy nói. Các ngươi ở đây ầm ĩ như vậy quá sớm rồi hay không? Linh mạch của hắn rất cao nhưng tu vi lẹt đà lẹt đẹt, thành tựu ngày sau thế nào còn rất khó nói. Hơn nữa, hai ngươi đừng quên còn có những cạnh tranh khác đó nha.

Viện chủ Nguyễn Phong mỉm cười thâm ý, khẽ quét mắt về hướng chư vị trưởng lão.

Cao Thăng thần sắc khó coi, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh. "Trai cò đánh nhau, ngư ông hưởng lợi", những trường hợp trước chẳng phải đều như vậy cả sao?

Chỉ có Lê Châu sắc mặt hoà hoãn hơn, trong lòng hắn hiểu rõ, ngày đó trên đài Phạm Văn Long đã đáp ứng lão nên chuyện này không đáng lo ngại.

- Được rồi, vài tháng nữa sẽ đến kỳ thi tuyển chọn Tân Vương. Mọi người hãy lo liệu sắp xếp cho tốt đi!

Dứt lời lão viện chủ phất tay, thoáng cái thân hình đã biến mất vô ảnh vô tung. Mọi người vội chắp tay hành lễ, rồi lần lượt rời đi.

Lúc này, Phạm Văn Long đang hòa lẫn trong dòng người tân sinh. Sau hai lần bước qua Dòng Chảy Thời Không, Đỗ Quang và An Tập Bình rốt cuộc cũng đưa bọn họ đến Hưng Yên Phong.

Hưng Yên Phong là một trong số những ngọn núi trực thuộc phạm vi nội viện. Đỉnh núi được san bằng phẳng, mọc lên nhiều công trình kiến trúc. Đến gần mới thấy diện tích bên trong rất rộng, nhiều nhà cửa được xây dựng kiên cố, chất liệu quý hiếm, trông vô cùng xa hoa.

Trên đỉnh Hưng Yên Phong nhà cửa phân bố theo hình cánh cung, đặc biệt ở chính giữa có một tòa rất lớn, kết cấu theo kiến trúc kim tự tháp, tường lát đá xanh, càng lên cao càng thu nhỏ.

Mọi người vô cùng hiếu kỳ, ánh mắt chăm chú nhìn khắp mọi nơi. Hưng Yên Phong sẽ là ngôi nhà của toàn bộ tân sinh trong sáu mươi năm sắp tới. Thật đáng để mong đợi!

Đến nơi, Đỗ Quang hắng giọng nói:

- Đây là khu vực dành cho tân sinh năm nay. Tuy nhiên, không được phép tùy tiện lựa chọn, Thánh Viện quy định phân bố như sau. Tòa tháp trung tâm gồm bảy tầng, mỗi tầng có nhiều phòng ốc, đủ không gian cho môn sinh tu tập và sinh hoạt, điều kiện là Siêu Phàm sơ kỳ mới có tư cách đi vào. Xếp từ dưới lên trên mà tính, tầng đỉnh chính là dành cho cường giả Phá Không tu luyện. Bất cứ khi nào đáp ứng điều kiện liền có thể đi vào.

Ngừng một lát, hắn bỗng cảnh cáo:

- Các ngươi cũng đừng tuỳ ý bước vào. Bên trong có cấm chế của cường giả Thánh Viện, nếu không đủ thực lực dám xông loạn sẽ lập tức bị phản phệ dẫn đến nội thương.

Một tân sinh tu vi Nhân Vực cấp mười bốn vội lên tiếng hỏi:

- Vậy chúng ta sẽ ở những ngôi nhà bên ngoài sao?

Đỗ Quang cười hắc hắc bảo:

- Thực lực không đủ chỉ có thể như vậy mà thôi. Những ai trên Nhân Vực cấp hai được phép lựa chọn một trong các toà nhà ở đây.

An Tập Bình đứng cạnh liền tiếp lời:

- Các ngươi đừng coi thường những ngôi nhà này, chúng đã được các trưởng lão bày bố linh trận, nhất là tòa tháp trung tâm, mật độ linh khí dày hơn bên ngoài rất nhiều, tu luyện trong đó sẽ cực kỳ hiệu quả.

Những tân sinh tu vi Siêu Phàm biểu hiện kinh hỉ, hai mắt phát sáng, hận không thể nhanh chóng bước ngay vào toà tháp.

Nghe Đỗ Quang nói chỉ có Nhân Vực cấp mười hai mới được ở lại, hơn một nửa nhân số tu vi không đủ lo lắng hỏi:

- Vậy còn chúng ta?

Quét cái nhìn khinh khỉnh về cả bọn, Đỗ Quang cười hắc hắc bảo:

- Chỗ các ngươi ở đằng kia.

Mọi người vội hướng mắt trông theo, thấy ở phía xa xa hiện lên một dãy nhà, mái tranh vách đất, so với độ hào nhoáng ở đây thật khác xa một trời một vực.

Ban đầu có người nhìn thấy nhưng cho rằng nơi đó là phế tích bỏ hoang, không ngờ lại chính là nơi cư ngụ của bản thân.

Một vài tên nhịn không được hỏi vặn:

- Quy mô kiến trúc ở đây không nhỏ, hơn hai ngàn người hẳn là cũng dư dả. Tại sao bọn họ được mà chúng ta lại không?

Đỗ Quang đưa tay xoa xoa chiếc mũi, bỗng quát lớn:

- Đó là quy định của Thánh Viện. Ở đây cường giả vi tôn, các ngươi thực lực càng cao càng có nhiều đãi ngộ hơn người. Ở bên ngoài ta không quan tâm các ngươi có thân phận gì, trong nội viện này ai cũng như ai hết. Không được ý kiến nữa, mau xéo về chỗ ở của các ngươi đi.

Lấy tu vi Siêu Phàm sơ kỳ của Đỗ Quang phát uy, khiến đám tân sinh Nhân Vực rùng mình kinh hãi. Nhiều kẻ vốn bất mãn nhưng thấy thái độ bất thiện của hắn thì đành nuốt cục tức xuống bụng.

- Đậu má! Thật là quá đáng!

Kỳ Quan tu vi Nhân Vực cấp mười một, trong bụng một tràng bực tức, hung hăng phun một câu chửi thề, song cũng biết thân phận không đối chọi được với hai người Đỗ Quang nên đành nhẫn nhịn bỏ đi.

Phạm Văn Long không ngờ còn có sự phân chia đối đãi như vậy. Xem ra Thánh Viện muốn dùng việc này nhằm tạo động lực cho môn sinh cố gắng tu luyện. Hắn không phản đối cách làm này, ở đâu cũng vậy, cần có thực lực mới được người ta xem trọng.

Lúc này phân nửa đoàn người tách ra lục tục kéo nhau đi về hướng khu nhà rách nát. Chứng kiến cảnh này, mấy tên tân sinh Nhân Vực cấp mười hai, mười ba… kiêu ngạo ngẩng đầu, trong lòng khoan khoái không tả xiết.

Bỗng tiếng An Tập Bình vang lên:

- Quên ta chưa nói. Những ai linh mạch hoàn mỹ, ngoài toà tháp trung tâm có quyền lựa chọn bất kỳ khu vực nào.

Trong số hơn ngàn người đang di chuyển, có một tên thiếu niên tu vi Nhân Vực cấp mười nghe vậy nhảy cẫng lên reo hò, mừng rỡ chạy như bay quay trở lại.

- Ha ha… Ta có linh mạch hoàn mỹ.

Thân hình Phạm Văn Long thoáng dừng lại. Thấy vậy, Kỳ Quan chua xót bảo:

- Ngươi hãy tu luyện cho tốt!

Nhìn sắc mặt buồn bã của Kỳ Quan, Phạm Văn Long vỗ vai nói:

- Chúng ta cùng vào nội viện. Là huynh đệ, tất nhiên phải ở chung một chỗ rồi. Khu vực này ta trông cũng không vừa mắt lắm.

Nghe hắn nói, Kỳ Quan cảm động, nắm chặt tay Phạm Văn Long cười bảo:

- Con bà nó, đúng là người anh em tốt của ta! Nhưng như vậy thật thiệt thòi cho ngươi quá.

Phạm Văn Long vẻ mặt chân thành đáp:

- Ngươi cố gắng tu luyện. Đợi khi ngươi đột phá Nhân Vực cấp mười hai chúng ta sẽ cùng nhau chuyển đến. Chút uỷ khuất này ta không mấy bận tâm.

- Anh em tốt, ta sẽ không phụ lòng ngươi.

Kỳ Quan cười khì khì, sóng vai Phạm Văn Long tiến về khu nhà rách nát. Tu vi của hắn hiện đang ở Nhân Vực cấp mười một, qua một đoạn thời gian nữa hẳn là sẽ đột phá tấn cấp mà thôi, không cần quá lo lắng.

Phía sau, trong đám người, Trần Công Minh nhìn theo bóng dáng Phạm Văn Long, nhếch miệng cười nham hiểm.