Chương 2: Rắc rối bắt đầu

Lạc Duyên Giữa Bắc Kinh

Chương 2: Rắc rối bắt đầu

Cửa bị đập cái 'rầm',Khúc Dụ Ân điên cuồng chạy ào ra ngoài. Tên tinh linh đó rốt cuộc đã đi đâu? Hắn không quen nơi này thì có thể đi đâu được chứ?



Dương An Lĩnh, nói cho tôi biết cậu ở đâu?



Khúc Dụ Ân hớt ha hớt hải chạy thục mạng ra đường. Vừa về tới nhà còn chưa kịp tắm rửa thay đồ, mồ hôi mồ kê chảy ra như suối. Khó chịu ngứa ngáy kệ, tìm người trước đã.



Khúc Dụ Ân vừa chạy vừa lẩm nhẩm cầu nguyện tên tinh linh kia không gây họa gì nếu không hắn sẽ hối hận đến cấm mình chơi game luôn. Quá có tránh nhiệm.



Chạy gần như là hết các con đường quanh khu chung cư mà vẫn không thấy bóng dáng người ấy đâu. Mệt ghê hồn. Khúc Dụ Ân cho tới bây giờ không thấy có cái gì khác lạ, tất cả đều bình thường, rất ổn, không có gì tan nát hay đổ bể nên thở phào một tiếng, hắn có chút yên tâm vì chắc tên tinh linh đó không gây chuyện gì.



Gần 11 giờ đêm mà vẫn không thấy người, đèn đã lên phát sáng cả một vùng, ánh đèn mập mờ rọi vào nam nhân mặc áo sơ mi xanh, tóc đã rũ xuống, toàn thân ướt át vì tắm mồ hôi. Thứ ánh sáng ảo diệu ấy hắt lên người nam nhân tạo nên nhưng đường cong tuyệt mĩ.



Mệt quá, rốt cuộc là tên tinh linh đó đã đi đâu? Biết thế này mình đã không nhận hắn cho rồi. Khúc Dụ Ân vừa thở dốc vừa thầm trách cứ bản thân quá dễ dãi. À không, quá thương người mới đúng. Đôi khi làm người tốt thành ra có hại.



Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là không nên tìm tiếp, dù sao cũng đã tìm từ chiều tới giờ rồi. Tên tinh linh đó cũng không gây tổn thất gì. Hắn có chân mà, ai cản được. Mà ngẫm kĩ lại thì hắn đi cũng tốt. Tránh được phiền phức. Mình cũng đâu phải thiên thần bảo về hào bình gì mà lo lắm thế.



Khúc Dụ Ân nhếch môi một cái gật gật đồng tình với cái suy nghĩ của mình. Sau đó liền dạo bộ thong thả về nhà. Tâm tình có chút tốt lên.



Khúc Dụ Ân hí ha hí hửng mở cửa, thay dép rồi bước vào nhà. Đi vội quá nên chưa tắm, mình mẩy ngứa ngáy khó chịu. hắn vốn mắc bệnh sạch sẽ nên chịu không được vội nhào vào phòng tắm.



Vừa mở cửa bước vào phòng, Khúc Dụ Ân đã bị dọa đến đứng tim, ngồi bệch xuống sàn, chỉ kịp mấp máy vài tiếng khổ sở " Cậu...cậu về... hồi nào vậy?"



Dương An Lĩnh từ khi về nhà tới giờ, tay cứ dính chặt cái điện thoại không buông. Ngồi trên giường, mắt cứ dán vào màn hình điện thoại, ngay cả khi Khúc Dụ Ân đẩy cửa vào cũng không hay biết. Mãi đến khi nghe tiếng động mới giật mình ngẩng mặt lên. Đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn người dưới sàn " Dụ Ân ca, sao huynh lại ngồi dưới sàn?"



Được người trên giường phóng xuống đỡ dậy, Khúc Dụ Ân được nước lấn tới " Rốt cuộc là cậu đã đi đâu, có biết tôi tìm cậu mệt lắm không?" Tuy là nói vậy nhưng trong đầu Khúc Dụ Ân lúc này đang hiện hữu một ý nghĩ khá xấu xa, sao cậu không đi luôn đi cho tôi nhờ, về đây làm gì. Chán chết! Hừ.



Dương An Lĩnh nhận được một cái liếc mắt của người đối diện không khỏi có chút chột dạ vội giải thích " Không phải là tôi cố ý, chỉ là do cái tờ giấy huynh đưa cho tôi ấy."



Khúc Dụ Ân nhìn Dương An Lĩnh khó hiểu " Thì sao?"



" Thì tôi đang thực hiện điều thứ 4 nhưng lại quên mất vế sau, lúc tôi tìm tờ giấy để xem thì thấy nó bay ra ngoài bằng đường cửa sổ rồi."



Khúc Dụ Ân nghe đến đây thì mặt chợt tối sậm lại, nhìn Dương An Lĩnh bằng ánh mắt như muốn phóng dao găm, gằng từng chữ " Ai. cho. phép. cậu. mở. cửa. sổ."



Khúc Dụ Ân trước giờ là người vô cũng tỉ mỉ, thận trọng đến level max, một chút sai sót cũng không được để xảy ra. Hắn trước giờ ghét nhất là mở cửa sổ vì cửa lúc nào cũng ở gần bàn. Thời tiết ở Bắc Kinh thì thất thường, quên đóng cửa một chút là gió có thể thổi tung đống giấy trên bàn ngay. Thế nên tốt nhất là luôn đóng cửa lại. Hôm nay lại xảy ra chuyện này không biết là tiểu tinh linh này sẽ ra sao đây?



Dương An Lĩnh toát mồ hôi hột lắp ba lắp bắp " Dụ...Ân...Dụ Ân ca, không phải tôi cố ý mở cửa sổ. Mà là tôi thực hiện điều số 2 là lau nhà, nhưng thấy mở cửa sổ ra thì sẽ mau khô hơn nên tôi mới mở..." ngước mắt lên nhìn trộm xem phản ứng của người đối diện thế nào, ngừng một chút rồi nói tiếp " Tôi...tôi không biết là... nó phạm vào điều thứ 6."



" Sau đó?" Ngữ khí càng lúc càng ngưng đọng lạnh nhạt.



" Sau đó thì tờ giấy bị rơi ra ngoài, tôi vội chạy theo, sợ nếu mất tờ giấy đó thì sẽ không thực hiện được điều huynh giao. Như thế...như thế tôi sẽ bị đuổi ra ngoài." Trộm liếc lên một cái " Nhưng huynh xem tôi đã tìm được rồi đây này."



Dương An Lĩnh vừa nói xong liền móc trong người ra một tờ giấy được gấp lại gọn gàng. Khúc Dụ Ân ngay lúc này cầm tờ giấy trên tay liếc sơ qua, hàn khí quanh người cũng đã dịu bớt, hít một hơi sâu hắn nhìn người đối diện " Cậu không biết đường sao có thể..."



Dương An Lĩnh còn chưa nghe hết câu liền chộp nói " Là Hoa Hoa tỷ dẫn tôi về."



" Hoa Hoa tỷ?" Khúc Dụ Ân nhíu mày, tuy mặt đã hơi dãn ra nhưng sau lại co lại vì câu nói này.



Dương An Lĩnh đã nắm bắt được tình hình, biết chắc là Khúc Dụ Ân đã cho qua chuyện tờ giấy nên tinh thần đã bình tĩnh trở lại, vui vẻ kể lại chuyện của 3 tiếng trước.



Khúc Dụ Ân nghe xong thì tâm tình cũng có tiến triển, mặt giãn hơi giãn ra. Nhưng không lâu sau thì phán một câu khiến người đối diện cũng phải ngã ngửa " Nhà không mất gì khi cô ta về đấy chứ?" Có thể nói Khúc Dụ Ân mắc bệnh đề phòng người khác quá trớn.



Tiểu tinh linh nghe xong thì nhanh chóng bật lại, xua tay loạng xạ " Không có, không có thật mà, Hoa Hoa tỷ là người tốt."



" Sao cậu biết là người tốt? cậu thậm chí không biết tên thật của người ta."



" Vì trên người Hoa Hoa tỷ có một mùi thơm rất đặc biệt, tôi chưa ngửi thấy mùi hương nào như vậy..."



" Khoan..." Khúc Dụ Ân chen ngang, hít một hơi rồi tiếp " Chỉ mới ngửi thấy mùi hương mà cậu cho là đặc biệt mà bảo là người tốt à. A thế thì trên đời này có rất nhiều người có mùi hương đặc biệt thì chắc hết thảy họ cũng là người tốt à?"



Dương An Lĩnh ra sức giải thích " Không phải, thật sự tỷ ấy là người tốt, tuy tôi không biết tên nhưng tôi có thể cảm nhân được mà. Huynh quên là tôi biết đọc tâm thuật à. Với lại chính tỷ ấy dạy cho tôi chơi điện tử ấy, hay ho lắm cơ. Huynh có kịp dạy cho tôi đâu."



Dương An Lĩnh nói xong thì xụ mặt xuống, bĩu môi thầm trách Khúc Dụ Ân vô tâm. Dụ Ân ca, huynh đâu biết tôi thích tìm hiểu mọi thứ ở đây như thế nào?



Khúc Dụ Ân thấy vẻ mặt Dương An Lĩnh lộ rõ vẻ bất mãn liền thu hồi thái độ nghi ngờ chuyển sang trêu chọc " Bây giờ còn bênh người ta nữa, mới gặp người ta mà đã thích thế rồi sao? Tiểu Lĩnh Tử cậu cũng ghê lắm đó."



Dương An Lĩnh thấy Khúc Dụ Ân xoa xoa đầu mình, ngửa mặt lên trời mà cười ha ha, nói mấy câu mà cậu cho là lạc đề. Cậu đỏ mặt chối ngay " Không có, tôi...tôi chỉ thấy tỷ ấy tốt thôi. Huynh đừng nghĩ bậy."



Khúc Dụ Ân thấy bộ dạng ngượng ngùng, mặt đỏ như quả cả chua của tiểu tinh linh, một lần nữa nhịn không được mà cười thành tiếng đến khi bụng nhói lên, lại chạm phải cái lườm của ai đó nên cố ngậm miệng đè nén tiếng cười " Không...không sao, khụ...khụ... tôi hiểu mà."



Thấy không khí có vẻ nóng quá, Khúc Dụ Ân dường như cảm nhân được tình thế đã xoay chuyển 360 độ, không còn là hắn làm chủ nữa mà là đổi thành Dương An Lĩnh làm chủ.



Hắn sợ ánh mắt đằng đằng sát khí ấy đang nhìn mình, nuốt nước bọt cái ực xuống bụng. Khúc Dụ Ân đánh trống lảng " Hê hê, tôi đi tắm đây. Tìm cậu cả một buổi chiều mồ hôi đổ đầy cả. Mệt quá. Cậu cứ chơi thoải mái nhé." Nói xong hắn đã chạy vụt vào phòng tắm, cửa phát ra một tiếng rõ to để lại người ở sau không khỏi trừng to mắt.



Khúc Dụ Ân mở van xả nước, chống tay lên tường mà hưởng thụ cảm giác mát lạnh đang từ từ di chuyển trên người mình. Hít một hơi đầy sảng khoái, đột nhiên một suy nghĩ lướt qua đầu hắn. Rốt cuộc 'Chủ nhân' là ai, là một người như thế nào? Chẳng lẽ cũng là một tinh linh?



Khúc Dụ Ân chầm chậm khóa van, ngẫm nghĩ một lát, nhíu mày, đảo mắt. Đăm chiêu cực, lâu lâu lại hít vài hơi. Lúc sau thì thở mạnh một cái " Bỏ đi, có hiếu kỳ cũng chỉ tổ mệt óc, tới đâu hay tới đó. Lo nhiều làm gì." Nhanh đưa tay mở mạnh van cho nước lạnh trút xuống làm mát tâm tình hắn, cuốn trôi đi dòng suy nghĩ mệt đầu ấy ra ngoài.



Quấn khắn tắm ngang hông ra ngoài, tay còn cầm khăn lau lau cái tóc. Khúc Dụ Ân đưa mắt nhìn người đang nằm cuộn tròn trên giường mà không khỏi lắc đầu " Tên tinh linh này ngốc thật, đến ngủ cũng phải để người khác lo lắng" Nói rồi hắn vắt khăn lên vai, đưa tay kéo chăn đắp lên người nằm trên giường.



Xong xuôi, Khúc Dụ Ân đi đến bên tủ rượu lấy một chai Whisky màu đỏ kèm theo một chiếc ly dùng để uống rượu vang. Đứng nhìn xuống dưới qua cửa sổ thủy tinh trong suốt ngắm toàn thành phố Bắc Kinh.



Đêm, Bắc Kinh đẹp thật quả không hổ danh là thành phố của sự phồn hoa. Từ trên tầng cao nhất của khu chung cư hắn đang ở nhìn xuống, thành phố đang chìm trong một màn đêm đen đặc. Nhưng mỗi dây lại lóe lên nhiều thứ ánh sáng màu sắc khác nhau như đang nhảy múa trước mắt hắn. Thật khiến người ta xao xuyến.



Nhấp một ngụm rượu, Khúc Dụ Ân vẫn không rời mắt trước cảnh đêm qua cửa sổ, lâu lâu lại thở dài vài tiếng. Khúc Dụ Ân kể từ khi chuyện đó xảy ra thì đã trở nên như vậy vào mỗi đêm trước khi đi ngủ. Lâu dần thành thói quen không bỏ được.



Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía xa xăm. Thoang thoảng bên tai câu nói của ngày xưa " Xin lỗi anh, Dụ Ân, em không thể..."



Lại nhấp thêm một ngụm rượu. Thứ chất lỏng màu đỏ ấy cứ chảy từ từ xuống cổ họng, ngọt ngọt cay cay thêm một chút vị đắng. Đắng của rượu hay đắng của lòng. Cái cảm giác không rõ ràng ấy hắn cũng đã nếm đủ suốt 8 năm rồi.



8 năm, hờ, mi cũng có thể chờ dài như vậy sao Khúc Dụ Ân, là mi ngu ngốc vẫn không biết câu trả lời hay là mi vẫn cố chấp ảo tưởng một ngày nào đó người đó sẽ chấp nhận.



Khúc Dụ Ân lắc lắc đầu nở một nụ cười trong tiếng thở dài. Nâng ly uống cạn rượu rồi xoay người bước vào trong.



Sáng hôm sau, Khúc Dụ Ân thức dậy lúc 6 giờ. Tuy ngủ muộn nhưng hắn vẫn dậy khá sớm, có lẽ không ngủ được hoặc có thể đó là thói quen rồi.



Khe khẽ mở cửa phòng, nhón chân đem chăn gối bỏ vào trong tủ, hắn làm việc nhẹ nhàng hết mức có thể, tránh phá mộng đẹp của người nào đó.



Từ sau đêm đó, Khúc Dụ Ân đành ngậm ngùi vác chăn gối ra sôpha ngủ nhường lại chiếc giường thân yêu cho vị khách không mời mà đến kia. Thật ra không phải là hắn tốt lành gì đâu mà là hắn không quen ngủ chung với người khác mặc dù cùng là đàn ông với nhau. Thế nên Khúc Dụ Ân đành chịu thiệt một chút.



Khúc Dụ Ân hôm nay không đến công ty mà về nhà một chuyến. Chuyện là tối qua mẹ hắn có gọi đến bảo về vì nhà có việc gấp. Bảo là có việc gấp nhưng việc chính là gì thì hắn biết tỏng hết rồi. Ngồi trong xe, hắn vừa điều chỉnh vô lăng vừa lắc lư theo điệu nhạc.



< Năm tháng vội vã,rốt cuộc chúng ta đã bao nhiêu lần chần chừ không dám nói ra câu từ biệt?

Đáng tiếc rằng liệu mấy ai có thể yêu đương mà không bị hỉ nộ ái ố của nhân gian thao túng

Năm tháng vội vã, chúng ta từng nhất thời quá vội vã,quá vội vã khước từ lời thề non hẹn biển chỉ biết đợi chờ người khác sẽ thay mình thực hiện.

Chẳng trách dấu son môi năm đó vẫn còn lưu lại hóa thành vết phồng rộp mãi không liền sẹo.

Cái ôm đã chìm vào quên lãng, dẫu có khơi gợi lại vẫn chẳng thể nào ấm áp được như xưa

Chẳng trách đoạn tình này có quá ít thời gian để luyện tập

Là tháng năm khoan dung ban cho đôi bên cơ hội phủi bỏ lời thề, giải thoát cả hai

Nếu như chia tay không được rơi lệ thì có thể cho phép đôi mắt của em đỏ hoe được không?

Giống như năm đó từng vội vã khắc lên thân cây dòng chữ "mãi mãi bên nhau" để giờ đây lại trở thành những từ ngữ vô nghĩa và xót xa như vậy

Nếu như quá khứ vẫn còn đáng để quyến luyến thì đừng quá nóng vội thiêu hủy hết hiềm khích ngày xưa

Nào ai có thể cam tâm tình nguyện không lưu không luyến chẳng níu chẳng giữ đối phương?

Là chúng ta đều muốn mắc nợ nhau


Nếu không thì sau này biết dựa vào đâu để mà hoài niệm?



Năm tháng vội vã, chúng ta lại gặp nhau ở thế giới quá nhỏ bé xuôi xuôi ngược ngược vẫn mai chỉ là khuôn mặt ấy

Nào thể nói rõ tận tường,nào thể khiến người vui vẻ có bất đồng thì sẽ lại càng muốn buông bỏ nhau hơn

Năm đó đáng ra hạnh phúc bên nhau, ấy vậy mà chúng ta lại vội vã, không chịu khắc ghi lời hứa sẽ mãi mãi kiên định, mà chỉ biết ngu ngốc làm theo những lời chia ly


Chẳng oán trời năm đó quá lạnh lẽo khiến lệ rơi cũng hóa thành băng tuyết

Cơn gió xuân nồng ấm năm ấy cũng chẳng thể làm tan chảy bức hình đã đông cứng

Chẳng oán duyên phận ý trời sắp đặt không thể yêu một người trọn vẹn

Là tháng năm từ bi lao đi vùn vụt để nhớ mong mãi vẫn không đong đầy

Nếu như chia tay không được rơi lệ thì có thể cho phép đôi mắt của em đỏ hoe được không?

Giống như năm đó từng vội vã khắc lên thân cây dòng chữ "mãi mãi bên nhau" để giờ đây lại trở thành những từ ngữ vô nghĩa và xót xa như vậy

Nếu như quá khứ vẫn còn đáng để quyến luyến thì đừng quá nóng vội thiêu hủy hết hiềm khích ngày xưa

Nào ai có thể cam tâm tình nguyện không lưu không luyến chẳng níu chẳng giữ đối phương?

Là tự hai ta cứ muốn mắc nợ nhau...

Là tự hai ta cứ muốn vấn vương nhau...>



Là bài "Năm Tháng Vội Vã" của Vương Phi, Khúc Dụ Ân lẩm nhẩm trong miệng. Hắn có vẻ thích bài này, lúc nào có tâm trạng đều nghe bây giờ thì thuộc lòng lời bài hát luôn. Có lẽ từng lời từng cảm xúc mà bài hát mang lại đúng với tâm trạng của Khúc Dụ Ân – Một chút nuối tiếc, một chút trải nghiệm và...một chút hương vị của niềm tin.



Đến rồi, Khúc Dụ Ân khéo léo điều khiển vô lăng, chốc chốc lại nhìn gương chiếu hậu, sau đó cho xe chạy thẳng vào cổng lớn đã được mở sẵn. Cho xe đỗ ở một góc trong sân lớn.



" Thiếu gia, cậu đã về, lão gia đang ở trong phòng khách đợi cậu." Hắn vừa mới bước xuống xe thì đã nghe thấy giọng nói ôn tồn hiền hòa nhưng dứt khoát của quản gia Trương.



Quản gia Trương là thân cận bên cạnh lão gia, lại là trưởng bối trong nhà nên Khúc Dụ Ân coi như người ông thứ 2, lễ phép đáp lại " Vâng, con biết rồi, nhưng chỉ có ông nội thôi ạ?"



" Còn có chủ tịch và phu nhân nữa ạ."



" A, con biết rồi." Khúc Dụ Ân vừa đi vừa nói.



Khúc Dụ Ân không mấy hồi hộp lắm, hắn biết ông nội tuy nghiêm khắc nhưng rất thương hắn, còn ba mẹ thì không cần lo vì họ đều là người khá thoáng và dễ chịu.



Khúc Dụ Ân đi vòng qua khuôn viên, vô thức liếc mắt qua vài khóm hoa trong vườn, quả thật rất đẹp. Hắn khẽ thốt lên, đều là nhờ công chăm sóc của mẹ cả.



Dừng chân ở bậc thềm, Khúc Dụ Ân thay dép rồi đi vào. Hắn đảo mắt quanh nhà rồi đi thẳng vào phòng khách.



Khúc Minh đang trò chuyện công ty với con trai Khúc Chính Kiên thì thấy đứa cháu đích tôn về, ông nheo nheo mắt đưa tay gỡ gọng kính " Ân nhi về rồi sao?"



" Dạ, thưa ông nội, thưa ba, thưa mẹ con mới về."



Khúc Minh gật đầu phất tay ý bảo ngồi xuống bên cạnh Khúc Chính Kiên. Khúc Dụ Ân hiểu ý làm theo.



Lưu Hương ngồi bên cạnh chồng gọt hoa quả, thấy con trai về thì nét mặt lỗ rõ sự vui mừng " Tiểu Ân con sống bên ngoài có tốt không? Có bị ai bắt nạt không con?"



" Em cứ vậy thì sao con tự lập, phải để cho nó thích nghi chứ." Chính Kiên thấy vợ lo lắng cho con trai thái quá liền trêu.



Lưu Hương bị chồng trêu liền quét mặt một phát làm cho ai đó câm nín luôn " Tại em lo cho con chứ bộ."



" Ha ha hai đứa thôi đi, lớn đầu rồi sắp có cháu nội bồng rồi mà còn y như con nít." Khúc Minh cười ha hả nhắc nhở con trai và con dâu.



Khúc Dụ Ân cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, hắn thấy mình vô cùng may mắn khi sống trong một gia đình hạnh phúc như vậy. Thật sự rất hạnh phúc.



Khúc Dụ Ân vui vẻ nhìn ba mẹ thì sực nhớ đến việc quan trọng, liền mở miệng định hỏi nhưng không may bị mẹ lôi vào bàn ăn nên đành nuốt hết vào bụng " Tiểu Ân, lâu rồi con chưa về nhà, mẹ có làm rất nhiều món mà con thích, mau vào ăn cơm thôi."



Lưu Hương nói xong đâu đấy với con trai thì cung kính nghiêng người về phía cha chồng và chồng " Ba, Chính Kiên, vào ăn cơm ạ."



" Ba, ba thấy Tiểu Ân vừa về là con bị cho ra rìa rồi không?"



" Ha ha, ừ ta cũng thấy vậy"



" Ba ~ là do tiểu Ân lâu mới về mà." Lưu Hương bị trêu mặt liền có sắc đỏ.



Khúc Minh đành đứng ra giảng hòa để cả nhà tập trung ăn cơm. Khúc Dụ Ân ngoan ngoãn ăn những thức ăn mà mẹ gắp cho, lâu lâu lại lên tiếng phàn nàn vài cậu thì bị ăn vài cái cốc đầu " Mẹ từ từ thôi, mẹ làm như con bị bỏ đói cả tháng ấy."



Cả nhà Khúc gia lâu rồi mới có một bữa ăn đông đủ như vậy, tiếng cười nói rôm rả. Khúc Dụ Ân cảm thấy thật thoải mái. Đúng là không nơi nào thoải mái bằng nhà mình.



Cả nhà Khúc gia ăn cơm xong thì cũng đã trời sẫm tối. Bên ngoài đã sớm không còn lác đác vài giọt nắng hồng nữa mà thay vào đó là bao phủ một màu đen huyền.



Khúc Dụ Ân ăn cơm xong liền muốn đi ra ngoài hóng gió một lát, hắn dạo quanh bờ hồ. Vầng trăng lấp lửng sau làn khói mỏng rọi ánh sáng xuống hồ nước. Nước trong hồ đã trong và xanh nay lại thêm phần lung linh. Ánh sáng từ mặt hồ hắt lên tường, lâu lâu lại có vài cơn gió nhẹ lướt qua làm mặt hồ gợn sóng dập dờn.



Khúc Dụ Ân tận hưởng một chút không khí trong lành hiếm thấy, thoải mái vương vai vài cái. Ánh mắt trầm ngâm nhìn trăng một lát, sau thì không hiểu sao lại thờ dài vài tiếng. Hắn trông như một ông cụ non vậy, cứ suốt này thở dài.



Dụ Ân mi lại nhớ tới người đó sao? cảm giác nhớ nhung một người thật khó chịu nhưng cũng thật thú vị a.



Khúc Chính Kiên cũng ra bờ hồ hít thở, thấy con trai cũng có ở đó nhưng lại đứng lặng người hồi lâu nhìn trăng. Thằng bé này, ăn cơm xong không thấy mặt mũi đâu thì ra là ở đây ngắm trăng.



" Trăng đêm nay có gì lạ sao con trai?"



Khúc Dụ Ân đang nhập tâm thì chợt nghe có tiếng người ở sau, giật mình một cái, ngoảnh lại phía sau thì thấy ba đang đi tới, cong môi một cái " Ba, sao ba lại ra đây?"



Khúc Chính Kiên bước tới xoa xoa đầu con trai " Thì cũng như con, nhìn trăng nhớ người."



Bị ba nhìn thấu tâm can, Khúc Dụ Ân cười ngượng, mặt đã lộ sắc hồng " Đâu có, con chỉ là thấy trăng đẹp nên ngắm thôi." Ôi sao ba biết hay vậy, sao mình lại trả lời vậy chứ, xấu hổ chết mất.



Thấy con trai mặt đã đỏ lựng, biết mình đã đoán đúng thì bồi thêm một câu nữa " Nhớ nhung là một loại cảm giác rất đặc biệt, nó chứng tỏ người đó có vị trí như thế nào trong lòng con."



Khúc Dụ Ân bắt gặp ánh mắt ba đang nhìn mình đầy ngụ ý thì đứng ngây ngốc giây lát, sau thì cười xòa " Không, con đâu có nhớ ai."



Khúc Chính Kiên muốn khuấy động cái cảm giác ngượng này của con trai liền lên tiếng lảng sang chuyện khác " Ông nội tìm con đấy, ta vào trong thôi, kẻo ông chờ." Nói rồi ông xoay người lướt qua Khúc Dụ Ân. Hắn cũng đi theo sau.



Khúc Dụ Ân ngồi riêng một cái ghế, Chính Kiên và vợ thì ngồi một bên, quản gia Trương thì đứng bên cạnh Khúc Minh, cả bốn người đều hướng mắt về ông lão hơn 70 đang nhâm nhi tách trà.



Bắt gặp được ánh mắt đầy mong chờ của mọi người, Khúc Minh nhấp xong ngụm trà, chậm rãi lên tiếng " Sở dĩ ta gọi Ân nhi về là vì chuyện hôn nhân đại sự của nó. Ân nhi chắc con cũng biết ít nhiều về chuyện này khi ta gọi con về nhà đúng không?"



Khúc Dụ Ân gật đầu một cái, rồi nói " Ông nội, ông gọi con về là muốn con lấy vợ, nếu con đoán không lầm thì ông đã có sắp xếp."



Lưu Hương nghe con nói xong thì nhướn người muốn nói gì đó thì đã bị Khúc Chinh Kiên ngồi bên cạnh kéo lại. Bà đành ngậm miệng nhìn chồng rồi lại nhìn cha.



Khúc Minh có dự cảm không hay, đoán biết đứa cháu này sẽ không nhận liền nở một nụ cười hiền " Con quả hiểu ý ông, nhưng ông không ép, ta chỉ muốn con gặp mặt người ta một lần thôi, nếu thấy hợp thì qua lại còn không hợp thì mở rộng quan hệ cũng tốt."



Khúc Chính Kiên ngồi nghe nãy giờ bây giờ mới lên tiếng " Ba, là nhị tiểu thư của nhà Thẩm gia, Thẩm Tuyết sao?"



Thẩm Tuyết? sao ông nội lại bắt mình quen với cô gái này, lại là loại tiểu thư khuê cát chanh chua nữa sao? Khúc Dụ Ân hướng đôi mắt đầy nghi vấn nhìn ông nội, thấy ông gật đầu thì liền từ chối " Ông, con không muốn quen một cách gượng ép, hãy để con tự tìm lấy."



" Tự tìm lấy, con có biết con bao nhiêu tuổi rồi không? Con không nghĩ cho con thì cũng nghĩ cho ba mẹ con ngày đêm mong cháu, nghĩ cho ta tuổi già sức yếu không biết là còn nhìn thấy mặt trời được bao lâu nữa." Khúc Minh tuôn một tràng thì ho khụ khụ.



Khúc Chính Kiên và Lưu Hương thấy vậy thì liền chạy tới người thì đỡ người thì vuốt ngực. Khúc Dụ Ân cũng hoảng chỉ biết đứng nhìn mà nghẹn ứ ở cổ họng. Bất giác lại lên tiếng " Được Được, con nghe lời ông."