Chương 1: Vào Địa Ngục

Kiến Tạo Chi Thần

Chương 1: Vào Địa Ngục

không gian xung quanh là 1 màu đen kịt không có gì ngoài thứ ánh sáng đỏ lòm như máu phát ra từ những dòng sông nham thạch. không khí thì ngột ngạt và sặc mùi lưu huỳnh nhưng kỳ lạ là lại không hề nóng ta chỉ có thể cảm thấy cái lạnh thấu xương len lỏi vào trong linh hồn cùng sự mệt mỏi bốc lên đầu. Dưới đất không có gì ngoài những tảng đá sắc nhọn và vực sâu đen ngòm. Thiếu niên từ từ mở mắt nhìn xung quanh, thứ mà hắn nhìn thấy đầu tiên là 1 cánh cổng đen ngòm dính đầy xương vào máu của nhiều loài động vật kỳ lạ mà hắn chưa thấy bao giờ. Hắn có thể loáng thoáng nghe được tiếng gào thét của ai đó hoặc cũng có thể là của 1 loài nào đó đang bị tra tấn dã man. Nếu nó chỉ là tiếng gào cũng thôi đi nhưng kết hợp với không khí xung quanh thì đến thằng đui cũng biết đây không phải địa cầu. hắn bắt đầu có chút "choáng" với phong cảnh "đặc sắc" xung quanh.

" Nơi quỷ quái nào thế này? " - Hắc Diệp mơ hồ nói.

" Địa Ngục"-1 giọng nói lười biếng vang lên.

"ai!ai đang nói mau ra đây giả thần giả quỷ có gì hay?" - hắn hét lên.

"trên đầu ngươi"

Hắc Diệp giật mình hắn từ từ ngẩng đầu lên trên đầu hắn là 1 quả cầu lửa màu xanh nhạt trôi lơ lửng.

"ngươi vừa trả lời ta?"-hắn có chút không xác định hỏi.

" ngươi não tàn a ngoài ta và ngươi còn có ai xung quanh sao? "- giọng nói có chút trêu ngươi.

"Ngươi là ai? Ta đang ở đâu?" - Hắc Diệp hỏi.

"ta sao? ta là dẫn hồn giả số 13 người tiếp dẫn các lình hồn từ khắp các thế giới về địa phủ đầu thai "-giọng nói có chút tự ngạo.

"ngươi có thể gọi ta là 13 đại nhân" - Dừng 1 chút hắn nói.

" 13? dẫn hồn giả? địa phủ " - Hắc Diệp bắt đầu cảm thấy vạn mã lâm đầu.

" này...đừng nói ta..... chết rồi nhé?!" - Hắc Diệp có chút không xác định hỏi.

"ta không biết là ngươi bị ngốc hay loài người đều não tàn như nhau cả đến mình chết hay sống cũng không biết. Ta bảo ngươi còn sống ngươi có tin không?"- giọng nói kỳ quái hỏi.

Hắc Diệp không tin vào những gì mình nghe được mà hét lên: "cái #$#$#%! không thể nào! không thể nào ta năm nay mới 17 tuổi còn quá sớm để chết thật vô lý không thể có chuyện đó được! " hắn triệt để " choáng " rồi hắn không thể hiểu được đang yên đang lành tự nhiên lại chết rồi xuống địa phủ: " cái cải củ gì đây? không thể chấp nhận được! mà khoan... "Đang yên đang lành"?!".

"chờ 1 hình như có điều gì nhầm lẫn ở đây...... xem nào.... ừm hừm... đi mua đồ..xe tải..đệt...chẳng có lẽ....?". Hắn bắt đầu nhớ lại.Vào một ngày đẹp giời hắn ra ngoài đi mua đồ. Đang tung tăng tới tiệm tạp hóa th hắn thấy 1 bác tài đang " say sưa" trên bánh lái và có vẻ như ông ta không hề quan tâm tới đèn đỏ hay phía trước có cai gi mà chỉ tập trung phi thẳng về phía trước bằng " tay lái lụa" của mình. Tất nhiên chả có xe nào đi thẳng mãi mà không đụng cột, chiếc xe sắp đâm vào 1 đứa trẻ đang qua đường. Với tinh thần của 1 anh hùng (bàn phím) tưởng rằng hắn sẽ đứng thờ ơ lạnh lùng nhìn đứa bé đó chết sao đó chụp lại rồi ngồi câu like. Nhưng không,ngay lập tức hắn nhảy ra cứu đứa trẻ đó mà không hề đắn đo suy nghĩ 1 khắc đến tận bây giờ hắn cũng không hiểu tại sao mình lại lao ra vào những giây cuối trước khi mui xe đâm sầm vào người hắn chỉ có 1 suy nghĩ duy nhất: " hóa ra cảm giác làm người hùng cũng không tệ lắm.. " tất nhiên đây không phải phim ảnh hay manga không thể có chuyện nhân vật chính được buff hack bất tử.
" uỳnh! kiskkkk!" chiếc xe hất hắn đi xa tới cả chục mét hắn có thể nghe thấy tiếng xương cốt mình gãy thành từng đoạn, nội tạng của hắn nứt vỡ như trái cà chua bị ném từ đỉnh tháp ep-phen xuống vậy. Cơ thể hắn bật lên từ mặt đất, dính thẳng vào bờ tường đối diện. người hắn từ từ trượt xuống bên đường, hắn từ từ hôn mê và chìm vào giấc ngủ VĨNH VIỄN.

"sặc!... "- Hắc Diệp bừng tỉnh.

"Mịa nó chứ!...còn bao nhiêu trò chơi chưa kịp chơi còn bao nhiêu món ngon chưa được thưởng thức còn bao nhiêu nơi chưa được đi còn bao nhiêu... cuối cùng cái đau khổ nhất là mình vẫn còn là trai tân thậm chí còn chưa có bạn gái đúng là số con rệp mà haizzz.."- hắn thở dài trong tiếc nuối.

"mà cũng chả sao ít nhất thì mình đã đúng khi không viết nhật ký và xóa sạch sẽ mấy cái thư mục " thế giới thần bí " của mình trước khi chết " - nghĩ tới đây sự hối hận của hắn đã nguôi đi phần nào hắn thậm chí còn cảm thấy có chút may mắn?.

"Xong chưa? "

"cái gì xong?"

"ta hỏi ngươi tự kỷ xong chưa? " - 13 có chút buồn bực nói. Truyện được đăng tại ReadsLove[.]com

" à... ngươi nói ngươi là tiếp dẫn giả gì đó phải không? Ngươi sẽ đưa ta đi đầu thai sao? vậy còn chờ gì nữa mau mau đưa ta đi. " -Hắc Diệp có chút nôn nóng thậm chí là háo hức mà nói.

"Đệt! ngươi không phải hối hận sao? không muốn sống lại sao? không phải nhân tộc các ngươi ai cũng tham sống sợ chết sao? kỳ quái a " - 13 thắc mắc.

" Không cần! đi thôi mặc dù còn chút vương vấn nhưng mong muốn lớn nhất của ta đã được thỏa mãn.1 kẻ vô dụng bất tài như ta cũng có ngày trở thành anh hùng hahaha biết đâu người ta cứu là tổng thống tương lai thì sao? ít nhất mạng ta cũng còn có ích " - Hắc Diệp cười nói hắn đã chấp nhận cái chết của mình rồi.
"cũng chả sao cả khi sống mà không có mục tiêu chỉ ăn chơi chờ chết cuộc sống như vậy thực vớ vẩn đã thế thà chết sớm mà làm được việc gì đó có ích còn hơn!"-hắn nói thầm trong lòng mình

"......" - 13 có chút bó tay.

" Thật là 1kẻ kỳ quái " -đó là đánh giá duy nhất của hắn dành cho con người này.

"ha ha:) nhiều người nói vậy" - Hắc Diệp có chút tự hào.

"ta không phải khen ngươi!"-13 bực mình.

"Vậy ngươi nghĩ những người khác cũng khen ta? "- Hắc Diệp không chút ngượng ngùng nói.

"đi thôi"- 13 vừa nói vừa phất " tay" lên.

cánh cửa to lớn màu đen mở ra, bên trong không phải 1 thông đạo hay 1 căn phòng mà là cả 1 thế giới rộng lớn. 13 dẫn Hắc Diệp đi trên 1 con đường hẹp dài xung quanh là những cây cỏ kỳ lạ nhưng nhìn chung chúng chỉ có màu đỏ như máu hoặc đen thui như than. những khe hẹp dài sâu hõm dưới đất làm tăng thêm sự hoang tàn của quang cảnh.

"quang cảnh quá buồn chán rồi" - Hắc Diệp nói, hắn bắt đầu cất tiếng hát.

"Ta đi mãi đi mãi trên con đường dài dằng dặc

mặc dù phía trước toàn chông gai và thử thách

với đôi chân trần và hai bàn tay trắng ta vẫn sãn sàng tiến tới

trước mắt ta chỉ toàn đau khổ và thất bại

ta vẫn không ngần ngại bước về phía trước

ta đang chờ nỗi sợ hãi và tuyệt vọng ập tới

ta muốn hát cho chúng nghe bài ca của huy vọng

tiếng hát của ta biến bóng tối thành ánh sáng

ta dùng tiếng hát để biến sợ hãi thành dũng cảm....."

" ngươi hát gì vậy? " - 13 tò mò hỏi.

"Bài Ca Hy Vọng" - Hắc Diệp vui vẻ đáp.

"ta chưa từng nghe bài hát này a?"-13 thắc mắc.

"thế giới của ta có rất nhiều bài hát mà ngươi chưa từng nghe " - Hắc Miêu đáp.
Truyện đăng nhanh nhất tại T r u y e n C v. c o m
"không thể nào! ta luôn luôn dõi theo thế giới của các ngươi từ thuở sơ khai a ta chưa từng nghe 1 bài hát nào như vậy cả nha "-13 nói.

"ngươi? tồn tại từ thuở sơ khai? ta phi! ngươi chỉ là 1 đốm lửa mà thôi kẻ mà đến cả thân thể cũng không có cũng đàm hai chữ "tồn tại"? buồn cười?"-Hắc Diệp có chút trêu tức nói.

Đột nhiên 13 dừng lạ, hắn quay " mặt" về phía Hắc Diệp và nói với 1 giọng cực độ cao quý và kiêu ngạo cùng cái cái "mũi" vểnh thẳng lên trời trông rất nhân tính:" Ngươi có biết ta là ai không ta là dẫn hồn giả 1 chức vụ cao quý đứng giữa âm dương bất tử bất diệt, con người các ngươi tôn ta là thần và quỳ lại trước tượng của ta (mặc dù cái tượng đó không giống ta). Con người các ngươi quá thần tượng hóa bản thân mình rồi tự coi mình giống thần rồi khắc ta vào cái hình dạng xấu xí đó ta cho ngươi biết đó chỉ nhục thân là túi da mà thôi chỉ cần 1 ý nghĩ ta có thể tạo ra cả núi ngươi nghĩ ta cần chắc?! 1 linh thể cao quý như ta.... vân vân và 3 chấm... " - 13 bắt đầu thuyết giảng nghe mà buồn nôn (tác giả cũng nghĩ vậy)

" Đúng là quạ quạ đực không thấy công cái đẹp mà " - Hắc Diệp khinh thường nói và tiếp tục bước tới.

" ê ê chờ ta đã! ta là người dẫn đường hay ngươi là người dẫn đường hả! Cái muội muội ngươi! ta bảo chờ mà " - 13 bực mình đuổi theo.

"ngươi phải nghe hết về sự vĩ đại của ta, ta là tồn tại siêu phàm thoát tục........"-13 tiếp tục màn tự kỷ của mình.

Hắc Diệp có chút hối hận rồi hắn thầm thế: " nhất định lần sau phải làm rách màng nhĩ trước khi chết để đỡ phải nghe thằng hâm 13 kia tự kỷ ".

" aw aw ahhaha!!! ta bực rồi đó! nín ngay cho bố! " - Hắc Diệp hét trong cơn tức dận.

" ta nói ngươi bực mình cái gì nha, ta sống rất lâu rồi mới thấy 1 lình hồn lạc quan như ngươi mới nổi hứng nói chuyện a ngươi phải thấy vinh hạnh khi nói chuyện với 1 người vĩ đại như ta mới đúng......sự vĩ đại của ta bala..bala " - 13 tiếp tục tự kỷ.

" im! " - Hắc Diệp quát.

"không im!" - 13 đạo.

"câm!" -Hắc Diệp tiếp tục quát.

" đêck câm!" -13 cười.

.............

Nhờ cuộc cãi nhau sôi nổi của 2 "người" con đường âm u sinh động hơn khá nhiều nhiều. họ tiếp tục vừa đi vừa cãi nhau mà không hay biết phía trước có 1 vài điều bất ngờ đang chờ họ.


Tác Giả: nói thật 2 thằng này dở hơi như nhau
mời các bạn đón xem cuốn truyện sắp tới " Tuyệt Hy Thần Thủ"
cảnh báo: thật ra chính tác giả cũng không giám vì truyện này quá.. [email protected]!$#...bức xúc rồi!.