Chương 61: Tà Phượng Đoạt Xá

Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 61: Tà Phượng Đoạt Xá

Phượng Hoàng Tứ Dực mặc dù không không phải bản thể, nhưng lúc này thực sự ngưng hình mà ra, phượng hót thanh âm vang lên cao ngất, sải cánh dài hơn năm mét không ngừng hướng ra xung quanh vẫy cánh.

Băng Ngọc Linh âm trầm nói

"Tiến tới gần một chút, cảm thụ tinh hoa của Phượng Hoàng, đồng thời thả lỏng tinh thần, đón nhận nó như một phần thân thể của ngươi"

Vân Chính Thiên gật đầu, hắn mục tiêu lớn nhất vẫn là truy cầu sức mạnh, hiện tại đã đến thời khắc này, tuyệt đối phải nắm chắc cơ hội quí giá.

Chân nhẹ nhàng bước lên, cho đến khi Phượng Hoàng Tứ Dực đã sát gần trước mặt, Vân Chính Thiên nhẹ nhàng đưa tay phải về phía trước. Mà đối với hành động này của Vân Chính Thiên, Phượng Hoàng Tứ Dực hai mắt thận trọng quan sát.

"Cảm ơn ngươi vì đã lựa chọn trở thành hồn hoàn của ta, nhưng như vậy là quá bất công đối với ngươi rồi. Bây giờ hãy chân chính trở thành một phần của ta, cùng nhau lớn mạnh"

Vân Chính Thiên chậm rãi nói ra, lời này hoàn toàn xuất phát từ trong tâm khảm. Để nhận được sự cam tâm tình nguyện từ hồn thú có tinh thần cao ngạo này, không thể thiếu đi sự chân thành.

Phượng Hoàng Tứ Dực lúc này thần trí như tỉnh táo trở lại, nó nhìn nhân loại trước mặt một chút, cuối cùng dưới con mắt kinh ngạc cũng những người trong phòng, nó khẽ cúi đầu trước, tùy ý để bàn tay Vân Chính Thiên đặt lên trên.

Có thể nói Phượng Hoàng Tứ Dực đã toàn tâm toàn ý trở thành hồn linh của hắn.

Băng Ngọc Linh thấy vậy cũng khẽ mỉm cười, ngón tay cong lại búng ra một đoàn kim sắc bay tới bao trùm cả hai thân ảnh một người một thú ở bên trong.

Dưới tinh thần lực cường đại của Băng Ngọc Linh, nàng dễ dàng lưu lại một vệt tinh thần lạc ấn ở mi tâm Phượng Hoàng, sau đó chỉ thấy hư ảnh của nó khẽ run lên. Tiếp theo nàng dùng một tia thiện ý dẫn dắt tinh thần lực của Phượng Hoàng bắt đầu khai mở tinh thần bản nguyên, linh hồn lạc ấn, hồn lực tinh túy nhất cùng thiên phú ẩn chứa trong huyết mạch. Toàn bộ kích phát ra.

Quá trình này kéo dài hơn nữa canh giờ, đối với hồn thú đạt tới ba ngàn năm tu vi, dựa theo tinh thần lực của Băng Ngọc Linh vốn không cần lâu như vậy, nhưng để đảm bảo hiệu quả tốt nhất với Phượng Hoàng Tứ Dực không phải hồn thú bình thường.

Đúng lúc này, Băng Ngọc Linh tay trái nâng lên, một thanh quyền trượng màu xám theo đó xuất hiện, trầm thấp từng câu chú ngữ vang lên theo.

Chú ngữ này, chính là do Truyền Linh Tháp Tháp Chủ đầu tiên sáng tạo ra, có người nói đây là một loại lực lượng của thế giới khác, có người lại nói đây là một loại lực lượng thuộc về Tà Hồn Sư, nhưng trên hết chính là, loại lực lượng này mang đến cho Đấu La Đại Lục một thời gian vô cùng yên bình.

Vân Chính Thiên theo ý niệm dẫn dắt của chú ngữ, bàn tay hắn xoa nhẹ trên trán Phượng Hoàng, chính lúc này, vô số ký tự kỳ dị không ngừng bay lên, sau đó cấp tốc vây quanh thân thể bọn hắn.

Thời gian trôi qua, ký tự càng lúc càng nhiều, nhu hoà sóng tinh thần lực vẫn khẽ dao động xung quanh cả hai. Chớp mắt một cái, toàn bộ ký tự này đột nhiên gia tốc, lấy thân thể Vân Chính Thiên làm bia ngắm mà bạo vũ phóng tới.

"Tốt lắm tiểu tử, giai đoạn chú ngữ đã qua, bây giờ là thời khắc đem nguồn năng lượng này bổ sung cho hồn hoàn, ta sẽ duy trì tinh thần lực ổn định toàn cục"

Băng Ngọc Linh thanh âm vang lên.

Vân Chính Thiên tóc trắng tung bay mãnh liệt, cả thân thể mơ hồ như lơ lửng ở trên không, nguyên bản sau lưng hắn tồn tại hai vòng hồn hoàn màu tím, mà lúc này đệ nhị hồn hoàn của hắn càng thêm thâm thúy, có cảm giác thâm sâu khó dò, lại có lúc nóng bỏng uy năng.

"Hót −−" trầm thấp mà vang vọng tiếng phượng hót cất lên.

Vân Chính Thiên cảm thấy cơ thể như có cảm giác thăng hoa, nhưng trong đó của ẩn chứa một chút rùng mình ý tứ, cứ như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn không buông. Trong chớp mắt sắc mặt Vân Chính Thiên từ từ ngưng trọng, trong thể nội hồn lực bị thiêu đốt điên cuồng không cách nào giữ lại được.

"A" Vân Chính Thiên rên lên một tiếng đau đớn.

"Không ổn"

Băng Ngọc Linh đột nhiên hét lớn, tinh thần lực của nàng vốn đang làm nhiệm vụ dẫn dắt năng lượng từ Phượng Hoàng truyền vào Vân Chính Thiên, cho nên mọi diễn biến xảy ra trong cơ thể hắn nàng tương đương nắm rõ.

"Băng tiền bối, có chuyện gì?" Lương Thế Nhân lo lắng lên tiếng

"Phượng Hoàng Tứ Dực hồn hoàn này các ngươi tìm được ở đâu?"

Băng Ngọc Linh thất kinh nói

Lương Thế Nhân nhớ lại, sau đó lập tức trả lời

"Có lần hắn nói là từ Lưỡi Quỷ đại đạo thực hiện nhiệm vụ đạt được cơ duyên a"

Nghe đến bốn chữ Lưỡi Quỷ đại đạo, gương mặt Băng Ngọc Linh không khỏi ngưng trọng, bởi vì nơi đó không khí so với Nhân Vực hoàn toàn khác biệt, Tà Hồn Lực nồng độ tăng cường gấp ba lần a.

Không sai được. Phượng Hoàng Tứ Dực sinh sống lâu năm ở trong Lưỡi Quỷ đại đạo, cho dù là thuần túy hỏa nguyên tố cùng quang minh tố trong huyết mạch cũng thấm đẫm ít nhiều Tà Khí.

Mà khi nãy Băng Ngọc Linh đem toàn bộ linh hồn bổn nguyên cùng hồn lực tinh túy nhất của Phượng Hoàng kích phát ra, đồng thời cũng đem Tà hồn lực thức tỉnh, cuối cùng xuất hiện tình trạng này.

"Sư phụ, có cách nào giúp hắn không?"

Mã Thiên Hoa đứng ở gần nhất, cảm nhận được thống khổ Vân Chính Thiên phải chịu đựng, nhất thời không nhịn được mà lên tiếng.

Băng Ngọc Linh hơi trầm tư một chút, sau đó nói ra

"Thiên Hoa, ngươi thả ra võ hồn, sau đó dùng mạnh mẽ uy áp đem hỏa diễm của Phượng Hoàng Tứ Dực bị nhiễm Tà Hồn Lực áp xuống triệt để, ta sẽ vì hắn thi triển tinh thần lực bảo hộ lấy trung khu thần kinh"

Nói rồi một đoàn kim sắc lại bắn thẳng vào Vân Chính Thiên mi tâm, cơ thể hắn lập tức không còn run rẩy như trước, nhưng đây chỉ là tình trạng tạm thời.

Mã Thiên Hoa cũng vội vàng phóng thích võ hồn. Tà Hỏa Phượng Hoàng mang theo bá đạo khí tức xuất hiện, phụ thể cho Mã Thiên Hoa. Tà Hỏa Phượng Hoàng so với Phượng Hoàng Tứ Dực khí thế có phần bá khí hơn, một tầng lông vũ đen xen lẫn màu đỏ khiến nó trông vô cùng kì dị.

Từ dưới chân Mã Thiên Hoa dâng lên ba vòng hồn hoàn, là ba vòng ngàn năm hồn hoàn a. Chưa dừng lại ở đó, trên cầu vai của nàng không biết từ lúc nào, xuất hiện một đầu long loại hồn thú, trên người một màu đỏ rực.

Lương Thế Nhân kinh hãi nhìn cô bé ở sau lưng Vân Chính Thiên, không ngờ rằng nàng ta thực lực lại cường hãn đến như vậy. Đầu Hỏa Long kia xem ra chắc chắn là hồn linh của nàng. Đệ nhất hồn linh liền là ngàn năm, ban cho nàng ba cái hồn hoàn cũng là ngàn năm cấp bậc.

So với Vân Chính Thiên thì hơn hẳn một bậc a. Không hổ là đệ tử của Băng Tháp chủ.

Đệ nhất hồn hoàn của Mã Thiên Hoa lóe lên. Phượng Hoàng Dục Hỏa.

Hỏa diễm cuồn cuộn từ sau lưng truyền vào thân thể Vân Chính Thiên, khiến hắn đang đau đớn tâm tình cũng ổn định lại một chút, Hỏa Phượng Kiếm không tự chủ xuất hiện. Đem hỏa diễm của Mã Thiên Hoa hấp thu triệt để.

Tình trạng này kéo dài khá lâu, Băng Ngọc Linh dẫn dắt tinh thần lực bảo vệ đại não, Mã Thiên Hoa ở phía sau không ngừng đem uy áp Chân Phượng làm giảm đi sự kiêu ngạo của Phượng Hoàng Tứ Dực.

Thế nhưng bây giờ vấn đề lớn nhất, chính là hồn lực dưới sự thiêu đốt của hỏa diễm đã bắt đầu bạo động, làm cho Vân Chính Thiên không thể tập trung đối phó với Phượng Hoàng Tứ Dực nhiễm Tà Hồn Lực.

Tinh thần hải rối loạn, dù cho Băng Ngọc Linh cố hết sức chống đỡ nhưng hiện đã muốn chống không nổi, dù sao tinh thần hải của Vân Chính Thiên làm sao chứa đựng cho đủ tinh thần lực mênh mông của nàng.

Tình hình này kéo dài, e rằng Tà Phượng Hoàng này sẽ hoàn thành việc đoạt xá.

Nếu như việc này xảy ra thực sự vô cùng nghiêm trọng a. Bản thân Vân Chính Thiên dù hồn lực còn thấp nhưng thiên phú không ai có thể không công nhận được. Nếu như thực sự đoạt xá được thân thể Vân Chính Thiên, đem trọng sinh lại Phượng Hoàng Tứ Dực mang trong mình Tà Hồn Lực, e rằng sau này chân chính trở thành một đầu hung thú.

Bất quá có Băng Linh Ngọc vốn hiện hữu nơi đây, nếu như tình huống đó thực sự xảy ra, nàng không ngần ngại mà ra tay đánh chết. Triệt hạ từ trong trứng dù sao vẫn tốt hơn.

Vân Chính Thiên trong lòng không ngừng gào thét, nóng bỏng khí lưu truyền khắp thân thể, sau cùng ngưng tụ tại đan điền, từ từ đồng hóa hồn lực thành Tà hồn lực. Mà Tà Phượng Hoàng Tứ Dực này vốn cũng rất thông minh, nó căn bản không có đem tinh thần lực của mình trực tiếp thôn phệ tinh thần lực của Vân Chính Thiên, bởi vì nhân loại đang bảo hộ ở bên ngoài, tinh thần lực xa xa vượt qua nó.

Cho nên lúc này, mục tiêu ưu tiên chính là đem Tà hồn lực âm thầm thôn phệ và đồng hóa hồn lực trong đan điền của Vân Chính Thiên, sau khi hoàn thành một bước này, nó đã chân chính đem Vân Chính Thiên hóa làm vật chủ ký sinh. Cho dù tinh thần lực Băng Ngọc Linh có mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể một sớm một chiều mà khu trục được Tà hồn lực tận gốc rễ.

Tà Phượng Hoàng dù sao cũng không còn bản thể, mặc dù đem linh hồn cùng tà hồn lực dung hợp lại với nhau nhưng so với Vân Chính Thiên dưới sự hỗ trợ của Băng Ngọc Linh và hỏa diễm của Mã Thiên Hoa, chỉ cần nó hơi lơ là lập tức lật thuyền trong mương.

Cho nên không thể để cho Vân Chính Thiên có thời gian thả lỏng. Tà Phượng không động thì thôi, đã động thì chân chính hủy diệt một đòn. Mã Thiên Hoa ở sau lưng cảm nhận uy áp của chính mình dường như rơi vào hố đen không đáy, một tia hoảng sợ xuất hiện trên mặt, nàng vạn lần không ngờ tới, Tà Phượng sau khi nhiễm Tà hồn lực lại cường đại như vậy, nhất thời làm cho Vân Chính Thiên hoàn toàn không cách nào chống cự.

Nhìn thấy Vân Chính Thiên đau đớn, trong lòng nàng không biết vì sao sản sinh một tia thương xót cảm xúc. Đối với tiểu tử mới quen này, vẫn là chưa biết rõ đi, nhưng thấy hắn đang đứng trên bờ vực sinh tử, lại chưa tình tỏ ra mất đi sự hy vọng. Vân Chính Thiên đó vẫn đang có gắng giành giật lại từng chút, từng chút một.

Vậy mà Mã Thiên Hoa nàng, đã từng có lúc muốn chấp nhận buông xuôi tất cả, nghĩ lại vô cùng hổ thẹn.

Mã Thiên Hoa hai mắt ngọc nhắm lại, hai giọt nước mắt rơi xuống, đột nhiên hỏa diễm một lần nữa sáng bừng lên, đem Mã Thiên Hoa hoàn toàn bao phủ lại.

Băng Ngọc Linh thấy một màn này cũng hơi nhíu mày, thân là sư phụ của Mã Thiên Hoa những trước giờ vẫn chưa thấy tình huống trước mắt như thế nào.

"Vân Chính Thiên, ngươi là người truyền cho ta niềm tin vào chính bản thân mình, sự kiên cường của ngươi đã chinh phục được ta. Ta không cho ngươi dễ dàng chết đi như vậy được"

Dứt lời, Mã Thiên Hoa dang rộng hai cánh tay, lập tức từ phía sau đưa tới ôm vào Vân Chính Thiên vòng eo, khẽ siết chặt lại, gò má áp thẳng vào tấm lưng của hắn. Ngay khoảnh khắc hai thân thể dán chặt vào nhau, hỏa diễm cuồn cuộn bốc cao hơn bao giờ hết.