Chương 34: Hung Hiểm Tình Huống
Vân Chính Thiên nhìn Lam Tiêu hỏi "Hai đầu hồn thú này ngươi đã từng gặp qua?"
Lam Tiêu gật đầu nói "Đúng là đã từng gặp qua, tuy nhiên không phải hai cái nhỏ yếu tộc nhân này, mà là chân chính vạn năm cấp độ".
Nghe đến mấy chữ hồn thú vạn năm, cả Vân Chính Thiên cùng Tiếu Phong cũng khẽ rùng mình một cái. Ngày hôm qua thực lực Ma Viên kia khắc sâu vào tâm trí bọn họ, đến tột cùng chân chính vạn năm hồn thú hay còn cao hơn là mười vạn năm hồn thú, lực lượng đạt tới mức nghịch thiên như thế nào.
"Nhớ năm đó ta vừa gia nhập Quân Đoàn, cũng được điều động tới Lưỡi Quỷ này, may mắn chứng kiến được một vị đạt tới Hồn Đấu La cấp độ giao chiến với Phượng Hoàng Tứ Dực cấp độ vạn năm".
Tiếu Phong một bên hỏi "Cuối cùng bên nào chiến thắng"
"Vị Hồn Đấu La kia trực tiếp vẫn lạc trong hỏa diễm cuồn cuộn a" Lam Tiêu kinh hãi nhớ lại.
Vân Chính Thiên cùng Tiếu Phong sắc mặt âm trầm, Hồn Đấu La là cấp bậc gì tồn tại, gần như tiếp cận Phong Hào Đấu La trình độ, vậy mà dưới sự cuồng công của vạn năm hồn thú, oanh oanh liệt liệt mà ngã xuống.
"Bất quá trước mắt hai đầu hồn thú này cũng không có đạt tới cấp độ kinh khủng kia, ta tin chắc có thể áp chế được chúng, một lát khi bọn chúng đã tiêu hao thể lực, Chính Thiên cường công, ta cùng Tiếu Phong phụ trách viễn trình".
"Rõ"
Vân Chính Thiên trong lòng chiến ý sục sôi, hồn thú thực lực vượt trội so với nhân loại, đã không còn cùng một tầng thứ. Bây giờ hắn mới biết được, tại sao mẫu thân lại la mắng khi nghe hắn quyết định một mình tiếng vào Bắc Long sơn mạch.
Đúng là nghé mới sinh không sợ cọp a.
Vân Chính Thiên vận số quả thực may mắn, chủng loại hồn thú này vô cùng hiếm gặp, nếu như có được hồn hoàn từ chúng, không biết sẽ có hồn kỹ như thế nào, nghĩ tới điều này cũng làm Vân Chính Thiên tim đập rộn ràng.
Đột nhiên Tiếu Phong lại lên tiếng "Chính Thiên, ngươi muốn đệ nhị hồn hoàn của hồn thú nào?"
Vân Chính Thiên bất ngờ ngây ra, ánh mắt lại rơi vào hai đầu hồn thú ở bên kia. Phượng Hoàng Tứ Dực không nghi ngờ gì, rõ ràng là một đầu hồn thú hỏa hệ mạnh mẽ, bất kể hồn kỹ như thế nào, liên quan đế hỏa hệ nguyên tố, tất nhiên lực sát thương vô cùng bá đạo.
Lại nói đến Long Mã Thú còn lại, đây là chân chính một đầu hồn thú quang minh hệ, nếu như hấp thu được hồn hoàn của nó, thu được một cái hồn kỹ quang minh hệ, rất có ích nếu muốn tiến sâu vào Thú Vực a.
Đứng trước hai lựa chọn khó khăn, Vân Chính Thiên nhất thời không biết làm sao thì Tiếu Phong lần nữa lên tiếng
"Nếu được, nhường ta con Long Mã Thú"
"Tiếu Phong huynh cũng đột phá bình cảnh" Vân Chính Thiên tỏ vẻ vui mừng.
Tiếu Phong hiện tại đã dừng chân ở 29 cấp Đại Hồn Sư khá lâu, ngày hôm qua áp lực chiến đấu vô tình giúp hắn đề thăng hồn lực, bây giờ chỉ cần hấp thu một cái hồn hoàn, liền trở thành Hồn Tôn cấp bậc.
Năm nay hắn bất quá mới 15 tuổi, đã trở thành ba hoàn Hồn Tôn, so với Lam Tiêu thiên phú không hề thua kém. Đó cũng là lý do tại sao Lam Tiêu đem theo Tiếu Phong cùng Vân Chính Thiên tham gia do thám Lưỡi Quỷ sáng giờ.
Lam Tiêu gật đầu nói "Võ hồn của Tiếu Phong là Gió, mà Long Mã Thú thuộc quang minh hệ, rất thích hợp cho hắn. Ngoài ra Phượng Hoàng Tứ Dực còn lại cũng rất thích hợp với ngươi, đạt được một cái công kích hồn kỹ cường đại, trở thành một tên cường công hệ chiến hồn sư, đó không phải là tu luyện chi lộ của ngươi hay sao".
Nghe Lam Tiêu phân tích, Vân Chính Thiên nhe răng cười, kỳ thực Lam Tiêu nói hoàn toàn chính xác ý định của hắn. Phượng Hoàng Tứ Dực, hỏa hệ công kích hồn kỹ, hắn muốn sở hữu a.
Hạ gục hai đầu hồn thú kia không phải là cái gì khó khăn, chỉ cần đề phòng bọn nó chạy trốn mà thôi. Cho dù là hồn thú hay nhân loại, một khi dồn vào đường cùng, bản năng cầu sinh trổi dậy mạnh mẽ, nếu dao động một chút thì bản thân sẽ gặp nguy hiểm.
Giao chiến của hai đầu hồn thú cũng đang tiến về giai đoạn cuối cùng, Phượng Hoàng Tứ Dực với lực công kích cường đại đang dần chiếm cứ thượng phong. Bốn cánh bao phủ bởi hỏa diễm cuồn cuộn khẽ vung lên, tức thì một cái lốc xoáy đỏ rực xuất hiện lao thẳng về phía Long Mã Thú.
Mà Long Mã Thú lúc này thể lực suy giảm, chỉ thấy nó bật người đứng thẳng lên bằng hai chân. Từ trên người có vô số quang sắc ánh sáng ngưng tụ, ngay sau đó quang sắc này không do dự mà bắn thẳng về hướng Phượng Hoàng Tứ Dực.
Hai đại hồn kỹ va chạm về sau, cả một mảnh đại địa âm thầm rung chuyển lên, một cỗ khủng bố kình lực không gì sánh được lan tỏa ra, ngay sau đó tạo thành một đoàn sóng lực đánh thật mạnh ngược vào vị trí tiếp xúc.
Kinh khủng nổ lớn âm thanh vang vọng khoảng chừng năm giây đồng thời mới từ từ biến mất. Ba người Vân Chính Thiên núp ở bên kia cũng chịu một chút ảnh hưởng, đầu óc có hơi choáng váng. Va chạm vừa rồi là chân chính cực hạn công lực mà hai đầu hồn thú có thể thi triển ra, vào thời khắc quyết định, cuối cùng phân định thắng thua kết quả.
Phượng Hoàng Tứ Dực vẫn vỗ cấp phập phừng, bất quá hỏa diễm màu sắc có vẻ ảm đạm hơn trước, hai mắt của nó đã thiếu đi sự linh hoạt ban đầu. Mà Long Mã Thú ở bên kia, bốn chân run rẩy, đầu rồng màu sắc trắng bệt, đừng nói là tiếp tục công kích, có lẽ đứng vững còn khó mà duy trì.
"Động thủ, đối thủ là Long Mã Thú trước tiên" Lam Tiêu hét lên, tức thì cả ba người hóa thành một vệt lưu quang, dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào phạm vi tấn công Long Mã Thú.
Nếu như để bọn chúng tiếp tục chiến đấu, vạn nhât một trong hai chết bởi công kích của đối phương, hồn hoàn liền không thể nào hấp thu được. Mà ngay lúc ba người Vân Chính Thiên vừa chuẩn bị phát động công kích, tức thời một cánh tay màu đen to lớn từ trên cao, thẳng vào vị trí Long Mã Thú mà chụp xuống.
"Hống" Long Mã Thú gầm vang tuyệt vọng, cả cở thể hoàn toàn bị cánh tay màu đen bám chặt lấy, không có khả năng vùng vẫy.
"Lùi lại, hồn thú phục kích" Lam Tiêu hoảng sợ kêu lên.
Phía trước mặt bọn hắn không biết từ lúc nào lại xuất hiện thêm một đầu hồn thú nữa, điều làm Vân Chính Thiên kinh ngạc nhất chính là thể trạng của hồn thú mới đến này. Thân nó vượt quá sáu mét chiều cao, cánh tay của nó còn to hơn thân hình của Long Mã Thú.
Trên đầu chỉ có độc nhất một con mắt, vóc dáng có bảy phần giống với nhân loại.
"Độc Nhãn Cự Nhân, lần này không xong rồi, chúng ta rút lui".
Độc Nhãn Cự Nhân là hồn thú có hình dạng rất gần với nhân loại, hai chân, hai tay. Hạ bộ được che chắn bằng một tấm da to lớn, lưng thẳng. Bất quá bất kỳ hồn thú nào thấy Độc Nhãn Cự Nhân đều phải tránh xa ít nhất trăm thước.
Bởi vì bọn này là chuyên gia ăn não hồn thú để tự tẩm bổ cho tu vi bản thân. Độc Nhãn Cự Nhân nắm lấy Long Mã Thú đưa lên miệng cắn một cái, mà vết cắn này chính là cắn đứt phần đầu của Long Mã Thú, máu tươi chảy dài xuống tạo thành một cảnh tượng rùng rợn.
Đại não của Long Mã Thú rất bổ a. Độc Nhãn Cự Nhân vô cùng khoái chí, hoàn toàn bỏ qua ba người Vân Chính Thiên trước mặt.
"Hót" Phượng Hoàng Tứ Dực nhìn thấy tình cảnh trước mặt, cũng không tự chủ hót vang lên một tiếng thê lương, sau đó nhanh chóng đập cánh bỏ chạy.
Chính điều này đã đánh động đến sự chú ý của Độc Nhãn Cự Nhân, mặc dù Long Mã Thú toàn bộ cơ thể đều là chất bổ dưỡng, nhưng so với tấm thân Phượng Hoàng vẫn có chút chênh lệch, mà Phượng Hoàng Tứ Dực trước mặt như đèn đã cạn dầu, làm sao nó có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.
Độc Nhãn Cự Nhân lập tức vứt xuống thi thể Long Mã Thú, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo Phượng Hoàng Tứ Dực bên kia.
Nguyên bản ba người Vân Chính Thiên đang núp sau một cây đại thụ, nhìn thấy tình cảnh trước mắt thật không cam lòng, hai cái hồn hoàn như nắm chắc trong tầm tay, cuối cùng lại để vuột mất.
Vân Chính Thiên hai mắt nóng rực, hắn quay lại nói với Lam Tiêu
"Đội trưởng, ta đuổi theo bọn chúng, các ngươi cứ quay về trước đi".
"Không được, tình hình quá nguy hiểm, động tĩnh lúc nãy Độc Nhãn Cự Nhân gây ra chắc chắn đánh động tới các hồn thú ở khu vực lân cận, nếu bây giờ ngươi tiếp tục đuổi theo, e rằng không toàn mạng trở về" Lam Tiêu tức giận nói.
"Ta sẽ không sao, ngươi đừng lo" dứt lời, Vân Chính Thiên đuổi theo dấu vết Độc Nhãn Cự Nhân để lại.
Lam Tiêu thấy vậy gân xanh nổi rõ trên mặt, Vân Chính Thiên lại dám cãi lời của hắn, làm sao không tức giận, hắn quát lên
"Bạch cấp Vân Chính Thiên, quay lại cho ta"
Vân Chính Thiên lại giả như không nghe thấy, cứ như vậy chạy đi.
"Thật là tức chết mà" Lam Tiêu nổi nóng đấm vào thân cây để lại một cái lỗ to tướng, Tiếu Phong ở bên cạnh cũng không giám nói gì, hắn khẽ nhìn thi thể Long Mã Thú nằm ở trên mặt đất, trong lòng cũng vô cùng tiếc nuối.
"Gầm gừ" ngay lúc này vô số đạo gầm thét từ khắp nơi vọng đến, hồn thú giác quan rất nhạy cảm, lại có mùi máu tươi của Long Mã Thú, dẫn dụ bọn chúng tiến tới.
"Chúng ta trở về trước" Lam Tiêu lạnh rên nói. Tức thì hai người như hình với bóng đi ngược lại, hướng vị trí doanh trại mà chạy, không có quay đầu lại phía sau lần nào.
Vân Chính Thiên đuổi theo dấu vết được vài dặm, lúc này đã không còn nghe động tĩnh giao chiến, hắn hai mắt chăm chú tìm kiếm, cuối cùng phát hiện một vài dấu vết chiến đấu cùng vài vệt máu tươi.
"Là máu của Phượng Hoàng, phải nhanh chân lên mới được".
Phượng Hoàng Tứ Dực đổ máu ý vị như thế nào, sinh mệnh lực của Phượng Hoàng vốn rất mạnh mẽ, khả năng hồi phục trong hồn thú xứng đáng đứng đầu. Tuy nhiên đối thủ của nó lần này là Độc Nhãn Cự Nhân, tu vi có vẻ lên tới tám ngàn năm, chênh lệch nhiều như vậy, cho dù trong người chảy xuôi huyết mạch cao quí, cùng đồng dạng rơi vào hiểm cảnh.
Vân Chính Thiên lần này có phải không biết điều hay không, bất quá từ kiếp trước hắn đã quan niệm một điều, lực lượng cường đại phải do chính bản thân mình tự giành lấy. Cho nên dương mắt nhìn Phượng Hoàng Tứ Dực bay đi, hắn thực sự không cam lòng.
Lam Tiêu thì lại cho rằng Vân Chính Thiên hành động lỗ mãng, nhưng trong lòng cùng thầm hy vọng hắn sẽ thành công. Bởi vì tiểu quái vật này, biết đâu sẽ là người sáng lập kỳ tích.
Loanh quanh đi theo dấu vết chiến đấu, Vân Chính Thiên vẫn chưa nhìn thấy được hai đầu hồn thú kia. Đột nhiên một cỗ nóng rực áp lực xuất hiện ở phía sau, Vân Chính Thiên quay đầu lại nhìn thì phát hiện.
Phượng Hoàng Tứ Dực đang nằm dài trên mặt đất, trên người có vô số vết thương, mà nặng nhất chính là một bên cánh đã bị xé rách, hỏa diễm quang mang ảm đạm.
————————————————
Cầu thanks