Chương 297: Hỏa Vương Thiên Tước

Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 297: Hỏa Vương Thiên Tước

Hỏa Vương Thiên Tước, được xưng tụng là điểu loại hồn thú đứng ngang hàng với Phượng Hoàng chủng tộc. Tuy nó không giống như Phượng Hoàng sở hữu sinh mệnh lực mạnh mẽ như vậy, nhưng so về thuộc tính năng lực lại không chút nào hạ phong, thậm chí còn được xếp hạng cao hơn một bậc.


Hỏa Vương Thiên Tước cùng với Cửu U Minh Tước, Chu Tước một loại, sinh ra được định sẵn là vương giả. Bất quá loại vương giả này đã khiến trời cao sinh lòng đố kỵ, dẫn đến trời phạt, làm suy giảm khả năng sinh sản. Vì vậy mà chủng loài này theo thời gian dần dần lụi tàn, sau đó triệt để biến mất khỏi Đấu La Đại Lục.


Vân Chính Thiên may mắn nhận biết được Hỏa Vương Thiên Tước, là do từ nhỏ hắn yêu thích đọc sách, đặc biệt là những cuốn sách về lịch sử thế giới này. Trong đó có một cuốn mà hắn thực tâm ghi nhớ, đó là sách nói về những loại hồn thú vương giả đã tuyệt chủng. Tỷ như Bá Vương Long, Lôi Thượng Kỳ Lân và trước mắt là Hỏa Vương Thiên Tước này.


"Truyền Linh Tháp có thể phục chế được Hỏa Vương Thiên Tước, xem ra cũng tiêu tốn không ít tài lực a."


Loại này hồn thú tất nhiên không dễ gì mà gặp được. Vân Chính Thiên hắn có thể nhanh như vậy nhìn thấy Hỏa Vương Thiên Tước, rất có thể là do Bao lão nhúng tay vào. Nghĩ đi nghĩ lại, sư phụ giao cho hắn nhiệm vụ tiến giai cho Tiểu Phượng, vậy mà tiến vào Thăng Linh Đài không lâu cũng chỉ mới gặp qua hai hồn thú nhưng đều là hỏa hệ, không lẽ hắn vận khí tốt như vậy sao.


"Nhất định đã an bài sẵn."


Vân Chính Thiên mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng thận trọng. Hỏa Vương Thiên Tước trước mắt hắn bây giờ, là hồn thú tu vi cao nhất từ trước đến giờ hắn đối đầu. Thiên Tước phân biệt cấp độ tu vi dựa vào số lượng đuôi của nó, cứ mỗi vạn năm tu vi, nó lại mọc thêm một cái đuôi. Mà nó hiện tại có tới ba cái đuôi, đại biểu nó tu vi ước chừng dưới bốn vạn năm.


Mà bốn vạn năm hồn thú, là tương đương với Hồn đấu la cường giả. Tuyệt đối không thể khinh suất.


Tuy rằng ở trong Thăng Linh Đài có bị đánh giết hắn cũng sẽ không có chân chính chết đi, thế nhưng hắn trên bả vai gách vác trách nhiệm rất lớn. Một chút sai sót dẫn tới thất bại cũng không được.


"Tiểu Phượng, ngươi tranh thủ đem Hỏa Diễm Sư Vương đang trọng thương giết chết, đồng thời hấp thu linh khí trên người bọn chúng. Con chim kia giao cho ta."


Vân Chính Thiên nghiêm túc nói.


Tiểu Phượng nghe vậy, cũng không có do dự lần nữa xông về phía Hỏa Diễm Sư Vương máu me đầy mình. Hiện tại đầu Sư Vương này đã là đèn cạn dầu, chỉ cần tùy tiện một kích liền có thể giết chết.


Hỏa Vương Thiên Tước ở trên không trung nhìn thấy con mồi của mình sắp bị cướp đi, nó tức giận hót vang, sau đó một quả cầu lửa từ trong miệng nó, trực tiếp phun thẳng tới Hỏa Diễm Sư Vương.


Ầm!


Hỏa cầu con chưa bay được bao xa, đã bị một thanh màu lam trường kiếm mang theo vô tận băng hàn cản lại, nổ ầm trên không trung.


"Đối thủ của ngươi là ta."


Vân Chính Thiên lần nữa triển khai Hỏa Phượng Dực, tiến nhập không trung triển khai công kích về phía Hỏa Vương Thiên Tước.


Thân thể của hắn lóe sáng hai lần, tức thì một lớp băng khí hiện lên, hóa thành băng giáp bao bọc lại. Đồng thời băng chi lĩnh vực của lan tỏa mà ra. Đối mặt với bậc này đối thủ, tuyệt đối không nên nghĩ đến chuyện bảo lưu thực lực. Vì vậy ngay từ khi bắt đầu, Vân Chính Thiên liền dốc hết sức mình, ngay cả hai cái hồn kỹ do hồn cốt thân thể mang lại, cũng lần lượt xuất ra.


Ba mươi vạn năm thân thể cốt của Băng Hùng Vương mang tới cho hắn hai cái hồn kỹ. Thứ nhất là Băng Hoàng Hộ Thể, hình thành một lớp băng giáp, đem lực phòng ngự của hắn đẩy lên cao. Hồn kỹ thứ hai, là một loại tăng phúc băng thuộc tính, bất quá Vân Chính Thiên đã sở hữu cực hạn chi băng, phần này tăng phúc cũng không còn ý nghĩa gì, cho dù nó đến từ ba mươi vạn năm hồn cốt.


Thế nhưng, trong cái rủi cũng có cái may, nhờ vào một tia tăng phúc nhỏ bé này, Vân Chính Thiên thành công ngưng luyện ra một loại tương tự như lĩnh vực hồn kỹ. Hắn gọi hồn kỹ thứ hai này là Băng Đế Lĩnh Vực.


Băng Hoàng Hộ Thể cùng Băng Chi Lĩnh Vực đều phóng thích ra, băng khí tức của Vân Chính Thiên nháy mắt bộc phát đến cực hạn. Nếu như trước mắt hắn là Hồn Thánh đối thủ, chỉ sợ cũng phải run rẩy mà thối lui.


Hỏa Vương Thiên Tước đồng tử ngưng tụ lại, lấy bản thân nó sở hữu hỏa thuộc tính đã vượt qua thuần khiết cấp độ, vậy mà đối đầu với nhân loại hồn sư đang lao tới, như cũ làm cho nó cảm thấy có một lực áp bức vô hình đè nặng lên.


Là Bách Điểu Chi Vương, nó tự nhiên sẽ không lựa chọn trốn tránh, đặc biệt là đối với địch thủ sở hữu thiên sinh đối đầu thuộc tính nữa.


"Hót."


Lanh lảnh tiếng hót vang lên, Hỏa Vương Thiên Tước đem hỏa diễm của mình phóng ra xung quanh, phản phất giống như một quả cầu lửa khổng lồ, sẵn sàng thiêu đốt tất cả mọi thứ chống đối nó.


Đối diện khí tức của Hỏa Vương Thiên Tước đột nhiên tăng lên, hàng lông mày của Vân Chính Thiên cũng khẽ nhúc nhích. Theo bản năng tay nắm Băng Đế Kiếm lập tức vung ra, tức thì không khí xung quanh lại có chút vặn vẹo cả lên.


Oành!


Nổ ầm một tiếng, Vân Chính Thiên như một viện đạn pháo hướng mặt đất bên dưới văng xuống. Hỏa Phượng Dực điên cuồng vũ động, triệt tiêu lực xung kích, miễn cưỡng ổn định lại thân thể. Hai mắt trầm trọng nhìn về phía Hỏa Vương Thiên Tước như quả núi lửa sừng sững trên kia.


"Tốc độ nhanh đến như vậy?" Vân Chính Thiên trong lòng âm thầm kinh ngạc. Một khắc khi nãy, nếu hắn phản xạ không nhạy bén, chỉ sợ đã bị đối phương công kích làm cho bị thương.


Không ngờ đầu Thiên Tước này, không những hỏa thuộc tính bá đạo mà tốc độ cũng tương đương cường hãn, làm cho Vân Chính Thiên chân chính cảm thấy có chút không nắm chắc.


Địch thủ càng mạnh, đấu chí càng bạo tăng. Vân Chính Thiên giơ cao Băng Đế Kiếm, bàng bạc hồn lực cùng kiếm ý quán chú vào một kiếm này, bông tuyết xung quanh nhảy múa vờn quanh, đem hắn Băng Đế Kiếm bao phủ lại.


"Tiếp ta một kiếm." Vân Chính Thiên hừ lạnh nói.


Hỏa Vương Thiên Tước ánh mắt theo bản năng rơi vào thanh màu lam trường kiếm trên tay Vân Chính Thiên, cuồng bạo hỏa diễm lần nữa khởi động. Một cỗ vô thanh vô tức sát niệm dâng lên, hình thành một cái hỏa thuẫn đem thân thể nó bao bọc lại.


Cường giả giao thủ với nhau, chính là có qua có lại một chiêu một thức. Chỉ cần bên nào khinh suất, liền có thể phải trả giá bằng cả tính mạng của mình. Hỏa Vương Thiên Tước kia đem hỏa thuẫn triệu hồi ra, đại biểu nó đối với Vân Chính Thiên cực kỳ kiêng kỵ. Mặc dù Vân Chính Thiên tu vi còn xa xa không có bằng nó, thế nhưng cực hạn chi băng kia đã đủ để lấp đầy sự chênh lệch này.


Chính vào lúc này, Vân Chính Thiên ánh mắt sáng lên, một kiếm lăng lệ quét tới.


Băng Đế Kiếm, Thiên Hạ Băng Cực Vô Song.


Xùy!


Băng cùng Hỏa va chạm, làm vô số khói trắng bốc lên, phản phất giống như băng bị lửa thiêu đốt đến bốc hơi vậy. Nhưng nếu nhìn kỹ, lại thấy hỏa diễm cũng bị hóa thành băng tinh, rơi lả tả xuống mặt đất.


Hỏa Vương Thiên Tước thấy vậy nhất thời nổi giận, nó hai cánh khổng lồ vũ động, tức thì hỏa diễm càng mãnh liệt bắn a, cùng với băng nguyên tố chỗ giao thoa kịch liệt nổ lớn.


Ầm!


Tại trong trung tâm vụ nổ, đột nhiên một tia lam quang lóe lên, theo đó một đạo kiếm mang phóng thích, đem không khí triệt để xé rách. Vân Chính Thiên chính là từ trong vụ nổ mà bắn ra, thẳng tới trước mặt Hỏa Vương Thiên Tước, một kiếm đâm.


Greccc!


Hỏa Vương Thiên Tước rên lên một tiếng thê lương, Băng Đế Kiếm đã cắm vào một bên người của nó, lành lạnh hàn ý bắt đầu lan tỏa ra. Thiên Tước vạn lần không ngờ rằng, nhân loại này không chút do dự vào lúc băng hỏa chỗ giao thoa nổ tung, hắn cũng đồng thời di chuyển. Mượn lấy áp suất vụ nổ mà đề thăng tốc độ, rốt cuộc một kiếm đắc thủ. Ngay cả hỏa thuẫn của Hỏa Vương Thiên Tước, dưới một kiếm này trực tiếp vỡ vụn, hóa thành bột phấn li ti rơi xuống mặt đất.


Bất quá, mượn áp suất vụ nổ triển khai công kích bất ngờ, Vân Chính Thiên thân thể cũng bị thương, nhưng chí ít hắn có thể đánh đổi vết thương cỏn con này thu lấy cơ hội. Dù sao có Băng Hoàng Hộ Thể, đã giảm bớp thương tích vụ nổ mang lại.


Băng Đế Lĩnh Vực tái khởi động, băng quang từ trên người hắn tách ra, chớp mắt hướng Hỏa Vương Thiên Tước thân thể to lớn phóng tới. Dưới một màn này, Hỏa Vương Thiên Tước biết đối phương muốn mượn khắc hệ thuộc tính đi áp chế mình, nó rống lên một tiếng, ba cái đuôi tước ở phía sau điên cuồng quật tới.


Bất quá, nắm lấy tiên cơ là Vân Chính Thiên, mỗi lần Hỏa Vương Thiên Tước muốn phản kháng, hắn lại xoáy mũi kiếm thêm một chút, cắm sâu vào da thịt của nó thêm một chút, cho đến khi một lớp băng quang dày cộm, hoàn toàn đem Hỏa Vương Thiên Tước ôm vào bên trong.


Mãnh liệt băng hàn khí tức làm cho Hỏa Vương Thiên Tước cực kỳ khốn khổ, ở trong băng quang điên cuồng vùng vẫy nhưng hiện tại vô năng vi lực. Vân Chính Thiên ở bên ngoài, chính là không ngừng truyền vào hồn lực, gia cố cho lớp băng quang này.


Muốn đánh chết Hỏa Vương Thiên Tước, là phi thường khó khăn, cho nên hắn tạm thời không chế hành động của nó trong một khoảng thời gian nhất định, cho đến khi Tiểu Phượng bên dưới hấp thu linh khí xong, hắn liền nghĩ cách rời đi.


Ngay cả khi Vân Chính Thiên sở hữu cực hạn chi băng, hắn cũng không nghĩ rằng mình có thể đánh thắng được đầu viễn cổ thiên tước này. Cho nên để kéo dài thời gian lịch lãm trong Thăng Linh Đài, tốt nhất nên tránh xa những địch thủ cường hãn như vậy. Đây là do Vân Chính Thiên biết tự lượng sức mình a.


Nếu không phải Hỏa Vương Thiên Tước bị Vân Chính Thiên không tiếc giá nào bày ra bất ngờ công kích, cục diện hiện tại cũng không có chiếm thượng phong như vậy.


Hỏa Vương Thiên Tước trong ánh mắt tràn ngập trầm tư, thân là hồn thú tiếp cận bốn vạn năm tu vi, không ngờ một chút sơ suất lại dẫn đến hậu quả khôn lường như vậy. Nó vẫn còn đánh giá nhân loại bên kia quá thấp đi.


Hỏa Vương Thiên Tước hai mắt đột nhiên nhắm lại. Tình khỏa hỏa diễm óng ánh như tinh thể ngưng tụ mà ra, chớp mắt đã lấp đầy chỗ trống bên trong băng quang. Hai cánh của nó cũng cuộn lại, ôm lấy thân thể, cái cổ thon dài đặt lên trên, tựa hồ như muốn ngủ.


Vân Chính Thiên thấy vậy, có chút ngẩn người ra, nhưng sau đó hắn lập tức phát hiện có chỗ không đúng.


Từng khỏa hỏa diễm óng ánh như tinh thể kia, không ngờ lại chứa đựng cuồng dã hỏa thuộc tính, bên trong đó năng lượng lại vô cùng không ổn định, lại giống như tùy thời có thể nổ tung.


Hỏa Vương Thiên Tước, trời sinh vương giả tước, bị đối phương giam cầm là chuyện nó không cách nào chấp nhận được. Vì để giữ được sự cao quí của mình, Hỏa Vương Thiên Tước nếu bị dồn tới bước đường cùng, sẽ thi triển hồn kỹ tự bạo. Đây cũng là một phần lý do tại sao hiện tại, Hỏa Vương Thiên Tước chủng loại hồn thú này không còn trên cõi đời này nữa, bởi vì suy nghĩ của bọn chúng quá mức cực đoan đi.


Mạnh nhất tự bạo hồn kỹ, Thiên Tước Bạo Liệt.


"Tiểu Phượng!!! Lên đây!!!"


Vân Chính Thiên ánh mắt ngưng trọng quát to, tức thì Tiểu Phượng đang còn bận cắn nuốt linh khí từ đám Hỏa Diễm Sư Vương, lập tức bỏ đó mà lượn lên với chủ nhân của mình, chui tọt vào mi tâm hắn mà biến mất. Quay đầu nhìn lại, Hỏa Vương Thiên Tước thân thể hoàn toàn biến thành đỏ sậm quang sắc, sục sôi hỏa thuộc tính đã lên tới cực hạn của mình.


"Con mẹ nó, tự bạo năng lượng quá kinh khủng."


Ngay cả Vân Chính Thiên vốn rất bình tĩnh mà lúc này không nhịn được mà lên tiếng chửi mắng. Bất quá, hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được, cho dù hắn dưới hồn kỹ tự bạo của Hỏa Vương Thiên Tước cũng không có chết đi vì đây chỉ là do Thăng Linh Đài mô phỏng, nhưng làm người thì phải luôn cố gắng hết mình, dù ở trong tuyệt cảnh kinh khủng nhất đi chăng nữa, cũng phải kiên cường tiến lên.


Nháy mắt làm ra quyết định, tâm niệm vừa động, trên tay Vân Chính Thiên đã không còn nắm Băng Đế Kiếm, thay vào đó sau lưng hắn đệ lục hồn hoàn sáng lên. Một thanh ám sắc trường kiếm mang theo thâm thúy cùng cổ xưa khí tức hiện ra. Vân Chính Thiên giơ kiếm chắn ở trước người, mũi kiếm hướng xuống đất, nắm lấy chuôi kiếm bằng cả hai tay.


OÀNH!


Cũng chính vào lúc này, vô số tinh thể hỏa diễm chớp sáng, một khắc sau, tất cả đồng loạt nổ tung, đem một mảnh Tinh Đấu Đại Sâm Lâm chấn động kịch liệt.


..............


Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét

Nguồn: readslove.com
Banhbaothit