Chương 282: Ma Hoàng Hàng Lâm
Sau khi chọn cho mình bảo vật vừa ý, cả đám đều ngồi tại đại điện chờ Vân Chính Thiên. Cũng không có người nào tranh thủ chút thời gian ít ỏi này để dung hợp cả, bởi vì muốn hấp thu những bảo vật này cần chuẩn bị kỹ càng và bỏ ra đại lượng thời gian. Hiện tại là thời điểm không thích hợp.
Chỉ cần Vân Chính Thiên quay trở ra, bọn hắn liền nhanh chân rời khỏi vị diện này.
Về phần Vân Chính Thiên, hắn hiện tại đang chìm đắm trong dòng chảy tri thức của Ngạo Thần Châu. Lão nhân gia quả thực không có giấu giếm một thứ gì, triệt để đem toàn bộ hiểu biết một đời của mình về Thần Vực Cấm Vực ban cho Vân Chính Thiên, hy vọng có thể giúp hắn rút ngắn được một bước trên hành trình tu luyện thành Thần.
Tiếp nhận khổng lồ tri thức trong thời gian ngắn không phải một chuyện dễ dàng. May mắn Vân Chính Thiên tinh thần lực đủ mạnh để ghi nhớ tất cả. Ngạo Thần Châu cũng rất chọn lọc những tri thức chủ yếu, không lan man mà truyền cho hắn. Cho đến khi dòng chảy tri thức hoàn toàn dung nhập vào trong đại não hắn mà biến mất, Vân Chính Thiên cùng với Ngạo Thần Châu tàn hồn quay trở ra ngoài.
"Các ngươi cũng mau rời khỏi đi, Hạo Thiên Trì năng lượng đã rơi xuống mức thấp nhất từ trước đến này. Rất có thể trong mấy ngàn năm tới nơi này sẽ không tiếp tục hiện thế. Vì vậy, đây là lần đầu cũng là lần cuối chúng ta gặp nhau a."
Ngạo Thần Châu lúc này gương mặt hiền hòa, giống như lão sư phụ sắp phải xa đệ tử của mình. Không cách nào tiếp tục đồng hành mà chỉ có thể nhìn bọn hắn giang rộng sải cánh bay. Vân Chính Thiên bỗng hướng Ngạo Thần Châu, quỳ cả hai chân xuống dập đầu ba cái, xúc động nói:
"Ngạo tiền bối, Chính Thiên nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngài. Xin ngài mau chóng thu hồi linh hồn bản nguyên lại, tiếp tục tịnh dưỡng nghỉ ngơi trong Hạo Thiên Điện này. Nếu như có một ngày ta đạt tới cấp số kia, nhất định sẽ nghĩ cách phục sinh cho ngài."
"Ha ha hài tử ngoan, lão phu sẽ chờ, sẽ chờ mà." Ngạo Thần Châu bật cười thật lớn.
Đám Lương Thế Nhân ở bên cạnh cũng đồng loạt quỳ xuống, hướng Ngạo Thần Châu đạo tàn hồn mờ ảo mà dập đầu ba cái. Tuy rằng bọn hắn không biết nguyên nhân sâu xa tại sao Ngạo Thần Châu chấp nhận tự phong ấn linh hồn của mình, sống cuộc đời cô đơn ở đây. Nhưng qua những gì Vân Chính Thiên vừa phát thệ, hẳn là một việc rất đáng khâm phục.
Ngạo Thiên Long thanh âm thiếu điều muốn khóc, nói: "Lão tổ tông, xin ngài bảo trọng."
Ngạo Thần Châu mỉm cười nhìn hắn, có chút nghiêm nghị nói: "Ngạo gia con cháu, lấy an nguy của đại lục làm trọng. Sau này thay ta hỗ trợ cho Vân Chính Thiên, ngươi làm được chứ?"
Ngạo Thiên Long khẽ giật mình, những gần như ngay lập tức gật đầu đáp ứng.
Khẽ lau đi giọt nước mắt, Vân Chính Thiên đứng lên, dẫn đầu cả đám xoay người rời đi. Ngạo Thần Châu ở phía sau nhìn theo bọn hắn, cảm thấy những thiếu niên này rất giống như mình năm đó, cũng tràn ngập mãnh liệt đấu chí a.
Chính vào lúc Vân Chính Thiên cả đám vừa bước chân ra khỏi Hạo Thiên Điện, thì một màn đang diễn ra làm bọn hắn trợn cả hai mắt. Cảnh vật xung quanh một mảnh hoang tàn, rừng rậm rộng lớn đã hoàn toàn biến mất, chỉ để lại trơ trơ từng khối đá dưới đất bị tróc lên. Giống như một vùng toàn đất và đá. Không hề giống như trước khi bọn hắn bước vào Hạo Thiên Điện.
Trời đất thì tối sầm, bốn phía xung quanh cuồng phong gào hét, mang đến một loại áp bức cảm giác cực kỳ khó chịu.
"Chuyện gì đã xảy ra, sao lại hoang tàn như vậy?"
Xùy!
Còn chưa kịp nhận thức điều gì, bỗng nhiên một cỗ lực lượng kinh khủng từ trên cao ập xuống. Áp lực vạn cân bỗng nhiên đè nặng lên thân thể, cả đám trong mắt xuất hiện một vòng hoảng sợ, vội vàng phóng thích võ hồn của mình ra đi chống cự.
Là địch tập kích? Nhưng mà ác linh toàn bộ đã bị diệt. Làm sao lại có cường giả với khí thế kinh khủng như vậy tồn tại được.
Phừng!
A! Võ hồn vừa hiện ra liền biến mất. Là do áp lực khủng bố này ảnh hưởng, không thể phóng thích võ hồn được. Võ hồn không thể sử dụng mà đồng dạng hồn lực trong cơ thể vận chuyển vô cùng nhộn nhạo, lạicó cảm giác bị hút ra khỏi người.
"Chuyện này là sao, làm sao không phóng thích được võ hồn?"
Trương Hỏa kinh hãi gầm lên.
Vân Chính Thiên hai mắt ngưng trọng, đúng là không phóng thích được võ hồn. Loại lực lượng này có chút giống thôn phệ chi lực, chỉ có điều mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần.
Đồng tử bỗng lóe sáng, Vân Chính Thiên đem tinh thần lực của mình điên cuồng khuếch tán ra. Trước mắt cần phải biết nơi sản sinh ra cỗ lực lượng này, sau đó mới có thể tính toán được.
"Đằng kia." Vân Chính Thiên quát lên, đồng thời chỉ tay về phía không trung. Mọi người lập tức tập trung nhãn lực quan sát, thì lập tức phát hiện tại không trung cách Hạo Thiên Điện gần ngàn mét, có một cái lỗ đen vòng xoáy khổng lồ.
Lỗ đen vòng xoáy này thể tích không lớn, đường kính tối đa chục mét. Tại hạch tâm lỗ đen vòng xoáy, không gian vặn vẹo liên tục, dâng hiến một màu đen tăm tối, giống như ngay cả ánh sáng cũng không cách nào thoát khỏi lực hút của lỗ đen.
"Con mẹ nó! Không thể chống lại được. Ta sắp bị hút lên rồi."
Mộng Cảnh Chân gầm lên, không chỉ mình hắn mà những người còn lại đều rơi vào tình cảnh tương tự. Lực hút này quá mạnh mẽ, không thể kiên trì thêm lâu được nữa, nếu không sẽ bị hút đến kiệt quệ. Khi đó cả người sẽ bị hút về phía lỗ đen kia. Có trời mới biết thứ gì đang chờ bọn hắn ở trong đó.
Ngay cả Can Hữu Long vóc người to lớn cũng không thể cầm cự được lâu nữa. Dưới tình huống võ hồn không có phóng thích, hồn lực không thể sử dụng, bọn hắn căn bản chỉ là những nhân loại có thể lực tốt hơn người thường mà thôi.
"Chạy ngược vào trong điện. Thiên Hoa, nắm lấy tay ta." Vân Chính Thiên gầm lên.
Bọn hắn cơ hội sống sót duy nhất, đó là phải ẩn nấp trong Hạo Thiên Điện. Bởi vì lực hút kia tuy mạnh nhưng Hạo Thiên Điện không có dấu hiệu bị ảnh hưởng, cho nên có thể tạm thời tránh thoát được một hồi tai nạn này.
Vù!
Bất quá bọn hắn còn đang cố gắng xoay người trở ngược vào trong, thì cái lỗ đen vòng xoáy kia như có linh tính. Từ hạch tâm lỗ đen, một cỗ đáng sợ hắc quang phóng tới. Hắc quang đi tới đâu, đất đá chỗ đó hóa thành bột phấn. Nếu để công kích này rơi vào người, bọn hắn chắc chắn phải chết.
"Chết tiệt."
Tử vong cận kề, cả đám bọn hắn không còn cách nào khác mà giơ cao hộ thủ, chuẩn bị đón nhận công kích của đối phương.
Ầm!
Bất thình lình từ bên trong đại điện, một đoàn ánh sáng màu xám mãnh liệt bắn ra, lập tức đem hắc quang kia sinh sinh cản lại. Nổ lên một tiếng kịch liệt chấn động cả không gian. Ngay sau đó, Ngạo Thần Châu tàn hồn cũng hiện ra, đứng chắn trước mặt đám Vân Chính Thiên, mặt mày vô cùng ngưng trọng.
Hắc quang kia bị Ngạo Thần Châu ra tay chấn nát thành vô số hắc điểm, nhất thời bọn chúng gom lại với nhau, hình thành một đoàn hắc vụ khổng lồ lơ lửng ở trên không.
"Nhân loại ti tiện hạ đẳng, ngươi còn dám cùng bổn hoàng phản kháng, đã vậy hôm nay ta sẽ triệt để hủy diệt cả cái vị diện này."
Rầm! Rầm!
Trầm thấp hùng hồn thanh âm mang theo vô tận sát khí đột nhiên vang lên. Mà dưới một tiếng quát này, thiên địa muốn sụp đổ, từng khối đất đá dưới mặt đất nhanh chóng bị nghiền ép thành bột mịn. Vân Chính Thiên trong thể nội tự động sinh ra một cảm giác run rẩy, đây chính là thứ mà hắn không thể nào đối đầu được.
Vị này thực lực, đoán chừng còn ở Cực Hạn đấu la bên trên a.
Vân Chính Thiên miễn cưỡng tiến lại phía sau Ngạo Thần Châu tàn hồn, trầm trọng hỏi:
"Tiền bối, hắn đến từ Ma Giới?"
Ngạo Thần Châu gật đầu, nói: "Là một tên Ma Hoàng."
Ma Hoàng? Vân Chính Thiên gương mặt biến sắc.
Ma Giới toàn bộ sinh vật sống gọi chung là ma nhân, ngoài ra không có cái thứ hai sinh vật có linh trí tồn tại trên Tinh Cầu này nữa. Theo lời Linh Băng Đấu La thuật lại thì ma nhân cũng phân chia đẳng cấp nhất định.
Thấp nhất là Ma Vương, có khoảng một trăm linh tám vị. Cao hơn là Ma Hoàng lên đến sáu mươi bốn vị. Trên Ma Hoàng đó là mười tám vị Ma Đế. Nghe Linh Băng Đấu La nói thì Ma Đế thực lực tương đương với hắn, thế mà lại có đến mười tám vị, thật kinh khủng khái niệm.
Thế nhưng Ma Đế chưa phải là tồn tại đứng ở đỉnh phong Ma Giới, mà phải là năm vị Ma Thần. Những vị Ma Thần này thực lực tương đương với Thần Vương của Thần Giới.
Trước mặt bọn hắn bây giờ chính là một trong sáu mươi bốn vị Ma Hoàng. Đây là cấp bậc địch thủ mà kể cả Ngạo Thần Châu ở thời kỳ toàn thịnh cũng không cách nào chống được.
Ngạo Thần Châu trầm giọng nói:
"Có lẽ lần chạm trán với ma nhân hai vạn năm trước để lại một chút dấu vết, rốt cuộc hôm nay bị bọn chúng lần ra. Xem ra Hạo Thiên Trì gần đây năng lượng tiêu hao nhanh như vậy, cũng do hắn nhúng tay vào."
Phải biết Hạo Thiên Trì bản thân là một tòa bán vị diện, đã tiếp cận với chân chính vị diện. Năng lượng của nơi này chính là lấy thiên địa nguyên lực làm gốc, không ngừng tái tạo và bổ sung. Để mức độ năng lượng rơi xuống thấp như vậy, chắc chắn có kẻ nhúng tay vào. Mà trước mắt chỉ có vị Ma Hoàng này là kẻ đáng nghi ngờ nhất.
Theo Ngạo Thần Châu đưa ra suy đoán, vị Ma Hoàng này hẳn đã thôn phệ không ít năng lượng của Hạo Thiên Trì, cho đến khi năng lượng còn lại vô cùng ít ỏi, hắn đã phá toái không gian mà hiện thân. Chỉ trách lão thần thức ngủ quá say, nếu không một màn này hội ngăn cản được.
Đoàn hắc vụ kia bắt đầu ngưng tụ lại trên không trung, hóa thành hình dáng một tên bạch phát nam tử toàn thân tỏa ra nồng nặc sát khí. Làn da một màu trắng xanh nhìn qua không giống người sống, gương mặt lãnh huyết cùng đôi đồng tử màu tím bắn ra hung quang. Hắn mặc một bộ chiến giáp màu đen, tại nơi tiếp nối đều có họa tiết đầu lâu màu trắng. Trên tay nắm lấy một thanh hắc trường thương, khí thế hùng bá vô cùng.
Ma Hoàng này thực lực đúng là xa xa vượt qua Cực Hạn đấu la.
..............
Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét
Nguồn: readslove.com
Banhbaothit