Chương 213: Hồn Kiếm Đệ Nhị Hồn Kỹ, Diệt Hồn Thủ
Phản phất Vân Chính Thiên nhìn thấy, chính là Lôi Thần tầng thứ chân chính tồn tại, sắc mặt của hắn rốt cuộc có sự biến hóa. Đạo hắc vân này, không nghi ngờ gì là bình chướng mà hắn phải vượt qua, nếu như muốn thành công tu luyện tới Ngưng Hồn Cảnh giới.
"Đã như vậy, liền cho ngươi nếm thử uy lực đệ nhị hồn hoàn của ta."
Vân Chính Thiên hít mạnh một ngụm trọc khí, thân thể trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang, xông thẳng về phía Lôi Thần.
Lôi Thần trên tay lúc này, là cầm lấy một thanh trường kích màu vàng, mà Vân Chính Thiên mắt thấy trường kích này về sau, hắn không khỏi ‘Ồ’ lên một tiếng. Bởi vì hình dáng thanh trường kích này, còn không phải Lôi Ảnh Quang Minh Kích của Lương Thế Nhân hay sao.
"Thật không nghĩ tới, võ hồn của A Nhân lại là Lôi Kích trong tay Lôi Thần này."
Vân Chính Thiên mặc dù biết rằng Lôi Thần này chỉ là hình chiếu được xây dựng mà ra, có thể không tồn tại thực sự, nhưng Lôi Ảnh Quang Minh Kích hình dáng này, rõ ràng không thể lẫn vào đâu được.
Chẳng trách A Nhân thời gian gần đây, đuổi theo bước chân của hắn nhanh như vậy.
Một vòng sáng lạn nụ cười hiện lên trên mặt, Vân Chính Thiên gia tốc phóng tới Lôi Thần trên kia.
Linh Hồn Kiếm đã quỉ dị tiêu thất, thay vào đó là một thanh hắc kiếm tỏa ra năng lượng hư vô xuất hiện.
Kiếm Thần Quyết, Hư Vô Kiếm Pháp.
"Xoạt ——."
Hư Vô Kiếm Pháp rạch một đường ngang qua không gian, phản phát toàn bộ chỗ này như hóa thành hư vô vật chất. Lôi Thần trên kia nhìn thấy quỉ dị kiếm pháp này, hắn sắc mặt chợt khẩn trương lên, Lôi Ảnh Quang Minh Kích từ trên cao giáng xuống.
"Né." Vân Chính Thiên chợt lắc người một cái, sau lưng hắn có vô số tàn ảnh trôi nổi mà ra, thân thể lập tức xuất hiện ở mặt khác của Lôi Thần. Hư Vô Kiếm chợt đâm vào lưng của hắn.
PHẬP!
Lôi Thần chỉ là hình chiếu ảo ảnh, tự nhiên không biết đau đớn là gì. Bất quá Hư Vô Kiếm khả năng thôn phệ vẫn công hiệu đi, chỉ thấy một vệt đen ngòm đã bám chặt vào phần lưng của hắn, trong giấy lát bắt đầu lan ra bằng tốc độ nhanh nhất.
Lôi Thần cảm thấy không đúng, hắn gương mặt trầm ngưng, một cỗ vô tận ý niệm mang theo bá đạo Lôi thuộc tính chợt bộc phát, đem vết thương sau lưng điên cuồng lấp lại.
HƯU!
Vân Chính Thiên nhìn thấy bá đạo lôi điên như vậy, không thể không lách người tránh lui, trong mắt không giấu được sự kinh sợ. Lôi Thần này uy lực phi phàm, là người đầu tiên chịu lấy Hư Vô Kiếm của hắn mà không hề hấn gì.
"Được lắm." Vân Chính Thiên hừ lạnh, đối thủ càng mạnh càng kích phát đấu tâm của hắn.
Đã Hư Vô chi lực không hữu dụng, Vân Chính Thiên lập tức thay đổi chiến thuật. Tiểu Hổ lúc này lượn lờ ở sau lưng hắn, chợt hóa thành một vệt ánh sáng, chạy thẳng tới Lôi Thần vị trí.
Nếu không phải Vân Chính Thiên đang chiến đấu bên trong tinh thần hải của mình, mượn lấy tinh thần lực không ngừng bồi bổ, hắn không nguyện đem hồn linh triển khai tấn công a. Phải biết hồn linh chỗ cường đại chính là giúp cho hồn sư giảm bớt gánh nặng hồn lực mỗi khi công kích hồn kỹ, thế nhưng thay vào đó, tinh thần lực tất nhiên chịu tiêu hao nhất định.
Tiểu Hổ nguyên bản là Kim Hắc Ma Thần Hổ, ưu thế là hắc ám chi lực cùng mạnh mẽ huyết thống lực, chỉ cần cung cấp cho nó đủ lượng tinh thần lực cần thiết, nó so với Tiểu Phượng hội mang tới bá đạo lực công kích hơn.
Tiểu Hổ trên đường phóng tới Lôi Thần vị trí, hoa văn trên người sáng lên óng ánh, sau đó thân thể bành trướng thêm mấy phần. Đây chính là hồn kỹ thuở sinh thời của nó, Hắc Hổ Ma Thần Biến.
Ngay thời điểm Tiểu Hổ tiếp cận Lôi Thần, nó miệng hổ chợt há ra, một đạo xung kích hắc quang bắn thẳng tới.
Lôi Thần thấy vậy, Lôi Kích trên tay khinh động, bàng bạc lôi thuộc tính hung hăng ngạnh kháng với công kích của Tiểu Hổ.
OÀNH!
Tiểu Hổ thân thể to lớn bị chấn lui lại, có chút ủy khuất quay đầu nhìn Vân Chính Thiên.
"Ai, ngươi là cọp hay là mèo con." Vân Chính Thiên lắc đầu ngao ngán, Lôi Thần khí thế quá mạnh, Tiểu Hổ hiện tại không phải là đối thủ của hắn.
Bất quá, Tiểu Hổ cũng không phải hành động vô ích, nhân lúc Lôi Thần còn chưa ổn định lại, Vân Chính Thiên lần nữa xông tới.
Linh Hồn Kiếm không biết tự lúc này đã xuất hiện trở lên, hắn hít mạnh một hơi, đem thân thể Lôi Thần trên kia chém liền năm nhát, tất cả đều nhắm vào những vị trí yếu hại như yết hầu, ngực, đan điền, đỉnh đầu và con mắt.
Phốc phốc!
Lôi Thần tự thân tốc độ cực nhanh, năm kiếm này của đối phương hắn đều cản lại bằng hết. Bất quá ngay lúc này, Vân Chính Thiên trên mặt quỉ dị nụ cười hiện ra, một kiếm thứ sáu như xuyên qua không gian mà đến, nhẹ nhàng đâm vào lưng của Lôi Thần.
Để ý nhìn kỹ, nơi Linh Hồn Kiếm xuyên qua, thình lình lại là vị trí vết thương do Hư Vô Kiếm lúc nãy tạo nên.
Lôi Thần lập tức biến sắc, bởi vì hắn trong thể nội rõ ràng cảm nhận được một cái lạnh thấu xương truyền đến. Đây chính là hiệu quả do đệ nhất hồn kỹ gây nên.
Bất quá Lôi Thần là hình chiếu, tự nhiên không có linh hồn, mà thứ Vân Chính Thiên vừa câu dẫn ra, chính là bản nguyên lực lượng thuần khiết nhất của đối thủ. Lôi Thần thân thể run lên nhè nhẹ, thế nhưng bằng vào tự thân bá đạo thuộc tính, Lôi Thần vẫn miễn cưỡng duy trì tỉnh táo.
"Đã đoán được từ trước." Vân Chính Thiên chợt nói. Đệ nhị hồn hoàn sau lứng hắn lần đầu sáng lên.
Ngay tại đạo năng lượng thuần khiết của Lôi Thần bị trích xuất ra, một cái cự thủ to lớn tại đỉnh đầu của hắn ngưng tụ thành hình. Cự thủ này dâng hiến một tầng đen kịt màu sắc, lại trong thiên địa trôi nổi bồng bềnh.
Cự thủ năm ngón tay đồng loạt duỗi ra, đều là phô thiên diễn địa một loại hủy diệt ý niệm. Trong lúc Lôi Thần hai mắt còn chưa hết kinh ngạc, cự thủ ở trên cao kia đột nhiên nắm lại, tức thì đạo năng lượng thuần khiết bị Vân Chính Thiên sử dụng Câu Hồn dẫn ra, trực tiếp nổ tung.
ẦM!
Năng lượng thuần khiết của Lôi Thần ẩn chứa bá đạo lực lượng, thế nhưng cự thủ kia chỉ cần nắm tay lại, liền như đom đóm bị bóp nghẹt, hóa thành bột phấn mà tan vào hư vô.
ĐÙNG!
Lôi Thần khẽ run lên một trận, sau đó nổ tung thành vạn ức điểm sáng, sau đó những điểm sáng này đột nhiên ngưng tụ hóa thành một đoàn đoàn Kim sắc ngân hà, nương theo tinh thần lực tràn ngập trong không khí, truyền thẳng vào người Vân Chính Thiên phía dưới, biến mất không thấy tâm hơi.
Đệ nhị hồn kỹ này, có tên gọi là Diệt Hồn Thủ. Nếu như Câu Hồn chính là trích xuất linh hồn đối phương ra thì Diệt Hồn Thủ chính là một chưởng vỗ nát phần linh hồn này thành vô số mảnh vụn, mang tới cho địch thủ chấn thương chí mạng.
Bất quá Diệt Hồn Thủ này, khuyết điểm duy nhất đó chính là một ngày chỉ thi triển được một lần mà thôi, mà thi triển hồn kỹ này về sau, tinh thần lực cũng như hồn lực của Vân Chính Thiên đều trút xuống không phanh a.
"Thành công." Vân Chính Thiên mở to hai mắt, hắn hiện tại đã thoát khỏi tinh thần hải trạng thái, hai nắm tay đột nhiên siết chặc lại, cảm thụ bên trong thân thể biến hóa.
Hắc hóa dần dần thu liễm lại, lặng yên như một con mèo nhỏ chạy thẳng vào đan điền, hồn lực một lần nữa vận chuyển khắp các sợi kinh mạch, đem năng lượng mà Lôi Thần cung cấp chuyển hóa thành bản thân tu vi.
ÙN ÙN!
Bốn mươi tám cấp hồn lực, phá.
Bốn mươi chín cấp hồn lực, phá.
Hồn lực sau khi đột phá bốn mươi chín cấp, lại tiếp tục tăng lên như diều gặp gió, cho đến khi tiệm cận năm mươi cấp hồn lực bình cảnh mới bắt đầu chững lại. Bất quá, Vân Chính Thiên đối với chuyện này có chút không hài lòng, hắn tâm niệm lại động, tức thì một viên màu lam đan dược trong suốt như ngọc xuất hiện trước mặt. Viên đan dược này, bằng mắt thường liền có thể nhìn thấy thiên địa nguyên lực nồng nặc chảy xuôi bên trong.
Bất quá, vừa nhìn thấy viên đan dược này, Vân Chính Thiên khóe mắt có chút cay cay. Này là Hỗn Nguyên Đan a, lại chính là viên mà Vĩnh Lăng tặng cho hắn. Thời gian qua hắn thủy chưa chừng từng muốn đem Hỗn Nguyên Đan này ra phục dụng, chỉ khi nào đến thời khắc đột phá bình cảnh, mới lấy ra.
Mà bây giờ chỉ thiếu một chút nữa đã đạt tới năm mươi cấp hồn lực, cũng là lúc sử dụng Hỗn Nguyên Đan này.
"Vĩnh Lăng, nàng cố gắng chờ ta, ta sẽ trở nên cường đại hơn, sau đó cứu lấy nàng."
Hắn âm thầm thủ thỉ, sau đó không do dự trực tiếp đen Hỗn Nguyên Đan bỏ vào miệng, trực tiếp nuốt xuống.
Hỗn Nguyên Đan đi qua thực quản, chui xuống dạ dày, mà ngay khi tiếp xúc với dịch tiêu hóa, Hỗn Nguyên Đan liền hóa thành một loại sền sệt chất lỏng, thẩm thấu vào từng tế bào của hắn.
Một cỗ nhu hòa lực lượng đem kinh mạch của hắn bổ sung dưỡng chất, hóa thành hồn lực bắt đầu vận chuyển xuống đan điền. Hỗn Nguyên Đan này, so với Cực Hồn Đan mà Hoa Quyển Sinh và Hàn Thanh Chi phục dụng lúc trước, hiệu quả còn tốt hơn một bậc, dù sao đây chính là dược phẩm chỉ có ở Huyết Đô mà thôi, giá trị cao đến sáu trăm viên huyết châu.
Có được năng lượng bổ sung từ Hỗn Nguyên Đan, bình chướng năm mươi cấp đối với hắn mà nói, không còn một chút khó khăn nào.
ĐÙNG!
Vân Chính Thiên tỉnh dậy, đã là ngày thứ ba từ khi hắn chìm đắm minh tưởng. Suốt thời gian này, Lương Thế Nhân cùng Hàn Thanh Chi đều vì hắn mà hộ pháp, không có tiếp tục tu luyện. Thông qua cảm giác nhạy bén, bọn hắn liền biết Vân Chính Thiên đang trong thời khắc đột phá quan trọng, rất cần người bên cạnh canh chừng a.
"Thế nào rồi đội trưởng." Lương Thế Nhân một mặt vui vẻ hỏi.
Vân Chính Thiên gật đầu đáp: "Chỉ cần tìm một cái hồn hoàn, liền trở thành Hồn Vương a."
"Ca ca uy vũ a." Hàn Thanh Chi nhe rằng cười.
"Nha đầu này." Vân Chính Thiên bất đắc dĩ xoa đầu nàng, sau đó lại quay sang Lương Thế Nhân hỏi:
"Ngươi có đột phá hay chưa?"
Lương Thế Nhân lắc đầu nhưng hai mắt của hắn tràn ngập đấu chí nói:
"Vẫn chưa, nhưng ta đã chạm một chân vào rồi, tin rằng trong nay mai có thể thử đột phá."
Vân Chính Thiên thấy vậy, liền từ trong giới chỉ lấy ra một viên khác Hỗn Nguyên Đan, đưa cho Lương Thế Nhân căn dặn:
"Một khi tới thời khắc quan trọng, liền nuốt xuống đan dược này, đảm bảo ngươi tỷ lệ thành công khi đột phá tăng lên không ít."
Lương Thế Nhân mặc dù không biết đây là cái gì đan dược, nhưng đó là đồ mà Vân Chính Thiên đưa cho, tất nhiên đáng tin cậy. Hắn gật đầu sau đó đem Hỗn Nguyên Đan cất vào trong túi.
Hàn Thanh Chi thấy vậy liền tỏ vẻ nhõng nhẽo nói:
"Ca ca, ngươi thiên vị a, của ta?"
"Chừng nào ngươi bốn mươi chín cấp đi, tất nhiên không thiếu phần ngươi rồi." Vân Chính Thiên ha hả nói.
Lại mấy ngày trôi qua, ba người bọn hắn lại tiếp tục duy trì tu luyện.
Bản thân Vân Chính Thiên vừa đột phá một lần ba cấp, hắn liền đem hồn lực trong cơ thể duy trì ổn định, có như vậy căn cơ mới vững chắc được.
Đến ngày thứ năm, Lương Thế Nhân rốt cuộc phục dụng Hỗn Nguyên Đan, thành công tiến vào Hồn Vương cấp bậc. Bởi vì Tiểu Bạch là ngàn năm hồn linh, mang tới cho hắn ba cái hồn hoàn. Vì thế đột phá xong, đệ ngũ hồn hoàn tự động phụ gia, hắn không cần phải chờ đợi như Vân Chính Thiên tình huống, liền có thể tự xưng là Hồn Vương năm hoàn.
Từ ngày Đường Tâm rời đi, hắn cũng chưa từng trở lại. Binh sĩ quân đoàn phụ trách hoạt động ngầm tại Thú Vực cũng không thấy tăm hơi. Hiện tại bọn hắn có chút sốt ruột, không biết đến khi nào mới có thể trở về nhà.
Bất quá, đến tuần thứ tư từ khi bọn hắn tiến vào sơn cốc. Phiền toái rốt cuộc tìm đến tận cửa.
"Vân Chính Thiên, Lương Thế Nhân. Các ngươi ra đây cho ta."
Hùng hổ thanh âm dọa tại bên ngoài cửa sơn cốc vang lên, Vân Chính Thiên cả đám trố mắt nhìn nhau. Bởi vì chủ nhân của thanh âm này không ai khác, chính là nghịch thần Vương Hạo a.
Vương Hạo một tháng trước bị Đường Tâm một búa trọng thương hoảng sợ bỏ chạy, vậy mà hôm nay lại có dũng cảm tìm đến tận cửa, thật ngoài sức tưởng tượng. Không lẽ hắn có bản lĩnh mời tới một vị Thú Vực cao tầng hỗ trợ truy bắt ba người bọn hắn. Vương Hạo này, không ngờ địa vị trong Thú Vực lại cao cường đến như vậy.
Xem ra hôm nay, không thể tránh khỏi một trận quyết chiến.
"Hắn đã mò tới tận cửa, chúng ta ra nghênh tiếp."
Vân Chính Thiên trầm giọng nói. Trốn chui trối nhủi không phải phong cách của bọn hắn, với lại sơn cốc này làm sao bảo vệ ba người bọn hắn khỏi sự công kích của đối phương cho được.
Vì vậy, thà là phòng thủ, bọn hắn lại lựa chọn cứng rắn đối đầu. Vả lại Vân Chính Thiên cũng không mấy tin rằng, Vương Hạo có thể mời tới cấp bậc mười vạn năm hồn thú.
Đại chiến với Vực Chủ, Đế Thiên chắc chắn sẽ huy động toàn bộ lực lượng mạnh nhất mà Thú Vực có được, thậm chí vạn năm hồn thú cũng có thể được triệu hồi tham gia.
Với tu vi vừa tiến vào cảnh giới Hồn Vương của hắn và Thế Nhân, tin chắc liều mạng vẫn có thể làm được.
Ba người bọn hắn chậm rãi bước ra khỏi sơn cốc, thì lập tức nhìn thấy tên chết tiệt đã khơi mào cuộc chiến lần này. Không khỏi hận thấu xương, Lương Thế Nhân lên tiếng chửi rủa.
"Vương Hạo, hôm nay là ngày tàn của ngươi a."
Vương Hạo nghe vậy, vẫn giọng điệu khinh khỉnh cười nói:
"Các ngươi vẫn chưa biết mình đang gặp nguy hiểm bậc nào ư, vậy để ta cho các ngươi được mở mang tầm mắt."
NGANG!
Đột ngột giữa không trung, nhấc lên một trận long trời lở đất sục sôi tiếng rồng gầm. Vân Chính Thiên ba người lập tức cảm thấy lồng ngực như muốn vỡ nát. Uy áp vô hình đè nặng lên người bọn hắn một cách bất di bất dịch, dưới cường độ uy áp này, căn bản không phải thứ mà Hồn Vương có thể chống đỡ được.
Vương Hạo mang tới cường giả, không ngờ lại là mười vạn năm hồn thú thật sự.
"Hắc hắc, ta xin giới thiệu cho các ngươi được biết. Vị này là Đế Thiên đại nhân chi tử, là chủ nhân tương lai của Thú Vực này, Kim Nhãn Hắc Long Hoàng, Đế Hoàng đại nhân."
..............
Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét
Nguồn: readslove.com
Banhbaothit