Chương 93: Nhai đi nhai lại
Sau khoảng chừng hai mươi phút đi taxi ả đàn bà đến một khu tương đối vắng. Một khu ở khá sang của tầng lớp trung lưu.
Những ngôi biệt thự đứng bên cạnh các chung cư cho thuê. Trước những dãy nhà là những khoản vườn nhỏ đầy hoa, có hàng rào và cây nhỏ đang lắc lư theo gió.
Ả đàn bà mỉm cười khi bàn tay phải của ả thò xuống túi áo và những tờ giấy kêu sột soạt giữa các ngón tay. Từ lúc còn trong bệnh viện ả đã biết ả sẽ cần đến tiền. Chỗ tiền này ả lấy từ một người đàn ông đang đi tìm một cô gái cho đêm nay. Triệu Thị Tuệ đã mỉm cười với anh ta, thậm chí cho anh ta sờ mó mình rồi sau đó ra đòn.
Ả giết anh ta bằng một hòn đá. Người đàn ông gục xuống nhanh như chớp. Ả lục soát lấy đi toàn bộ tiền bạc của anh ta, rồi kéo thân người bất động vào đằng sau một dãy thùng rác. Liệu anh ta đã chết hay chỉ bất tỉnh, ả không biết, ả cũng chẳng quan tâm. Chẳng có gì có thể ngăn cản ả thực thi nhiệm vụ.
"Chắc nó chỉ ở đâu quanh đây thôi, thưa cô." - Ả nghe người lái taxi lên tiếng. - "Để tôi dùng đèn pin xem các số nhà, chắc chắn tôi sẽ tìm thấy."
"Không, không, đừng làm thế! Anh cứ dừng ở đây. Tôi muốn xuống xe, phần còn lại tôi đi bộ."
"Tùy ý cô." - Người tài xế dừng xe lại, đọc bảng giá trên đồng hồ. Cả giá đi taxi bây giờ cũng đã đắt hơn một vài phần, nhưng ả đàn bà không quan tâm. Đó đâu có phải là tiền của ả. Ả không đòi tiền lẻ khiến người taxi nở nụ cười vui. Anh ta cảm ơn liên tiếp ba lần. Lúc đó, người đàn bà đã ra khỏi xe và đi được một vài mét. Ả đứng lại nhìn người đàn ông quay xe, rồi lăn bánh. Chờ đến khi bóng xe của anh ta đã khuất hẳn, ả mới đi tiếp.
Triệu Thị Tuệ đi vào một con đường nhỏ. Ngọn gió không giảm cường độ chút nào. Nó thổi thẳng vào những khoản vườn trước nhà khiến những cành cây cọ vào nhau, phát ra những âm thanh nghe như tiếng lào xào hổn hển của những hồn ma. Những ai sống ở đây thường đậu xe ngay trước cửa nhà mình, hoặc trong những nhà để xe nho nhỏ xây ở khoản vườn đằng trước.
Đó là số nhà 93.
Chắc nó phải nằm ở phía tay phải, Triệu Thị Tuệ đi sang hướng đó.
Ả chuyển động nhẹ nhàng nhất có thể, chốc chốc lại đưa mắt nhìn quanh. Ả không muốn bị bất cứ ai nhìn thấy. Giờ này, chưa phải tất cả mọi người đều đã lên giường, không ít người có thói quen dắt chó đi dạo đêm. Nhưng tối hôm nay ả đàn bà gặp may.
Đường vắng không một bóng người. Không ai nhìn thấy ả. Không một chiếc xe nào lăn bánh qua.
Ở hai chỗ, ả gặp đèn đường chiếu thẳng vào cửa nhà, khiến ả dễ dàng nhận ra số nhà.
Số cuối là số 87.
Ả tiếp tục bước đi, thầm đếm số nhà. Rồi dừng lại trước số 91, chờ đợi.
Từ một khuôn cửa sổ dưới tầng trệt đang hắt ra ánh đèn, chiếu mờ mờ những thân cây đã trụi lá của mảnh vườn đằng trước. Triệu Thị Tuệ nhìn qua một khe hở. Đằng sau cửa sổ có nhiều bóng người đang chuyển động theo một giai điệu mà Triệu Thị Tuệ không nghe được.
Họ đang có việc phải làm, họ chắc sẽ chẳng chú ý đến những kẻ lảng vảng ngoài này.
Một bức tường thấp có cây lá mọc um tùm ở bên trên ngăn cách hai ngôi nhà với nhau. Triệu Thị Tuệ hành động thận trọng. Sau khi nhìn quanh, ả nhảy qua một gờ đá nhô cao, lao vào mảnh vườn đằng trước của nhà bên và cúi xuống, chờ đợi tiếp.
Đất dưới chân ả đang rất mềm. Nó thơm mùi sỏi đá. Khi Triệu Thị Tuệ tiếp tục con đường về hướng cửa vào nhà, sỏi đá khẽ kêu lên sào sạo dưới chân bước.
Ả đàn bà không có chìa khóa. Ả phải tìm đường khác để đột nhập vào trong nhà. Phía bên trên cánh cửa nhô ra một phần mái nhỏ. Nhanh như cắt, ả đàn bà lướt về hướng đó, dán người vào dưới bóng tối và dừng lại ở đó.
Nguyễn Phan Nam hình như đã lên giường. Tất cả những cánh cửa sổ nhìn ra mặt tiền của ngôi nhà đều tối. Ở phía sau thì sao?
Ả đàn bà tiến ra phía sau nhà.
Vừa đi, ả vừa dán sát người vào tường. Giày ả đạp lên những viên đá lớn lót xung quanh nhà. Mọi cửa sổ tầng trệt sau nhà cũng đều tối đen. Nhưng từ một khuôn cửa sổ ở tầng lầu - nhỏ hơn những khuôn cửa sổ khác - đang hắt ra một quầng sáng mờ mờ, màu vàng, chắc là của một cây đèn đứng có chao bằng vải.
Nhưng điều đó không cho biết liệu chủ nhà có còn thức hay không. Cũng có thể đây chỉ là ánh đèn hắt ra từ một đoạn hành lang.
Đằng sau ngôi nhà lại là một khoảng vườn trồng cây ăn quả. Nguyễn Phan Nam là một người yêu thiên nhiên. Ả đàn bà phát hiện một túp lều nhỏ đựng dụng cụ làm vườn, nhưng bên cạnh đó, ả còn nhìn thấy một vật khác.
Đó là một chiếc thang, nằm úp xuống mặt đất. Ả không ngờ một viên cựu cảnh sát lại có thể phạm một sai lầm lớn đến vậy. Một cái thang như thế này quả là một lời mời gọi bọn tội phạm vào nhà.
Ả nhấc cây thang lên. Nó tương đối nặng. Cố gắng một hồi ả cũng dựng được cây thang và tựa nó vào tường nhà. Chân cầu thang thúc vào gờ đá của một con đường nhỏ. Cái thang vậy là đứng chắc.
Khi Triệu Thị Tuệ trèo lên, những bậc thang hơi oằn xuống nhưng chứng giữ chắc, không tuột ra.
Ả trèo sát khuôn cửa sổ sau nhà, ngay cạnh đó có một chiếc ban công nho nhỏ. Cửa kính còn mở.
Ả đàn bà mỉm cười, rồi tập trung tư tưởng. Ban công nằm ở bên phải. Triệu Thị Tuệ cần lấy đà. Ả đàn bà đạp chân trái lên cây thang. Rướn chân phải sang bên đồng thời bước một bước thật dài. Ả sang được ban công. Bàn chân của ả đã đạp lên đó. Giờ thì ả chỉ cần trèo qua chấn song sắt, và đứng trước cánh cửa mở sẵn.
Một chiếc cửa cuộn bằng sắt đã được kéo gần xuống tới sàn, nhưng chưa kín hẳn. Vẫn còn một khoảng hở tương đối lớn. Ả có thể trèo qua đó nếu ả dán sát người xuống mặt đất. Mặt dù lưng của ả có chạm vào làn cửa sắt, khiến một vài mảnh sắt đập vào nhau, nhưng âm thanh cũng không lớn quá. Nó không khiến cho một người bình thường phải tỉnh ngủ ngay.
Ả đưa người vào trong căn phòng, vào với ấm áp. Màn đêm lạnh đã ở lại sau lưng.
Cảnh vật xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng.
Ả đàn bà duỗi dài tay chân, nằm một lúc lâu trên nền thảm.
Không một tiếng động, chỉ có duy nhất hơi thở của bản thân ả đang vang lên nhè nhẹ. Triệu Thị Tuệ biết ả vừa vào một căn phòng bỏ trống hoặc một khoảng hành lang, nếu không nơi này đã bốc lên mùi con người.
Đúng thế, đây là một đoạn hành lang. Khi đứng dậy, Triệu Thị Tuệ nhìn thấy một khoảng tường ngay đằng trước mặt và cả lờ mờ dáng một chiếc chậu gỗ dài để trồng hoa. Quầng sáng mà ả đã nhìn thấy lúc đứng bên ngoài nay đang hắt lại từ bên tay phải. Bản thân ả không nhìn thấy ngọn đèn, nó nằm khuẩt trong một góc hành lang.
Đó chính là con đường ả phải tới.
Triệu Thị Tuệ không biết chắc chắn, nhưng ả đánh hơi thấy như vậy. Ả hoàn toàn tin tưởng vào linh cảm của mình. Sau khi tỉnh dậy từ cơn mê man, linh cảm trong ả đã mạnh mẽ và chính xác hơn rất nhiều. Ả đang đứng dưới trường sinh học của một kẻ khác, và người ta ngửi thấy rõ điều đó. Mùi thân cây thối rữa, gay gắt, nồng nặc, đang tỏa ra từ quần áo ả. Nền hành lang dưới chân ả được trải một tấm thảm dài và hẹp, uốn theo khúc lượn.
Đi tới khúc ngoặt, ả đàn bà nhìn thấy những cánh cửa hiện ra.
Ả dừng lại ở cánh cửa đầu tiên. Ánh đèn hắt vào ả. Bản thân ngọn đèn đứng trên một chiếc bàn nhỏ có những cái chân bằng thép uốn cong. Mặc dù cánh cửa đóng, nhưng ả đàn bà biết trong phòng có người. Khi áp sát tai vào làn gỗ, ả nghe loáng thoáng tiếng thở. Thính giác của ả cũng đánh hơi thấy trường sinh học tỏa ra từ cơ thể một con người. Sóng của nó truyền qua cả cái cửa gỗ đóng kín.
Thật cẩn thận, ả đàn bà xoay tay nắm cửa. Chỉ đẩy nhẹ thôi, cửa đã mở ra, không một tiếng động. Triệu Thị Tuệ lẻn mình vào trong, đóng cửa lại. Rồi ả dừng ngay sát bên cửa, nhìn quanh.
Ngay trưởc mặt ả bây giờ là phần sau của một chiếc giường đôi. Phía trái phòng lờ mờ ánh sáng làn kính của một khuôn cửa sổ, đối diện với nó là một tủ đựng quần áo đồ sộ bằng gỗ.
Ả chẳng thèm để ý đến chiếc tủ lẫn cửa sổ. Yếu tố duy nhất quan trọng bây giờ là chiếc giường đôi.
Một chiếc giường có hai người nằm.
Từ phía ả nhìn tới, nửa phải giường là một người đàn bà. Nửa bên trái, gần ả hơn một chút, hiện lên thân hình một người đàn ông, có một chiếc chăn sáng màu vắt ngang qua. Chắc đây là Nguyễn Phan Nam.
Từ lúc nhìn chiếc biển tên gắn bên cửa ra vào ở tầng trệt là ả đã biết Nguyễn Phan Nam vẫn còn sống trong ngôi nhà này.
Hai người đang ngủ không hề nhận ra điều gì khác lạ. Họ thở đều và nhẹ, Triệu Thị Tuệ tập trung tinh thần. Ả ngửi hơi hai người đó. Một hỗn hợp của không khí trong phòng kín và mùi mồ hôi.
Nhưng ngay sau đó, mùi mồ hôi của hai người bị chìm ngập xuống trong mùi thân cây thối rữa.
Ả đàn bà lẻn về phía trước. Vừa tiến tới, ả vừa mở mồm ra và nhai đi nhai lại quai hàm một cách kỳ bí, như thể ả đang muốn nghiền nát những thân cây trong cuống họng thành một thứ cám đặc.
Bên cạnh giường ngủ để một chiếc bàn phấn. Trên bàn là một cây đèn ngủ đứng cạnh điện thoại. Triệu Thị Tuệ chuẩn bị tinh thần giết cả hai người, bởi nếu người đàn bà có thức dậy, ả sẽ không cho bà một cơ hội nào. Nhưng hiện thời, người đàn bà vẫn còn ngủ rất yên và sâu, như chồng bà vậy.