Chương 54: Cái chết ngộp
Trúng hồng tâm.
Trương Anh Hào lao người về phía trước, lảo đảo, muốn ngã, nhưng rồi lại giữ được thăng bằng. Ngay lập tức, người Trương Anh Hào xoay phắt lại.
Tay Trương Anh Hào vẫn cầm chắc tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng, mắt Trương Anh Hào nhìn những chiến tích nó vừa tạo nên.
Lần này, quầng sáng của ngọn đèn pin đã chĩa chính xác vào mục tiêu cần soi tới. Trương Anh Hào nhìn rõ những gì đang xảy ra trong lớp tường. Một nỗi kinh hoàng trần trụi phủ xuống đầu kẻ đối địch với Trương Anh Hào.
Dù là người hay ma, dù đang rình mò gì trong đó, nó đã không kháng cự được trận tấn công của tấm bùa do một Tông Sư phái Phổ Độ tạo ra.
Một cái bóng lướt thật nhanh qua khoảng tường. Một con ma độc ác, vốn thẫm màu, nhưng bây giờ bị nội lực của tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng choàng một màng sáng chói lên trên.
Con ma kháng cự, nó xoay mình, vươn dài hai tay ra và nhào sang trái rồi sang phải, nó vật vã như đã hóa điên, nó tìm cách lẩn tránh quyền uy của nội lực thuộc tính Thủy.
Nội lực thuộc tính Thủy của Tông Sư xé nát nó ra.
Cái tâm hồn đen tối bị xé tươm ra từng mảnh nhỏ, bung ra bốn phía và lồng lộn cuộn sóng lên như muốn phá nát mảng tường từ bên trong.
Nhưng mảng tường đứng lại.
Không một vết run, không chuyển động, mặc dù trong lòng nó là cả một cơn bão lồng lộn của Sức Mạnh Đen.
Những khuôn mặt khác thoáng hiện lên rồi vụt tắt. Những vệt mặt ma nát tươm lao vụt qua nhanh như chớp, biến mất, rồi lại hiện về. Trông cảnh tượng như có kẻ điên khùng đang nhanh tay bật rồi tắt nguồn đèn, tần suất bật tắt không đầy một giây đồng hồ.
Tiếng tru rên thảm thiết xộc thẳng vào đầu óc Trương Anh Hào. Nó cắt như một lưỡi dao, rùng rợn như tiếng rít của một lưỡi cưa máy đang kề sát tai Trương Anh Hào, nó là dấu hiệu sống cuối cùng của thực thể trong tường.
Một thoáng sau, mọi việc kết thúc. Quầng sáng của chiếc đèn pin soi vào một khoảng tường hoàn toàn bình thường.
Trương Anh Hào nhặt đèn pin lên, cùng nó xoay một vòng.
Quầng sáng run rẩy lướt qua thân hình cứng đờ của Phương Kiệt. Rõ ràng là thế lực của ngôi nhà đã muốn bắt Trương Anh Hào chịu chung số phận với người đàn ông này. Một nỗi giận dữ vô biên sôi cháy. Trương Anh Hào căm thù ngôi nhà này. Trương Anh Hào chẳng phải chỉ căm thù những bức tường, những trần phòng, những lối đi hoặc những khung cửa sổ đã bị bịt kín, Trương Anh Hào căm thù tất cả những con người có liên quan đến ngôi nhà này, như Đặng Thị Kim Hòa cùng cặp bố mẹ đã chết của cô ta.
Đã chết sao...?
Trương Anh Hào bây giờ không còn tin là họ thật sự đã bỏ mạng. Hai con người đó vẫn còn ẩn náu đâu đó trong ngôi nhà này, để tiếp tục làm sống dậy cái giáo đường quỷ ám của họ.
Họ cùng đứa con gái muốn trả thù tất cả những con người đã đuổi họ xuống với ma quỷ. Đột ngột, Trương Anh Hào có cái nhìn khác hẳn về những người dân ở ngôi làng thanh bình dưới kia. Rất có thể họ đã không còn một con đường nào khác là hủy diệt đôi vợ chồng quỷ quái đó.
Hai vợ chồng họ Đặng kia là người, hay là tà ma, hay là những thực thể sống quái đản từ lâu đã bán linh hồn cho những thế lực khác, đến với những chiều không gian kinh hoàng khác, đến với thế giới của cái Ác, của Sức Mạnh Đen và của Quái thú.
Hiện Trương Anh Hào vẫn còn thời gian để xem xét căn phòng cho kỹ. Thêm một lần nữa, Trương Anh Hào để quầng sáng của chiếc đèn pin săm soi từng mảng tường. Vừa xem xét, Trương Anh Hào vừa nghĩ về những gì đã nhìn thấy khi nhảy điệu nhảy không tên số mệnh. Những bức tường lúc đó vẫn đứng yên, nhưng Trương Anh Hào đã nhìn thấy những cảnh phim chồng chéo lên nhau, nối tiếp nhau, những cảnh phim mờ ảo, nơi những đường nét chưa được vật chất hóa một cách rõ ràng.
Chúng thuộc về một thế giới u ám, nằm ngoài thế giới của chúng ta. Một thế giới của những chiều không gian khác. Địa ngục chỉ là một mảnh đất rất nhỏ trong thế giới đó.
Nó không chỉ chứa địa ngục của thời Liên bang còn chưa thành lập với chảo lửa, khói và những con người la hét, mà còn chứa những thế giới khác, không kém phần u ám và dữ tợn. Từ thế giới của chúng ta cũng có những con đường sang với chiều không gian đó, người ta gọi đó là những cánh cửa chuyển hóa, hay những đường hầm không gian.
Bây giờ Trương Anh Hào tự hỏi mình liệu căn phòng này với toàn bộ những hồn ma chưa được thực thể hóa có phải là một đường hầm không gian như vậy, hay hắn cần phải chú trọng đến toàn bộ ngôi nhà.
Đó là câu hỏi lớn, thứ mà tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng cũng chẳng thể mang lại lời giải đáp.
Trương Anh Hào đã thoáng nghĩ đến chuyện dùng lượng nội lực mạnh nhất của tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng. Nhưng làm như vậy Trương Anh Hào sẽ đạt được những gì?
Đầu tiên, trong gian phòng này sẽ tụ hợp một lượng nội lực rất lớn, một sự tập trung ánh sáng, đối lập với bóng tối của những thực thể trong tường.
Song nếu làm như vậy, câu đố bí hiểm sẽ chẳng được giải thích.
Mặt khác, vì trong không gian quanh Trương Anh Hào hiện không có những đồng loại vô tội bị nguy hiểm đến tính mạng, nên sử dụng đến lượng nội lực tối cao có lẽ sẽ là động tác lạm dụng. Trương Anh Hào bỏ suy nghĩ đó.
Đồng loại ư? Trương Anh Hào còn một đồng loại khác trong nhà này, nhưng đó là một thực thể chẳng vô tội chút nào: Đặng Thị Kim Hòa. Những giây đồng hồ sau, toàn bộ dòng suy nghĩ của Trương Anh Hào xoay quanh cô ta.
"Đặng Thị Kim Hòa có phải là người? Đúng, cô ta là người, cô ta đã hành động và cư xử như một con người."
Chỉ có điều tâm hồn cô ta đã thấm đẫm tư tưởng ma quái. Những thế lực của ngôi nhà này đã dùng cô ta làm công cụ, và ẩn đằng sau thế lực đó chắc còn có cả cặp bố mẹ đã chết của cô ta - hai người với linh hồn ẩn náu trong những bức tường.
Không còn một tiếng động nào nữa, không có tiếng thét, không có tiếng rên rỉ, không có tiếng thở than và không có tiếng thì thào. Một không gian tĩnh lặng đến đáng sợ.
Nhưng Trương Anh Hào không muốn dành trọn những tiếng đồng hồ sau đó cho việc ở lại giữa bốn bức tường này. Ngôi nhà rất lớn. Ở đâu đó phải có cầu thang dẫn lên tầng trên, và ở tầng trên cũng phải có một vài căn phòng khác. Có lẽ lên trên đó Trương Anh Hào sẽ phát hiện ra giáo đường thứ hai.
Trương Anh Hào xoay người đi, lòng không khỏi vui mừng khi lại nghe thấy những bước chân bình thường của chính mình. Chỉ sau vài bước, Trương Anh Hào đã đến bên cửa ra vào.
Trương Anh Hào thận trọng kéo nó ra, không muốn gặp bất ngờ thứ hai.
Nhưng có đề phòng cũng vô ích.
Đã có kẻ đứng ngoài cửa, chờ Trương Anh Hào.
Đó là Thái Vân Phi!
Trương Anh Hào bất giác giật mình khi nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt màu phô mai của ông ta. Khốn kiếp, ông ấy trông thật giống một cương thi như vô vàn những cương thi mà Trương Anh Hào đã gặp trong cuộc đời nghề nghiệp.
Nhưng có phải Thái Vân Phi thật sự là thành viên của nhóm những xác chết đã được dựng dậy? Đây là một câu hỏi quan trọng, và vì thế mà Trương Anh Hào quyết định chưa hành động vội. Trương Anh Hào từ từ lùi lại, để cửa mở.
Trương Anh Hào chờ ông ta phản ứng. Trương Anh Hào muốn cho Thái Vân Phi một cơ hội.
Thái Vân Phi cũng đang chần chừ. Ông ta vẫn chưa đứng vững được, thân hình cứ ngả sang bên này lại nghiêng sang bên khác, nhưng ông ta không bị ngã.
Vừa nghiêng ngả như vậy, ông ta vừa nhìn vào trong phòng. Kể cả trong bóng tối nhạt nhòa bây giờ, Trương Anh Hào cũng nhìn rõ hai con mắt bất thường đó, hai con mắt như được phủ một lớp bạc mỏng bên trên.
Trương Anh Hào hướng đèn pin lên, quầng sáng đập thẳng vào mặt Thái Vân Phi và khiến nó thay đổi, nhất là hai con ngươi. Bây giờ chúng sáng rực lên, phản chiếu lại ánh sáng như muốn khiến Trương Anh Hào chói mắt. Xoay nhẹ đầu sang một bên, Trương Anh Hào hạ đèn pin xuống một chút, tắt đèn đi, và Thái Vân Phi bước lên phía trước.
Một bước ngắn vụng về, vội vàng, đến bước thứ hai, rồi ông ta giơ thẳng hai cánh tay về phía Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào để ông ta tiến tới.
Là một cương thi hay chỉ là một người bị thôi miên? Đây là câu hỏi quyết định đối với Thái Vân Phi. Trương Anh Hào chỉ nhận được câu trả lời nếu sử dụng đến món vũ khí mạnh mẽ nhất của mình: tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng. Hoặc tấm bùa này sẽ hủy diệt ông ta, hoặc món vũ khí thần kỳ này sẽ xua đuổi hồn ma, cứu Thái Vân Phi ra khỏi trạng thái bị thôi miên.
Hy vọng khả năng thứ hai sẽ là hiện thực. Trương Anh Hào giơ tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng thẳng về hướng Thái Vân Phi. Nó ló ra khỏi bàn tay phải của Trương Anh Hào, nó lấp lóe sáng, bởi Trương Anh Hào lại bật đèn pin lên, chiếu vào phía sau nó từ bàn tay kia.
Thái Vân Phi tiếp tục đi tới. Ông ta không quan tâm đến tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng, ông ta muốn tóm lấy Trương Anh Hào. Những ngón tay nhợt nhạt của ông ta chuyển động như muốn luyện tập sẵn động tác bóp cổ, tặng cho Trương Anh Hào cái chết ngộp.
Trương Anh Hào để Thái Vân Phi tiến lại thật gần, cho tới khi hắn tin chắc không thể có chuyện trục trặc xảy ra.
Trương Anh Hào giơ bàn tay phải về phía Thái Vân Phi, bàn tay cầm tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng. Và rồi Thái Vân Phi tóm lấy nó.
Hai bàn tay của ông ta ôm chặt lấy vị cứu tinh của Trương Anh Hào, giữ thật chắc, không ném nó đi. Đồng thời, đầu ông ta giật thật mạnh về phía sau. Ngay trong lúc đó, nét mặt ông ta đã thay đổi. Sự trống vắng biến mất, cả lớp bạc phủ trên đôi con ngươi cũng rút lui.