Chương 2:Khảo thí

Kiếm Đạo Nghịch Thiên

Chương 2:Khảo thí

Đế Bá Thiên cũng không ngoại lệ mà bị hút vào.Hắn không biết mình đang ở nơi nào,sau khi dùng thần thức kiểm tra,sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng.
-Không tốt.
Hắn mơ hồ có một linh cảm xấu,đột nhiên năng lượng bắt đầu hội tụ lại rồi tràn vào thân thể hắn.Luồng năng lượng kì dị này như vô tận mà tiến vào vậy.Mỗi dòng năng lượng tiến vào khiến thức hải hắn như muốn nổ tung,vô cùng đau khổ để thừa nhận năng lượng này.
Một canh,hai canh,ba canh,..hắn đã chịu hết nổi,đan điền và thức hải đã xuất khiếu,năng lượng quá lớn khiến hắn không thể tiếp nhận mà vẫn cứ ào ào tràn vào thân thể hắn.
"A a"
Lúc này người hắn vặn vẹo rồi co quắp lại, thức hải hắn không còn chịu được nên bị vỡ ra,đan điền cũng bị rạn nứt,xương cốt vỡ nát,đầu thì phình to ra,sắc mặt hắn lúc này trông thật dữ tợn.Trong khi đó các cường giả khảo thí khác cũng không khá hơn là mấy,tán tiên một hai kiếp chỉ trụ được tầm hai canh giờ thì hóa thành huyết vụ,tán tiên từ ba kiếp trở lên thì đỡ hơn một chút,trụ cũng lâu hơn nhưng dần đà cũng vẫn lạc.Các cường giả đến sau khảo thí điều tiếc hận không thôi,đến sớm một chút nữa là có cơ hội chiếm lấy rồi.Dù là biết rõ khảo thí này hung hiểm đến mức nào nhưng ai cũng muốn thử một lần,cái gọi là cầu phú quý trong hung hiểm thì ai cũng biết nhưng đối với thánh điển này thì không hiệu quả.Bởi vì không một ai thành công mà đi ra sau khảo thí cả.Bọn họ mà biết được bảo vật này vô pháp lấy được mà còn bị mất mạng thì có cho trăm lá gan cũng không dám thử.
Đế Bá Thiên lúc này đã đến cực hạn,hắn rống lên một tiếng rồi ý thức dần dần mất đi."Chẳng lẽ ta phải chết ở đây sao?".Hắn đã cảm thấy hối hận,hận bản thân quá tham lam chỉ nghĩ nếu không qua khảo thí thì có thể dùng nguyên anh đào thoát.Nhưng hắn đã sai,hắn vạn lần không ngờ những gì trong điển tịch thượng cổ ghi lại là thật.Hắn từ nhỏ đã là cô nhi,được sư phụ chỉ điểm trên con đường tu chân.Với thiên phú siêu cấp biến thái,chỉ trong vòng ngàn năm đã đến tán tiên bốn kiếp,một cường giả cỏ thể hô phóng hoán vũ ở tu chân giới lại bị vẫn lạc vì tham lam thì đã nghe rất nhiều.Cường giả luôn có bản ngã tự cao và kiêu ngạo vô cùng lớn,ai cũng muốn mình là người mạnh nhất nên dù dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng phải đạt được mục đích.Nhưng lòng tham của cường giả thì lại khác,vì muốn chiếm được cái có thể đạt được thì cũng có thể chấp nhận,còn đi chiếm cái mà một thành cũng không nắm chắc là mình đạt được thì khác gì tự tìm chết.Đây cũng chính là bệnh chung của cường giả,nghĩ bản thân đã là cường giả thì khinh thường mọi thứ,tự cho bản thân là chí cao vô thượng.Bây giờ minh bạch thì cũng đã muộn rồi,Hắn chỉ kịp nhếch môi cười lạnh một tiếng rồi ý thức biến mất,linh hồn bắt đầu tan đi.
"Nếu có kiếp sau,ta sẽ không bao giờ ngạo mạn,đem bản thân ra mà đánh cuộc nữa.Thiên ngoại hữu thiên,nhân ngoại hữu nhân,thế giới này có quá nhiều điều mà ta không biết.Không có nắm chắc ta sẽ không lao vào vũng nước đục giống thế này nữa.Thúy nhi,Hoàng nhi ta đến với nàng và con đây"
Đó là cũng là ý niệm cuối cùng trong lòng hắn,linh hồn hắn dần dần mờ ảo.Lúc này hắn không thể chết,ý chí của hắn dần vực dậy.Hắn còn thù,một mối thù chưa thể giải quyết,hắn không thể cứ như vậy mà đi được. "Ta phải sống,ta phải báo thù,ta phải báo thù".Ý chí dần sôi sục lại,hắn bắt đầu dùng ý chí đấu tranh với thời khắc sinh tử mỏng manh này.Thời gian dần trôi qua,đã bốn mươi chín ngày từ khi hắn khảo thí,linh hồn hắn vẫn còn nhưng đã nhạt đi không ít.Đến khi còn một đạo linh hồn thì xảy ra dị biến.