Chương 1: Bạn gái không phải là người

Khi Cuộc Sống Là Một Hố Lớn

Chương 1: Bạn gái không phải là người

"Mưa rồi à, thời tiết dạo này chán quá..."

Vừa nói Quang Nghi vừa nhanh chóng chuyển hành lí vào nhà cho khách. Nhận tiền xong lại đội mưa quay ra xe.

Phủi phủi nước dính trên áo, Quang Nghi thở phào một hơi, tay thì bật bộ đàm, cười nói. "Chim sẻ gọi đại bàng nghe rõ trả lời, over".

"Đã nói người ta tên Yến, là chim Yến đó, không phải đại bàng, nói hoài mà cứ giỡn, giận lun..., hứ..."

"Được rồi, anh xin lỗi mà, sau này gọi em là Tiểu Yến Tử nha, chịu chưa."

"Tiểu Yến Tử là ai, mà em không thích bị người khác đặt biệt danh đâu, anh thôi đi. Khách hàng đi tỉnh anh chạy xong rồi đúng không, để em hoàn tất phiếu cho."

"Chỉ có em tốt với anh, thương quá đi..."

"Rồi rồi, anh làm thấy ớn hà. Mà về anh chạy xe không đi cho khỏe. Lái taxi mà làm như lái máy cày zỵ, bộ cày kiếm tiền lấy vợ hả?"

"Em biết rồi sao, anh lại tính làm cho em bất ngờ..."

"Nín... Em không nói chuyện với anh nữa..."

"Tút...tút..."

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, chắc cô nàng này mắc cỡ đỏ mặt roài. Cơ mà tiếp theo là một đống đê tiện nam nã pháo.

"Anh em, kênh công cộng mà chú vẫn dùng để cưa gái được, anh bội phục chú..."

"Tiểu Yến là của anh, chú cấm có dành..."

"Sư phụ..."

Quăng lại một câu "tại hạ bế quan", Quang Nghi quyết định tắt nguồn luôn bộ đàm. Hắn thấy tiểu Yến nói cũng có lí, bữa nay chạy xe liên tục 6 tiếng rồi, coi như là tan ca sớm vậy.

Nghe không gian yên ắng trở lại, Quang Nghi cười cười, có vẻ đói, thôi thì đi ăn.

Cơn mưa vẫn tiếp tục rơi, có vẻ càng ngày càng nặng hạt, thành phố giống như được thư giãn mà hoạt động chậm lại. Quang Nghi tâm trạng bị cảm nhiễm, cũng giảm tốc độ xe xuống, chạy tà tà trên con đường ven bờ sông.

Nhìn những hạt mưa nhảy múa trên mặt nước quả là dễ gợi lại bao kỷ niệm, nhưng bất chợt có thứ thu hút sự chú ý của hắn.

Trên chiếc ghế sắt nhìn ra sông có bóng người đang ngồi, mặc cho những hạt mưa bay nhảy trên mái tóc dài ấy. Nàng ta diện một chiếc váy màu đen, trên cổ đeo hình như là sợi chỉ màu đỏ, trong khung cảnh xám xịt như thế này màu đỏ thật là bắt mắt.

"Thật cô đơn...cô gái này...!" Quang Nghi dừng xe nhìn thất thần.

Một lúc sau đột nhiên nàng ta đứng dậy, quay người xách theo túi nhỏ bước ra chỗ hắn đậu xe, mở cửa leo lên đóng cửa, động tác liền mạch dứt khoát.

Đến khi Quang Nghi định thần lại thì nàng ta đã ngồi yên vị, tính bảo xe không chở khách nhưng lời nói tới miệng lại nuốt vào, đổi thành "Quý khách muốn đi đâu?"

Nàng ta không nói, chỉ đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ, Quang Nghi hiểu ý "Bên kia sông phải không, xuất phát thôi..."

Nhìn cô gái qua kính, Quang Nghi thở dài, dầm mưa, hốc mắt đỏ, đôi môi tím tái vì lạnh, chắc là thất tình rồi đây, không thể đuổi xuống được, không thể để cho có ấy mất niềm tin vào đàn ông được.

Bờ vai là để xài lúc này chứ còn đợi khi nào nữa, hắn không thể giúp được gì, không lẽ chở nàng ta một đoạn cũng không được, cơ mà ghế ngồi ướt hết làm sao đây. Thôi kệ, giúp người là niềm vui.

Mà càng nhìn càng thấy nàng ta dễ thương, sở hữu vóc dáng nhỏ nhắn cộng với khuôn mặt xinh xắn, Quang Nghi mà biết ai khiến nàng ta khóc hắn sẽ đập tên đó một trận. Em gái như thế này là để yêu thương có biết không hả, không phải để khi dễ.

Lại lạc đề rồi.

----

"Dừng xe!"

"À rồi...". Quang Nghi đang nghĩ lan man bị giật mình, theo quán tính đạp phanh, xong mới phát hiện đang là giữa cầu mà, làm sao lại dừng rồi.

"Đây là tiền xe..."

"À..."

"Không cần thối..." Đưa xong nàng ta xách theo túi nhỏ bước xuống xe, leo lên lề bước lại gần thành cầu.

"Cô gái này thật là lạ." Quang Nghi đang suy nghĩ không biết có nên cho nàng ta mượn chiếc dù hay không thì thấy nàng ta cuối người xuống cởi giày ra để gọn gàng, đặt túi nhỏ bên cạnh, đứng dậy leo qua lan can.

Uầy, cảnh này thấy quen quen, đừng nói đúng như vậy nha, nàng ta chỉ không phải bên kia sông mà là giữa sông. Quang Nghi hết hồn, vội vàng mở cửa lao ra. "Em gì ơi, có gì từ từ nói..."

"Hử..."

Thấy nàng ta quay mặt lại ý bảo có chuyện gì, Quang Nghi thở phào, may là còn có thể giao tiếp được.

"Em gái này, em có chuyện gì buồn phiền trong lòng à, gia đình hay là người yêu, nếu thấy khó chịu thì em cứ nói ra cho anh nghe đi, nói ra rồi em sẽ thấy nhẹ nhàng hơn đó..." Thả lỏng người, Quang Nghi cố gắng ra một bộ thân thiện nói tiếp.

"Đừng gọi tôi là em gái, tôi cũng...ừm, cũng cỡ tuổi anh, tôi tên Tuyết Ánh, gia đình tôi vẫn rất tốt, tôi không có người yêu và đây không phải là chuyện của anh!"

Thấy nàng ta có vẻ không muốn nói nữa quay mặt nhìn xuống sông, Quang Nghi lại quýnh lên. Thái độ rõ ràng bình thường mà, sao hành động lại không bình thường chút nào.

"Em gái...à không, Tuyết Ánh, em có biết là anh đã thích em rồi không..." Đúng vậy, tình cảm là thứ có thể khiến cho con người đau đến chết đi được, nhưng cũng lại là thứ khiến họ khao khát được sống.

Quang Nghi đang đánh cược để khiến nàng ta dao động, còn chuyện sau đó để sau đó tính tiếp, bây giờ không thể nghĩ được nhiều như vậy. Thấy nàng ta không có hành động gì Quang Nghi tranh thủ nói tiếp.

"Từ lần đầu tiên nhìn thấy, anh đã cảm thấy em rất đặc biệt, mái tóc này, bóng lưng này, ánh mắt này và cả bờ môi..." Nàng ta quay đầu lại rồi, nói gì nữa đây, động não lên nào ta ơi, trước giờ có tỏ tình với ai bao giờ đâu...

"Anh đột nhiên phát hiện anh không thể sống thiếu em..." Hét lên như vậy chắc ổn, Quang Nghi cũng không chắc, thôi thì cố hết sức.

Nhìn ngoài mạnh mẽ vậy thôi chứ trong lòng hắn đang rất hoang mang và hồi hộp, tình huống này là lần đầu tiên Quang Nghi gặp, trời mưa nên trên đường không có ai hết. Dù chuyện này không liên quan đến mình nhưng hắn không thể ngoảnh mặt làm ngơ.

"Thật chứ...!"

Mưa không biết đã tạnh từ lúc nào, có vài tia nắng đã le lói xuyên qua tầng mây âm u, chiếu lên khuôn mặt ướt đẫm không biết nước mưa hay nước mắt.

Nàng ta cười, thật đẹp, dù mắt đỏ hoe, lớp trang điểm tèm lem nhưng Quang Nghi thấy vẫn là hai chữ, THẬT ĐẸP.

Thời gian như đọng lại, không gian tràn ngập màu hồng, sao thấy hơi giống mấy tình huống trong truyện ngôn tình nhể. Mà thôi không sao, sau cơn mưa trời lại nắng mà. Quang Nghi cười cười.

"Anh sẽ phải hối hận..."

"Anh không hối hận..." Lời còn chưa nói xong Quang Nghi đã thấy nàng ta buông tay, ngã người ra sau rơi khỏi cây cầu.

"Ơ... Con Lợn Gợi Tình..." Kịch tình đâu phải phát triển như vậy, phải là em ấy cảm động lấy thân báo đáp cơ chứ, gì mà đang cười cười nói nói cái nhảy sông... Chơi vầy sao đỡ được.

Hắn lao tới thành cầu đu người nhìn xuống, bọt nước một mảnh, nãy còn nghe thấy tiếng vật gì rơi xuống nước, là thật rồi.

Quang Nghi thoát lực, xoay người dựa vào lan can, đưa tay cố xoa dịu trái tim đang loạn nhịp. Cố trấn an mình.

"Ta đã cố gắng hết sức, chỉ tới đây thôi...Ta..."

"Nhưng cảm giác khó chịu này là gì?"

Lúc nãy còn nói cười vui vẻ, chớp mắt một cái không gian yên tĩnh trở lại, giống như nàng ta chưa từng tồn tại, con người thật là yếu đuối...

"Tuyết Ánh..."

Không, không đúng, nàng ta có tồn tại, đôi giày này, túi nhỏ này, còn cả ký ức này... Chết tiệt...

Quang Nghi nhanh chóng cởi giày quăng ra, búng người nhảy xuống, một tiếng "tủm" vang lên. Trên cầu bắt đầu đã có xe cộ đi lại, và cũng có người để ý đến điểm bất thường.

Một chiếc taxi mở toang cửa bật đèn cảnh báo, trên lề có một đôi giày nữ, một túi nhỏ để ngay ngắn, và một đôi giày nam ngã ngổn ngang.

----------

"Ánh à, em hãy nói rằng anh đã kích hoạt được dị năng đi..." Vừa nói Quang Nghi vừa mếu máo.

"Anh thì làm gì có dị năng." Tuyết Ánh trông có vẻ ngại ngùng nằm trong vòng tay Quang Nghi.

Tại sao lại nói như vậy, vì hiện tại Quang Nghi đang bế Tuyết Ánh bay lơ lửng trên mặt sông đây. Nếu không phải kích hoạt được dị năng thì phải giải thích tình huống này như thế nào.

"Không lẽ chúng ta chết rồi" Đây là kết luận mà Quang Nghi quả thật không muốn tin.

"Không phải chúng ta, chỉ có anh thôi..." Biết Quang Nghi có điều muốn hỏi, nàng ta ra hiệu đợi chút.

"Mình lên bờ đi anh"

Nhìn Tuyết Ánh có vẻ nghiêm túc, hắn đành phải cố nén khó hiểu làm theo. Nhưng Quang Nghi không thể phủ nhận cảm giác bay lượn tự do này thật là SƯỚNG.

---------

"Anh vừa mới...bay xuyên qua cây cột đèn luôn kìa..."

Trở về với thực tại, vừa "hạ cánh" một cách khá an toàn xong, Quang Nghi mới lắp bắp.

"Anh nè, em biết anh có rất nhiều câu hỏi, nhưng hiện tại thời gian đã không còn kịp rồi, lát người nhà em tới đón, anh cứ im lặng là được, OK?" Vừa nói vừa làm thủ thế OK.

Quang Nghi cũng cố gắng trấn định lại làm cái OK, thôi đâm lao thì theo lao, vì cứu nàng ta mà hắn mới chết, giờ hắn chỉ còn biết nghe theo. Biết trước mắt tình huống như thế nào đã rồi tính tiếp.

"Tới rồi..." Tuyết Ánh kéo kéo tay áo hắn ý bảo cứ làm theo y như nãy nàng nói.

Lúc này một chiếc Rolls-Royce Phantom chạy đến bên cạnh rồi dừng lại, cửa xe mở bước xuống hai người. Một người thì mặc Tây trang màu đen, tóc vuốt lán cón đeo kính, nhìn có vẻ trí thức. Một người thì mặt Tây trang màu trắng, tóc nhuộm trắng đeo khuyên tai.

Hai người này có một điểm chung là body chuẩn khuôn mặt tuấn tú, mỗi người mỗi vẻ. Họ nhìn về phía này đồng thời gập người cúi chào, sau đó nhanh chóng đi đến đồng thanh nói.

"TIỂU THƯ"

Tiểu thư, Tuyết Ánh là Tiểu thư, gia thế có vẻ rất lớn, nhìn đội hình đưa đón là biết. Quang Nghi quả thật muốn nói một câu: "Em gái à, người nhà em tới đón rồi, em nên theo họ về đi..."

Nếu còn sống quả thật hắn sẽ nói y như thế, đúng vậy, nếu còn sống. Càng nghĩ càng đau lòng mà.

Lúc này cũng có người để ý đến Quang Nghi, thanh niên Tây trang đen lễ phép hỏi.

"Vị này là..."

"Anh ta là bạn trai tôi." Tuyết Ánh kéo áo Quang Nghi giành nói trước.

Này, đừng nói nàng ta tưởng thật nha, nãy là quýnh quá nói bừa thôi mà. Nhìn gia đình nàng có vẻ là dân xã hội đen, Quang Nghi không muốn dính vào.

Thấy nàng ta cứ nháy mắt ra hiệu, không lẽ nàng ta biết nãy là hắn giả bộ. Nếu biết rồi thì sao còn nói như vậy, Quang Nghi bắt đầu thấy mọi việc nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn, đành bất lực gật đầu.

Cơ mà sao biểu cảm của nàng ta khi hắn thừa nhận giống như biểu cảm mưu kế đã thành công vậy, mình vừa ký kế ước bán thân à.

---------

"Em nói sao, bọn họ là Hắc Bạch Vô Thường..." Trên ghế sau chiếc Phantom, Quang Nghi ngồi một đống không dám hó hé, nghe Tuyết Ánh nói về danh tính hai thanh niên nên giật mình buộc miệng thốt lên.

Thấy Hắc quản gia liếc hắn một cái, sau đó lại cuối đầu đọc cuốn sổ gì đen đen, Quang Nghi mới sáp lại Tuyết Ánh nghiêng đầu vào tai nàng.

"Không lẽ chiếc xe này đang chạy đến Quỷ Môn Quan..." Nhìn cửa xe một mảnh đen kịt, Quang Nghi nói nhỏ.

Tuyết Ánh bị nhột cười khúc khích, bắt chước Quang Nghi cũng nghiêng đầu vào tai hắn nói nhỏ.

"Bọn họ nghe thấy hết đó..." Sau đó lại cười khúc khích.

Biết là nàng ta hiện tại đang rất dễ thương, nhưng Quang Nghi quả thật không có tâm trạng thưởng thức. Ra mắt bố mẹ vợ đây, hay đi gặp Diêm Vương đây, sao chỗ nào cũng chết hết vậy.

Thấy Quang Nghi một dạng túng quẫn, Tuyết Ánh rất muốn cười tiếp nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, nghiêm túc mode on nắm lấy tay hắn.

"Anh nè, giờ em sẽ kể hết đầu đuôi mọi chuyện, anh đừng có kích động nha..."

Nhìn nàng ta một mặt chân thành, Quang Nghi cũng ổn định trở lại gật đầu. Chết thì đã chết rồi, có gì kích động chết thêm được à, Quang Nghi nghĩ nghĩ.

------

"Có thể nói hành tinh mà anh gọi là Trái đất này do gia tộc em quản lí..."

Một lát sau thấy Quang Nghi có vẻ tiếp thu xong nàng nói tiếp.

"Em đến đây là để thể nghiệm cuộc sống này, bởi vì nơi này rất đặc biệt. Em rất thích cuộc sống ở đây vì nó đã cho em rất nhiều kỷ niệm. Nhưng hôm nay chính là ngày mà em phải trở về, mọi thứ em cũng đã trải nghiệm xong, duy chỉ có cái chết là em chưa biết, nên em muốn thử..." Nói xong nàng ta cuối đầu liếc mắt, xoa xoa tay, cứ như là mèo nhỏ hối lỗi vậy, cơ mà đừng tưởng làm như vậy là anh tha.

"Có nghĩa em khóc là do em nhớ lại kỷ niệm không muốn rời xa..."

Nàng gật đầu.

"Leo lên cầu nhảy xuống là để biết cảm giác chết nó như thế nào..."

Nàng tiếp tục gật đầu.

Quang Nghi im lặng. Đến lúc chiếc xe dừng lại, Bạch tài xế ra sau mở cửa, hắn mới nhìn thẳng vào mắt nàng ta nói.

"Anh hối hận rồi!"

Tuyết Ánh không trả lời mà lại cười, rất tươi, híp cả đôi mắt.