Keyblade Xuyên Không Đại Thiên Thế Giới

Chương 10: Quá khứ

Chương 10: Quá khứ

" Dẫn họ đi" Phó hội trưởng nói

*kéttt* *Đùng*

" Chết tiệt, nhốt chúng ta vào đây chì mapo doufu(thức ăn) thôi thì có nặng quá không đấy" Otonashi xoa xoa vai nói

"À mà chỗ gì đây, sao trông giống như nhà tù thế" Otonashi nhìn quanh căn phòng nói

" Buồn ngủ…. tôi ngủ trước đây" Thiên sứ vừa ngáp vừa đến ga giường nhắm mắt ngủ mặc cho Otonashi ra sức nói

" này này, cậu nhìn lại tình hình đi chứ, ai mà lại nhốt chúng ta vào cái " Nhà Tù" này chứ" Otonashi ra sức nói

" Đó là vì chúng ta vi phạm nội quy nhà trường mà, trách ai được chứ" Thiên Sứ mơ màng nói

Otonashi nghe vậy thì cũng bó tay chịu thua với cô nàng Thiên Sứ này, đi tới giường rồi xuống thở dài.

---------

Vài tiếng trước khi Otonashi và Thiên Sứ bị bắt.

Vì Yuri nói hãy cư xử như một học sinh bình thường nên mọi người trong nhóm SSS phải đến lớp. Tài,Otonashi ở cùng lớp với nhau, vào lớp thấy [[Thiên Sứ]] đang ngồi kế bên cửa sổ.

Otonashi cười nói với Tài vài câu rồi đi đến bàn dưới chỗ Thiên Sứ.

" Này cậu có đói bụng không?" Otonashi hỏi

" Cũng hơi hơi, mà giờ này sắp vào học rồi " Thiên Sứ đáp

" Vậy à… Ở căn tin ấy… Hình như có cái món cay khủng khiếp mapo doufu luôn… Tôi ăn thử rồi, cũng ấn tượng lắm đó nha… nếu cậu không phiền thì…." Otonashi nói với giọng mời gọi Thiên Sứ

Thiên Sứ liếc mắt nhìn Otonashi sau đó thì đẩy mạnh ghế đi ra khỏi phòng khiến cho Otonashi ngỡ ngàng

" Cậu còn chờ gì nữa" Thiên Sứ với giọng không mặn không nhạt nói

" O-oh ừ.. tới liền"Otonashi ngập ngừng đáp sau đó nhìn qua bàn của Tài định rủ cậu ấy đi chung nhưng đã thấy cậu đã đi đâu rồi.

Cả hai đi ra khỏi lớp chạy đến căn tin. Tài nhìn như thế khóe miệng nở nụ cười đi đến lớp học của Hinata

" Ủa Ginko-san, cậu qua lớp tôi làm gì, không phải cậu chung lớp với Otonashi sao?" Hinata thấy Tài đi đến nên nói

"à tôi chỉ muốn trò chuyện với cậu một chút thôi" Tài cười nói

Thật ra là Tài biết trước là Otonashi sẽ mời Thiên Sứ đi ăn nên đã đi ra khỏi lớp học từ sớm. Khi thấy Otonashi với Thiên Sứ ra khỏi lớp học thì Tài chạy sang lớp Hinata để trò chuyện.

Nói lại chuyện của Otonashi và Thiên Sứ thì cả hai đi đến căn tin, kêu món mapo doufu ăn. Công nhận món đó thực sự là cay khủng khiếp, bù lại vị ngon của nó là không chê vào đâu được.

Tài đã ăn thử một lần và nó đã đốt miệng Tài 2,3 ngày mới chịu dừng và Tài đã hứa với lòng là không bao giờ đụng cái món ngon cay khủng khiếp này.

Otonashi và Thiên Sứ cùng nhau gọi món Mapo doufu rồi bàn về độ cay của món này thì Phó hội trưởng và đám tùy tùng của hắn đến và bắt Otonashi và Thiên Sứ vào cái "Nhà Tù" đấy.

Otonashi thở dài rồi nhắm mắt thiếp đi nhưng không được bao lâu từ thì từ mặt đất rung lắc dữ dội khiến hắn tỉnh dậy, Ở thế giới này không bao giờ có động đất trừ khi là do người làm. Hắn đứng dậy bỗng trong lòng dâng lên một cảm giác xấu

"Không lẽ là Nhóm Yuri đến cứu mình?" Otonashi tự hỏi sau đó chợt nhớ bộ đàm Yuri đưa

" Phải rồi, còn cái này, Yuri tớ đang bị giam.." Otonashi rút bộ đàm nói chưa dứt câu thì thấy bộ đàm không ổn, Otonashi nhìn sơ bộ đàm tưởng nó hư nên tức giận quăng điện thoại lên giường rồi tìm mọi góc của căn phòng xem có chỗ nào để có thể thoát không.

Otonashi đang tìm cách thoát khỏi thì

"Otonashi-kun, Nghe tôi nói không? Otonashi" Giọng của Yuri phát ra từ bộ đàm

" NGHE THẤY RỒI!" Otonashi chạy đến cầm bộ đàm nói

" Cái này có lẽ khó tin, nhưng Otonashi-kun, cậu nghe kĩ này, Naoi Ayato(Phó Hội Trưởng) không phải là NPC, Hắn cũng như chúng ta, là một con "người"" Yuri nói câu khiến Otonashi không thể tin được

Ở suy nghĩ của Otonashi thì những ai là "Người" mà đi học, đi chơi như một học sinh bình thường thì sớm muộn gì cũng sẽ biến mất thôi. Một vài người bạn của Yuri đã biến mất vì đã học tập như một học sinh bình thường chính vì vậy mà khi nghe Phó hội trưởng Naoi Ayato là "người" khiến hắn làm sao tiếp thu nổi, làm một học sinh bình thường đã khó rồi chứ đừng nói chi là làm Phó Hội Trưởng.
Câu nói sau của Yuri là đáp án cho Otonashi

" Hắn là phó hội trưởng học sinh, hình mẫu lí tưởng trong mắt toàn thể học sinh, nếu vậy hắn phải thỏa mãn và biến mất rồi đúng không?" Yuri đặt câu hỏi rồi tự trả lời

" Nhưng gần đây, tôi phát hiện hắn thường xuyên đánh đập, hành hạ tàn nhẫn các học sinh khác. Hắn dùng cái bộ mặt giả đạo đức để che giấu những vi đồi bại, đó chính là lí do hắn vẫn còn ở thế giới này và vì chúng ta phá rối Thiên Sứ. Chúng ta đã vô tình tiếp tay cho hắn lộng hành" Yuri nói

"Hiện tại chúng ta vẫn chưa biết được mục đích của hắn,ở bên này đã nổ ra một cuộc xô xác, cảnh tượng mà cậu chưa từng được chứng kiến trước kia, Hắn dùng học sinh làm bia đỡ đạn khiến ta không thể không nghe theo hắn. Đây rõ ràng là một cuộc thảm xác, hắn đánh chết từng người một, Tôi tìm Thiên Sứ để kêu ả giúp đỡ ngăn chặn hắn nhưng tìm không được và tôi có linh cảm là ả đang ở bên cậu phải không?" Yuri hỏi Otonashi

Otonashi quay mặt nhìn Thiên Sứ

" Cậu có thể đưa Thiên Sứ đến đây không, Thiên Sứ là mấu chốt để kết thúc trận chiến này, Không còn thời gian đâu, đưa Thiên Sứ là sân trường ngay" Yuri nói đến đây thì có tiếng súng phát ra bộ đàm

" Tôi cũng phải đi đây, làm cho tốt đấy" Yuri nói xong cúp bộ đàm
Otonashi nghe xong thì khẩn trương kêu Thiên Sứ dậy

--------

Trong khi Otonashi đang kêu Thiên Sứ giúp đỡ thì ở sân trường giờ đây là môt khung cảnh hoàn toàn ghê sợ, xác người nằm la liệt, máu nhuộm khắp cả sân trường, khuôn mặt của các xác ấy hiện luôn sự đau đớn khó tả. Toàn bộ cái xác ấy đều là thành viên của tổ chức SSS, chưa kể đến mỗi khi SSS có người hồi sinh thì đám tùy tùng của Phó Hội trưởng lại bắn chết, sự đau đớn không thể tả nỗi. Trong đám ấy cũng có Tài.

Hắn rất phiền muộn, Vì hắn tu luyện lên đến ngũ nhục cảnh cường giả nên thân thể hắn rắn chắc hơn người, chưa kể đến sức chịu đựng cũng gia tăng rất nhiều nên khi bị bắn hắn phải tận hưởng cảm giác đau đớn dài dài xong rồi mới chết rồi hồi sinh và bị bắn tiếp, Mặc dù cảm giác đau đớn không bằng lúc đầu tu luyện hoặc lúc ở nơi trật tự Vô Tận Thế Giới nhưng cứ bị bắn chết hoài khiến hắn cũng có chút chịu không được mà cầm [[Kiếm Khóa]] làm gỏi tụi nó.

Nếu không phải hắn kiềm chế, suy nghĩ đến những hệ lụy và rắc rối khi hắn hành động như vậy thì tụi nó đã xong với hắn từ lâu rồi. Suy nghĩ một hồi thì Tài nhìn tên phó hội trưởng Naoi Ayato.

Theo như hắn xem anime ở kiếp trước thì Phó Hội trưởng Naoi Ayato có năng lực thôi miên người khác, năng lực ấy thực sự rất phiền phức bởi nếu như không may mà hắn bắt Tài rồi sử dụng năng lực ấy thì không biết sẽ như thế nào. Tài chỉ mới luyện thân thể chứ chưa có luyện nguyên thần của mình nên linh hồn của Tài cũng giống như bao người khác,chỉ là linh hồn của người thường chính vì thế mà Tài tránh để cho Naoi Ayato chú ý.

" Nhanh lên đi Otonashi cứ như vậy thì tôi không chịu nổi mà làm gỏi tụi nó đấy" Tài nói

Nữa tiếng sau, Otonashi và Thiên Sứ chạy nhanh đến sân trường, sắc mặt của Otonashi bỗng đen lại khi thấy được cảnh tượng khủng khiếp dưới sân trường, đang không biết phải làm cách nào thì hắn thấy Hinata đang bị Phó hội trưởng hành hạ liền hoảng hốt chạy đến, miệng không ngừng kêu Hinata
---------
Ngày hôm sau Tài ở trong phòng nhắm mắt nhớ lại chuyện ngày hôm qua.

Chúng ta có thể tóm tắt như vầy sau khi Otonashi chạy đến chỗ Hinta thì Naoi Ayato bắt đầu tự tâng bốc bản thân chính mình là thượng đế và muốn mọi người trong tổ chức SSS yên nghỉ (Biến mất) nhưng do mọi người phản kháng nên hắn đành phải tra tấn những người đó đến không còn lực để chống trả rồi dùng năng lực thôi miên của hắn để tạo ra ký ức giả giúp mọi người vơi đi nỗi đau mà họ chịu đựng ở thế giới mà họ đã từng sống, từ đó mà họ có thể yên nghĩ ở thế giới này nhưng Otonashi cho đó là sai lầm khi mà bắt người khác tự lừa dối nỗi đau của mình mà yên nhĩ nên Otonashi ngăn chặn hắn giúp hắn nhận ra sự sai lầm của bản thân hắn, những câu nói của Otonashi khi đó là

"ĐỪNG CÓ NHỒI NHÉT NHỮNG KÝ ỨC GIẢ TẠO ĐÓ!

CUỘC SỐNG CỦA CHÚNG TÔI LÀ THỰC SỰ, CHO DÙ CÓ TỆ HẠI ĐẾN THẾ NÀO!

ĐÓ LÀ CÁCH MÀ KÍ ỨC ĐÃ KHẮC SÂU VÀO CHÚNG TÔI, NHỮNG KÍ ỨC KHI CÒN SỐNG CỦA CHÚNG TÔI

DÙ CÓ TỆ HẠI ĐẾN THẾ NÀO, CHẲNG PHẢI NÓ CŨNG LÀ CUỘC SÔNG CỦA CHÚNG TA SAO?

SAO LẠI CÓ THỂ TẨY XÓA NÓ KIỂU ĐÓ! CHẲNG PHẢI CẬU CŨNG ĐÃ TỪNG ĐƯỢC SỐNG HAY SAO?!"

Những câu nói ấy đã làm cho Phó hội trưởng nhớ lại thời quá khứ của mình. Hắn sinh ra trong một nhà làm gốm truyền thống nổi tiếng, ngoài ra hắn còn có một anh trai sinh đôi nhưng vì anh trai hắn thể hiện năng lực làm gốm tài giỏi ngay từ nhỏ nên được ba và mọi người trong nhà kính trọng, còn hắn? hắn chỉ biết cô đơn, đau khổ, ẩn mình trong góc tối, bị mọi người ghẻ lạnh.thật ra hắn và anh trai hắn không có ghét nhau mà ngược lại rất yêu thương lẫn nhau chỉ là người lớn cư xử với 2 ae nó khác thôi. Anh Trai và hắn chơi với nhau rất thân nhưng vào một buổi đi chơi nọ, hắn và anh trai hắn gặp tai nạn, chỉ mình hắn được sống sót chính vì thế mà người thừa kế cho công việc của gia đình được chuyển qua hắn.

Vì hắn là người sống sót chứ không phải người anh tài năng nên càng ngày càng nhiều ghét hắn hơn.
Vì chỉ còn mình hắn nên hắn cố gắng hết sức mình vào nghề nghiệp, sáng ngày suốt đêm, cha hắn luôn dạy bảo nghiêm khắc với hắn nhưng hắn biết ông vẫn yêu thương hắn.
sau bao nỗ lực hắn cũng đã làm được một chút thành tựu, tưởng mọi chuyện đã dần tốt lên thì không may ba hắn lâm bệnh nặng, dù hắn đã giỏi hơn trước nhưng điều đó cũng thay đổi được tình hình, Việc làm ăn bắt đầu xuống dốc cuối cùng thì bại sản. Bây giờ hắn hối hận, hối hận tại sao không phải là hắn chết mà là anh hắn, nếu không phải anh hắn chết thì việc làm ăn của ba hắn sẽ ngày càng ăn nên làm ra chứ không phải là mình.
Hắn tự nguyền rủa mình, tự trách bản thân mình, hắn không nên tồn tại, người chết phải là hắn…..
Hắn nhớ lại đến nỗi mà miệng mình cũng kể ra hết quá khứ của hắn khiến Otonashi không kiềm lòng được mà thét lên

"Cậu vẫn tồn tại đấy thôi! cuộc đời cậu không hề giả dối!

Cậu là người đã cố gắng hết mình! Người không hề bỏ cuộc khi ba chửi là cậu, không phải sao!"

Otonashi ôm chầm lấy Naoi Ayato

"Mày thì hiểu gì cuộc đời tao chứ" Naoi Ayato để cho Otonashi ôm nói

" Tôi hiểu chứ, vì chẳng phải là.. cậu đang ở ngay đây.." Otonashi ôm nói

" Thế..Cậu sẽ chấp nhận tôi chứ? Cái tôi này" Naoi Ayato giọng run run nói

" Không chấp nhận cậu thì còn ai đây nữa chứ, người tôi ôm là cậu, chỉ là cậu thôi!" Otonashi nói

Câu nói cuối cùng làm hắn nhớ lại sự khen ngợi của ba dành cho hắn đó là từ hắn muốn ba nói cho hắn. bây giờ hắn đã chấp nhận được sai lầm đó. Hắn kêu tất cả mọi NPC quay trở về sau đó gỡ thôi miên còn hắn thì tham gia tổ chức SSS.mọi chuyện rốt cục cũng được giải quyết và có thêm thành viên mới
Đó là mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Mấy ngày sau đó, Tài ở trong phòng nhưng không có tu luyện, chỉ có nhớ lại những câu nói của Otonashi.

Hắn cũng có cuộc sống không vui vẻ gì, từ nhỏ hắn không có bạn chỉ biết vùi đầu vào học, xem anime,chưa kể đến bạn bè hắn xem hắn lập dị nên lập nhóm bắt nạt, mọi chuyện cứ tiếp diễn cho đến khi hắn học cấp 2. Cuối cùng trong đời hắn cũng có đứa bạn vả lại còn rất thân nữa là đằng khác, hắn cứ tưởng hắn đã khoác khỏi kiếp độc cô nhưng không ngờ đứa bạn ấy là một trong những đứa bạn nạt hắn, sở dĩ làm bạn với hắn để nghe những bí mật, những hành động của hắn cho đám bạn bắt nạt để cho đám đó càng bắt nạt hắn hơn.

Không hiểu vì sao hắn vẫn sống vẫn làm việc, vẫn làm công ăn lương sống qua ngày.

Càng nghĩ thân thể hắn càng run rẩy, càng muốn đập thẳng vào mặt Lão Thiên nào đã cho ta bị như vậy, ngay lúc hắn kiềm chế không nổi mà làm hành động sai trái gì thì có một luồng âm nhạc tỏa ra khiến cho tâm tình bực tức của hắn biến mất thay vào là một sự dễ chịu khiến hắn thoải mái, hắn quay qua nhìn thấy Iwasawa chơi đàn mỉm cười nhìn hắn

" Cậu đã đỡ hơn chưa?" Iwasawa mỉm cười nói

" Cảm ơn cậu, tớ đã hơn nhiều rồi" Tài gượng cười nói

" Tôi không biết quá khứ của cậu thế nào và tôi cũng không muốn biết, tôi chỉ muốn cho cậu biết rằng tôi sẽ luôn bên cậu, không rời xa cậu, sẽ không bao giờ lừa dối cậu, Vì thế đừng làm bộ mặt cô độc ấy nữa nhé" Iwasawa ôm tài nói

P/s: Cám ơn đã đọc:x