Chương 1: Mờ đầu

Kẻ Thống Trị Tuyệt Đối

Chương 1: Mờ đầu

*Ân Huệ*
Ngươi,trời phú cho người thiên chức "Anh hùng".
Ngươi,kẻ được chọn.
Ngươi,trên đạp thần,dưới diệt quỷ.
Ngươi,kẻ trùng sinh,vốn là để cứu rỗi thế giới này.
Thiên đạo nhường ngươi ba phần.
Quỷ thần nhường ngươi 7 phần.
Nhưng ngươi,kẻ mang quá nhiều chấp niệm,hận thù và dục vọng.
Lại muốn hủy thiên diệt địa?
Hống hách,kiêu ngạo,tham lam,nhục dục.
7 đại tội,ngươi đã phạm 3 phần.
Phàm,gieo nhân nào thì gặt quả nấy,cốt Trời chu đất diệt.
Ta,với tư cách là một vị thần nhưng lại để cho một kẻ như ngươi lầm đường lạc lối.
Chấp niệm ngươi quá lớn,không thể cứu rỗi.Với tư cách là 1 vị thần cai quản ngân hà này,ta cũng chỉ có thể ban cho ngươi thêm 1 cuộc sống cuối cùng.
Đừng nghĩ vì ngươi là Anh hùng mà tự cao tự đại,kiêu căng hống hách.
Cốt,cuộc sống thứ hai này là để răn đe ngươi,khuyên bảo ngươi.
Cuộc sống thứ hai này,ta sẽ không can thiệp vào nữa.
Ngươi muốn làm gì,ta cũng không quan tâm.
Ngươi muốn hủy thiên diệt địa?Ta sẽ không cản.
Nhưng hãy nhớ,ta vẫn luôn quan sát.
Cốt,như ta nói,gieo nhân nào thì ắt gặt quả đấy.
Sự can thiệp của thần thánh đã quá chi là 1 điều không thể chấp nhận được.
Hãy trỗi dậy,hãy vùng vẫy.
Ngươi,một kẻ được ban cho sự sống của một undead rồi sẽ làm gì với cuộc sống thứ hai này.
"Ngươi,một tử thi sống,vĩnh viễn không hi vọng,không ánh sáng.Ngươi,oán niệm của ngươi rồi sẽ chuyển biến thành thứ gì?Ta vẫn sẽ luôn mong chờ"
*Ảo tưởng và dục vọng*
Ma thần?
Một thứ yếu đuối,hạ đẳng như thế này lại được phóng đại là có thể phá hủy thế giới?
Anh hùng?
Mà cũng phải thôi,dù gì thì ta cũng được thần linh sủng ái,thiên đạo chống lưng,sự tồn tại của ta,tuyệt nhiên là Chí tôn vô thượng đối với thế giới này.
*Hệ thống thông báo*
[Đã thỏa mãn các điều kiện ẩn]
{Cá thể Sakurai Youto nhận được danh hiệu 'Kiêu Ngạo'}
[Trị số Karma +100]
Kiêu ngạo?
Rồi sao chứ?Sự tồn tại của ta dù sao cũng cần thiết đối với thế giới này.
Các người muốn ta cứu các người thì phải tự động hiến dâng tất cả cho ta.
Tiền tài,quyền lực,đàn bà,...Tất cả.Đúng vậy,phải là tất cả.
Như một điều hiển nhiên nhất trên thế giới này,cho dù các ngươi có từ chối thì thiên đạo cũng đã định sẵn tất cả phải thuộc về ta rồi.
Không,không phải là Thiên đạo đã định sẵn,mà phải là TA,vạn vật trên thế giới này phải thuộc về ta,phải quy phục ta,phải quỳ gối và dâng hiến cho ta tất cả! Thiên đạo? Đã không còn cần thiết nữa rồi,thần linh,quỷ thần,thiên đạo,đúng vậy,nếu ta đã nói "Tất cả",hiển nhiên,phải là Tất cả!
*Hệ thống thông báo*
[Đã thỏa mãn các điều kiện ẩn]
{Cá thể Sakurai Youto nhận được danh hiệu 'Tham lam'}
[Trị số Karma +150]
[Đã thỏa mãn trị số Karma cần thiết]
{Cá thể Sakurai Youto nhận được danh hiệu 'Chúa tể của sự Tham Lam'}
[Đã thỏa mãn trị số Karma cần thiết]
{Cá thể Sakurai Youto nhận được danh hiệu 'Chúa tể của sự Kiêu Ngạo'}
Phải rồi,ta kiêu ngạo,ta tham lam,rồi sao nữa?
Phàm,vạn vật phải cúi đầu trước ta.
Sự tồn tại của ta là vượt trên thần linh,vượt trên cả Thiên Đạo.
Ý chí của ta là ý chí của thế giới này.
Ham muốn của ta là thứ mà thế giới này phải cúi đầu trao tặng.
Lời nói của ta là tuyệt đối, là thước đo giá trị của vạn vật.
Trị số Karma được tạo ra là để ngăn chặn những cá thể như ta?Thần linh? Có lẽ các người vẫn còn quá ngây thơ!
Chí Tôn Vô Thượng!! Đúng vậy! Sự tồn tại của ta là tuyệt đối,là Chí Tôn Vô Thượng! Không thứ gì có thể ngăn cản ta đạt được thứ mà mình muốn,không có gì có thể ngăn cản việc mà ta muốn làm,và tuyệt nhiên,như ta đã nói,ta là chí tôn vô thượng.
*Mở đầu*
Băng qua Rừng đại thụ Eldris,sát biên giới giữa Đầm lầy đen và Vương Quốc Frakan,hai sinh vật đáng lẽ không nên thuộc về nơi đây đang di chuyển rất nhanh với tốc độ chóng mặt.
"Chạy,chạy,chạy,mình phải chạy,nhất định phải chạy,mình không được phép dừng lại.Nhất định phải sống sót,còn sống sót thì còn cơ hội,mình không thể để hắn bắt kịp được"-Thúc ngựa,cô gái nghĩ.
Đuổi theo sau,hiện dần ra thân ảnh đen kịt với biểu tượng chim húng nhại đen của Vương Quốc.
Chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thôi,cô gái có lẽ đã vượt qua được biên giới và trốn thoát khỏi gã kị sĩ.Nhưng cô đã mắc phải sai lầm,một con người khi băng qua Đầm lày đen nhất mực không được quên việc chú ý tới địa hình xung quanh.
Nổi tiếng với những đụn cát lún xuất hiện ngẫu nhiên do dòng chảy tự nhiên của dầu dưới lòng đất.
Bất kể ai,bất kể sinh vật nào,một khi đã bất cẩn sa vào thì hầu như chỉ có chết đợi chờ.
Bất cẩn,cô sa vào 1 đụn cát đen,kịp thúc yên ngựa nhảy ra ngoài,cô cứu được bản thân,nhưng phương tiện di chuyển của cô,con ngựa,đã mất.
Cô cố gắng chạy,nhưng rồi tên kị sĩ đen cũng bắt kịp.

Âm thanh thốt ra từ miệng của tên kị sĩ,hắn vừa sử dụng 1 trong những phép cơ bản để trói buộc cô lại,ngăn không cho cô di chuyển.
Phép cơ bản,hầu như ai cũng có thể dễ dàng phá bỏ,nhưng cô,kiệt sức vì chạy trốn,ngay cả tinh thần cô cũng kiệt quệ,không có cách nào để mà phá giải thứ phép cỏn con này.
Cô nhìn lên,tuyệt vọng.Cô cầu xin
"Làm-Làm ơn hãy tha mạng cho tôi,tôi sẽ cho anh tất cả mọi thứ!Thân thể này,nếu anh muốn,tôi cũng sẽ trao cho!Nên làm ơn,hãy-"
Chưa kịp dứt lời,tên kị sĩ chặn họng
"Mày,thứ hạ đẳng như mày mà cũng được trao tặng cái quyền nói cùng ngôn ngữ với tao là đã quá bất tôn kính với các vị thần rồi,giờ mày còn xin tao tha mạng?keKE,con TIỆN NHÂN!"
Nói rồi hắn tháo găng có biểu tượng kị sĩ hoàng gia của mình ra,đấm vào bụng của cô gái.Hắn đấm,đấm,đấm liên tục cho đến khi cô bán sống bán chết.
Chán chê,hắn rút thanh gươm đen tuyền được làm từ Obsidian của mình ra,liếm lưỡi kiếm,hắn nhếch mép rồi vung xuống.
Nhìn lên,cô chìm vào tuyệt vọng, nhà cô bị đốt,gia đình cô bị sát hại,ngay cả người em trai mà cô yêu thương hết mực cũng bị treo cổ để thị oai cho dân chúng vì một cái tội mà gia đình cô chưa bao giờ gây ra.
Cô phẫn uất,nung nấu ý định trả thù để rồi rơi vào cái tình cảnh này.
Tức giận với cuộc đời khốn nạn,với cuộc đời bất công,và với cả sự bất lực của bản thân,cô nhìn vào gã kị sĩ,mắt cô bừng cháy ngọn lửa trả thù mãnh liệt,nhưng ngọn lửa ấy lại thoáng chốc vụt tắt.
Những gì còn lại trong tâm trí cô bây giờ chỉ là những hi vọng,mong muốn tên kị sĩ "kết thúc" cô nhanh gọn.
Ríííííít
Một âm thanh xé gió vang lên,thanh gươm vung xuống với tốc độ cao nhờ lực tay cực đại của tên kị sĩ đã trải qua nhiều năm tháng trui rèn sức mạnh của bản thân.
Rồi âm thanh dừng lại,tưởng chừng như đã chết,cô gái không mở mắt.
Nhưng rồi cô lại dần nhận ra,có một cái gì đó không đúng,cô không cảm thấy đau,không,không cảm thấy bất kì một cảm giác nào cả,hoặc là cô đã chết hoặc là cô vẫn còn sống nhăn răn.
Bổng,cô rùng mình,một cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống của cô.
Cô cảm nhận được một thứ gì đó kinh tởm,một thứ gì đó không thuộc về thế giới này...
Hiếu kì,cô mở mắt ra.
Trước mặt cô là lưỡi gươm đang nằm giữa quãng đường vung xuống dang dở của mình của tên kị sĩ áo đen.
Giờ đây thứ tồn tại ở trước mặt cô không còn là một tên kị sĩ biến thái máu lạnh nữa mà là một cái xác vô hồn.
Cặp mắt hắn trợn tròn,trắng dã,cặp môi hắn thì đang rỉ rỉ ra thứ nước dãi dơ bẩn,thân thể hắn thì run lên cầm cập...
Rồi cô nghe thấy những tiếng nổ xung quanh,đúng hơn là tiếng rơi của các sinh vật trên bầu trời rớt xuống với tốc độ cao,một số còn không giữ được hình thù ban đầu.
Đánh ánh nhìn sang hai bên,rùng mình trước khung cảnh tưởng chừng như thực tại méo mó mơ hồ,xung quanh cô là trùng trùng tử thi,từ thú,đến chim chóc,ngay cả những cây cối xung quanh cô cũng đang bắt đầu héo đi.
Rốt cuộc là sự kiện tự nhiên nào có thể gây ra hiện tượng này?Rốt cuộc là liệu có sinh vật nào lại có đủ khả năng hủy diệt một cách âm thầm như thế này?
Đầu óc cô rối tung,cô hoảng loạn.
Phàm,ai rơi vào tình huống này mà không hoảng loạn cơ chứ?Không nhận thức được việc gì đang xảy ra,không hiểu được việc gì đang xảy ra,thậm chí là còn không nắm bắt được,tất cả độc nhất chỉ là 1 cảm giác mơ hồ,khó tả.
Rồi,chậm rãi,"Nó" xuất hiện.
Một sinh vật với hình thể gần giống những trai tráng thư sinh có luyện tập của nhân tộc hiện ra.
Khoác lên mình lớp áo giáp có khắc biểu tượng hắc thủy chi liên hoa(hoa sen đen),thoạt đầu ai nhìn vào "Nó" cũng sẽ nhận ra đó là biểu tượng của thần thánh,và độc tôn,chỉ một người duy nhất được phép khoác thứ áo giáp đó lên không ai khác,chính là Anh Hùng.Nhưng,lạ lẫm thay,thứ đằng sau bộ giáp đó lại đang tỏa ra thứ tử khí nồng nặc như đang phô diễn ra cho người khác biết được sự hận thù của "Nó" đối với sự sống lớn đến nhường nào.
Trên tay của "Nó" đang lăm lăm một thanh kiếm to bản đen tuyền,nhưng đây không phải là một màu đen tự nhiên,xung quanh nó tỏa ra hắc khí nồng nặc như nó đang cố gắng nuốt chửng từng tia ánh sáng xung quanh nó.
Như lấy lại được một chút nhận thức,tên kị sĩ quay lưng lại để tìm hiểu ngọn nguồn của sự "kinh hãi" mà hắn đang cảm nhận,để lộ ra tấm lưng đầy sơ hở,rồi hắn khụy hai gối của mình xuống,hai tay hắn chống xuống đất như đang ngăn cản bản thân ngã gục.
Hắn nôn thốc,nôn tháo,rồi lầm bầm liên hồi
"Excalib-Không thể nào lại là Excali-Không,tuyệt đối không thể,đệ nhất thánh kiếm không thể nào lại có màu đen được,đúng,ĐÚNG,PHẢI RỒI,KHÔNG CÓ LÝ NÀO!như-nhưng-khoan-đó,không phải là biểu tượng của anh hùng sao?-đừng nói là...-kh-không thể nào!Tên ma thần đó đã chết từ lâu rồi cơ mà-đ-đúng vậy-n-nếu vậy,"Thứ đó" là cái g"
Chưa kịp dứt câu,thân ảnh của "Nó" đã tiến đến trước mặt gã kị sĩ.
"Nhà ngươi,đây là đâu?"-Nó mở miệng
Một sự hôi thối nồng nặc có vẻ đến từ tử thi đã thối rữa lâu ngày xộc ra khỏi miệng "Nó"
"Ng-Ngươi,đ-ĐỒ QUÁI VẬT!"
Rít
"Phiền phức"

Đầu tên kị sĩ rơi xuống.Trong tầm nhìn của cô gái,trông có vẻ như đầu của gã bằng 1 cách nào đó rơi xuống như ngay từ đầu đó không phải là nơi mà nó thuộc về.Nhưng cô biết,chắc chắn sinh vật kia chính là ngọn nguồn.Khiếp sợ,nỗi khiếp sợ tràn ngập tâm trí cô.Những nơron thần kinh trong bộ não liên tục báo động, cảnh báo cô về hiện diện nguy hiểm của sinh vật đang dần thu hẹp khoảng cách.Não bộ khuyên cô phải chạy,chạy càng xa càng tốt,nhưng cô đã hiểu ra rằng có chạy cũng vô ích.

Sự hiện diện của cái chết trong bộ giáp hào nhoáng một cách phủ phàng tiến lại gần cô một cách chậm rãi.
"Nó", hiện thân của cái chết,tử khí bốc lên nồng nặc bao trùm lấy cơ thể và khu vực xung quanh "Nó",mọi sinh vật dù vô tình hay cố ý chạm phải nó đều có một đặc điểm chung,chúng đều rơi vào hoảng loạn,nỗi khiếp sợ tột cùng vượt xa tầm hiểu biết của thế giới này ngập tràn tâm trí chúng.
Trái ngược với hình tượng của một tử thi sống(undead) mang oán niệm ngút trời với sự sống là bộ giáp trắng xóa có khắc biểu tượng hắc thủy chi liên hoa,một biểu tượng chỉ dành cho những kẻ được coi là hiện thân của thần thánh,một biểu tượng mà bất kì kẻ nào nào nhìn vào cũng phải cung kính,nể phục."Hắc thủy chi liên hoa"Hắc vì "kẻ đó" không phải là thần thánh,thủy chi đại diện cho sức sống dai dẳng tức sinh mệnh dồi dào,liên hoa-biểu tượng của những cái đẹp thuần khiết nhất trên thế gian.
Buồn cười thay,bộ giáp mà "Nó" đang khoác lên lại như phủ nhận hoàn toàn những điều ấy.
[...]
[.....]

Chương mới hơn