Chương 3: Hạ Vũ Bằng

Infinity Gems Hệ Thống

Chương 3: Hạ Vũ Bằng

Sáng hôm sau, Dương Thiên tỉnh dậy. Nhanh chóng xuống giường đánh răng rửa mặt, nhàn nhã luyện một bộ kiếm pháp, không biết có phải do Power Gem không, Dương Thiên cảm thấy toàn thân đều rất là thư sướng.

Lúc này hắn để mình trần, thân thể cường tráng mà không mất mỹ cảm. Thân cao vừa đạt mét tám, làn da hơi rám nắng khỏe mạnh phối hợp với khuôn mặt tuấn tú dễ nhìn khiến hắn có vẻ khá là đẹp trai. Khó có thể tin đây là một gã thanh niên mới mười sáu.

Rèn luyện một lúc, Dương Thiên mặc một bộ quần áo trắng, nhẹ nhàng cất bước tới quảng trường Huyền Thiên Tông.

Hôm nay đối với các đệ tử ngoại môn của Huyền Thiên Tông là một ngày trọng đại, là ngày tuyển chọn đệ tử nội môn cho nên từ rất sớm bọn họ đã chen chúc nhau đi tới quảng trường Huyền Thiên Tông. Dù sao đây là dịp bốn năm một lần.

Đối với sự kiện này, Dương Thiên còn có vẻ hơi bỡ ngỡ. Tám năm trước hắn tới Huyền Thiên Tông, còn chưa tu luyện đương nhiên bỏ lỡ một kì. Còn bốn năm trước Dương Thiên mới chỉ là Trúc Cơ cảnh hai tầng, cảm giác mình còn thiếu sót rất nhiều cho nên vẫn chưa tham gia.

Đây mới là lần đầu Dương Thiên tham gia khảo hạch nội môn.

" Dương sư đệ buổi sáng mạnh khỏe, ngươi cũng đi tham gia nội môn khảo hạch à? "

" Dương sư đệ có gì không hiểu cứ hỏi ta, lão Bao này biết gì nói nấy, tuyệt không giấu diếm. "

" Dương sư đệ... "

Đệ tử ngoại môn của Huyền Thiên Tông cơ bản chủ yếu đều là từ mười đến bốn mươi tuổi, mà Dương Thiên bởi vì nhập môn muộn cho nên trở thành sư đệ của rất nhiều người.

Người của thế giới này cũng không phức tạp như trong các loại tiểu thuyết, đấu đá, ganh đua, tị nạnh, âm hiểm, vô sỉ,.... Mà đại đa số đều là người luyện võ, ngay thẳng hào sảng, vả lại trong tám năm này Dương Thiên rất biết làm người cho nên một lẽ tự nhiên nhân duyên của hắn vô cùng tốt. Tuy vẫn bị một số phe phái trong tông môn chèn ép, nhưng đó cũng chỉ là tranh giành tài nguyên tu luyện mà thôi, cũng không phải muốn dồn nhau vào đường cùng.

Đương nhiên, vẫn có số ít tiểu nhân vô sỉ, điển hình là cháu của trưởng lão nội môn Hạ Chí – Hạ Vũ Bằng.

Chỉ thấy một gã tay mang theo quạt, mặt mày tuấn tú nhưng lại mang vẻ âm nhu đi đến. Khi nhìn thấy Dương Thiên, trong mắt hắn lộ vẻ phẫn hận.

" Ồ! Đây không phải là tiểu thiên tài Dương Thiên sao? Hôm nay lại đến tham gia nội môn khảo hạch cơ à? Con nít đi chơi bùn đi đến đây làm gì. "

Phía sau hắn đi theo một đám người, tên đẹp gọi là tay sai, nói trắng ra chính là chó của Hạ Vũ Bằng. Chỉ thấy bọn hắn kêu gào:

" Trẻ con đến đây làm gì, không nghe Hạ thiếu gia bảo à, lượn về cái ổ nhỏ mà chơi bùn đi. "

Nhìn thấy đám bọn họ, Dương Thiên không khỏi lộ ra ánh mắt căm ghét.

Chả là Hạ Vũ Bằng này vốn là một " đóa hoa lạ " ở Huyền Thiên Tông. Thằng này từ nhỏ đã thích kéo bè kết phái đi cướp kẹo que của người khác. Lớn lên ỷ vào Hạ Chí là trưởng lão liền ở quanh khu vực của Huyền Thiên Tông đùa giỡn con gái nhà lành. Tuy không phải là không có người phản kháng, nhưng mọi tin đồn đều bị Hạ Chí bí mật xử lý.

Hạ Chí làm người hoàn toàn không giống như cháu của hắn Hạ Vũ Bằng, ngược lại rất cương trực công chính, chỉ là mắc một khuyết điểm đó chính là quá thương yêu nuông chiều cháu của hắn.

Hạ Vũ Bằng mồ côi cha mẹ từ nhỏ, một tay Hạ Chí nuôi nấng hắn, đến nay cũng đã hai mươi lăm năm. Cha mẹ Hạ Vũ Bằng bởi vì cứu Hạ Chí mà chết cho nên Hạ Chí cảm thấy rất thua thiệt Hạ Vũ Bằng. Vì thế khi biết việc Hạ Vũ Bằng làm hắn cũng răn dạy, nhưng lại không nỡ nặng tay với cháu, cho nên mặc cho Hạ Vũ Bằng tác oai tác quái còn mình thì lo chùi mông cho hắn.

Việc này không phải không ai biết, ngược lại Huyền Thiên Tông cao tầng đều biết, nhưng vì nể Hạ Chí vả lại tông chủ Khúc Thừa mấy năm nay xuất quỷ nhập thần một năm khó gặp một lần cho nên đành nhắm một mắt mở một mắt.

Từ đó dẫn đến ba năm trước, cũng là lúc Dương Thiên mới mười ba tuổi thì bắt gặp Hạ Vũ Bằng đến tuổi hai hai, huyết khí dâng trào ép cưới con gái nhà lành.

Cơ mà chẳng biết run rủi thế nào Hạ Vũ Bằng lại chọn một bé gái mười tuổi làm mục tiêu. Thế là Dương Thiên trong cơn giận giữ bắt lấy một con Song Đầu Viêm Xà, trốn dưới gầm giường cô gái kia.

Hạ Vũ Bằng lúc này đang trong cơn dục vọng nào có cảnh giác, Dương Thiên lựa thời thế ngay lúc Hạ Vũ Bằng định hành động thì mở cái túi đựng rắn ra bỏ vào dưới chăn bên cạnh chân Hạ Vũ Bằng.

Song Đầu Viêm Xà vốn tính cách hung bạo vừa mới được thả ra được nhiên sẽ tìm kiếm mục tiêu công kích, đúng lúc Hạ Vũ Bằng đang chuẩn bị " vác súng ra trận " thì nó liền tập kích.

" Aaaaaaaaaaaahhhhhhhhhh!!!!!!! " Một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong đêm tối vang lên, Dương Thiên và Hạ Vũ Bằng liền kết thù oán từ đó.

Việc này Hạ Vũ Bằng cũng không nói cho ai cả, thậm chí là Hạ Chí, bởi lẽ nó quá mất mặt.

Đồng môn là không thể giết hại lẫn nhau, cho nên từ ba năm trước Hạ Vũ Bằng cũng chỉ có thể tận lực chèn ép con đường phát triển của Dương Thiên dù vậy vẫn làm cho Dương Thiên chịu khá nhiều đau khổ.

Dương Thiên cười lạnh: " Con nít còn hơn một số người, người không ra người, yêu không ra yêu. "

Người khác không hiểu chứ Hạ Vũ Bằng thì nghe hiểu Dương Thiên đang nói móc hắn.

Sau vụ đó Hạ Vũ Bằng đương nhiên không cam lòng làm thái giám. Thế là hắn bí mật săn giết một con Liệt Hỏa Mã sau đó gắn " hàng " của nó vào người mình.

Tuy công năng hồi phục nhưng ham mê lại thay đổi.

Không sai, hắn thích đàn ông!!!

Một số trong đám thuộc hạ phía sau lưng Hạ Vũ Bằng chính là " tình nhân " của hắn.

Tuy Hạ Vũ Bằng hiện tại rất hưởng thụ, nhưng tim của hắn cũng đang rỉ máu.

Mà tạo thành việc này chính là Dương Thiên.

Hai mắt của Hạ Vũ Bằng đỏ đậm, nhìn chòng chọc vào Dương Thiên, như một con hung thú khát máu sẵn sàng xông lên xé xác hắn bất cứ lúc nào.

" Nhìn cái gì, ta đây là người bình thường. " Dương Thiên tự nhiên cũng sẽ không ái ngại hắn, trừng mắt lại.

" Phụt!!! " Hạ Vũ Bằng tức đến ói ra máu, hắn nào không biết Dương Thiên đang cười nhạo hắn là một tên gay.

Nhiều người không biết chỉ cảm thấy Hạ Vũ Bằng lòng dạ hẹp hòi, mà một số người nhạy bén liền dùng ánh mắt khác lạ nhìn Hạ Vũ Bằng, sau đó hơi sợ hãi nhìn Dương Thiên.

Dù sao luyện võ không chỉ cải thiện thể chất mà còn là trí tuệ.

Quách Tĩnh là một nhân vật điển hình. Lúc còn là thiếu niên không thấy hắn còn bị Hồng Thất Công chê là " ngu không dạy nổi " đấy thôi, về sau lại có thể thống lĩnh quân Tống đối kháng Mông Cổ. Tuy nguyên nhân chủ yếu là nhờ có trí thông minh của Hoàng Dung, nhưng không thể phủ nhận Quách Tĩnh cũng trở nên minh mẫn hơn. (Ít nhất cũng đạt đến chính độ của người bình thường)

Phun ra một ngụm máu Hạ Vũ Bằng mới cảm thấy mình thoải mái hơn, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào Dương Thiên, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ngay giữa lúc bầu không khí giương cung bạt kiếm, ngày càng trở nên căng thẳng, Hạ Vũ Bằng đột nhiên nở nụ cười sau đó ôm quyền:

" Sư đệ quả nhiên lanh lợi thông minh, sắc bén hơn người. Sư huynh hôm nay tạ lỗi với ngươi. "

Nhìn thấy Hạ Vũ Bằng như vậy, Dương Thiên không khỏi cảnh giác. Ắt hẳn Hạ Vũ Bằng phải có mục đích nào đó thì mới hạ mình như vậy, không chắc đây là một âm mưu của hắn.

Chỉ nhìn ánh mắt của người bên ngoài mà xem, quả nhiên bọn họ đều có đổi mới về cảm quan với Hạ Vũ Bằng, tuy không lập tức nhìn hắn thành chính nhân quân tử, nhưng cũng thành một người rộng rãi sẵn lòng tạ lỗi khi sai.

Hạ Vũ Bằng nói xong, để lại cho Dương Thiên một ánh mắt chỉ hắn mới hiểu sau đó liền cười bỏ đi:

" Oắt con, để coi ngươi có thể trở thành đệ tử nội môn không. "