Chương 7. Hogwarts

Huyền Thoại Mới

Chương 7. Hogwarts

Tàu đến ga, các học sinh đều vội vàng, chen nhau đi xuống, nhất thời hành làng trở lên chật chội. Đợi đến khi vãn người nó mới bắt đầu cùng Cho bước xuống. Đêm thu se lạnh, không biết vô tình hay hữu ý mà nó nhích lên đứng gần với Cho hơn. Ngơ ngác nhìn dòng người tấp lập đi lại. Phía trước một người khổng lồ, cao gần 3m, chắc đây là Hagrid - người canh cổng, ông đang giơ cao cây đèn bão lên và hét lớn:
- Học sinh năm nhất….Tất cả học sinh năm nhất đâu!
- Tất cả đi theo ta, nhanh lên. Đừng để bị bỏ rơi lại phía sau.
- Không còn xót lại ai chứ?
- Được rồi, nhanh xuống thuyền mau lên.
- Mỗi thuyền không quá bốn người.
- Cẩn thẩn đừng để bị rớt xuống nước, dưới hồ có quái vật đó.
Charles và Cho lên cùng một chiếc xuồng. Tiếp thoe đó là một cô bé mũm mĩm tóc vàng và một thằng nhóc ngơ ngáo. Khi tất cả học sinh năm nhất ổn định chỗ ngồi thì những chiếc xuồng bắt đầu tự chuyển động, bơi trên mặt hồ tĩnh lặng, bơi về phìa làn sương mù dày đặc. Từ từ, chiếc thuyền ngày càng tiến sâu hơn vào làn sương. Cảnh vật bốn bề mịt mờ, miễn cưỡng nhìn thấy mặt người bên cạnh. Trong bóng tối, bọn học sinh năm nhất run nhong nhóc. Charles cảm thấy có thứ gì đó ấm áp đang tiến lại phía mình. Nó từ từ rút đũa phép ra và ngoảnh lại "lumos". Ồ, hóa ra là Cho, với gương mặt ngượng ngùng. Cho đang dựa sát vào nó và người không ngừng run rẩy, nhân cơ hội, nó nắm lấy tay cô bé.
Theo ánh sáng phát ra, mấy đứa trên xuồng cũng yên tâm phần nào. Lũ trẻ nhìn Charles bằng ánh mắt ngượng mộ và vài cô bé hơi ghen tị với Cho.
Những chiếc xuồng cứ từ từ bơi đi mà không cần điều khiển, bơi sâu vào làn sương, khắp không gian đều là một mảnh tối đen, chỉ có tiếng thuyền rẽ nước, ngoài ra không còn thêm tiếng động nào khác, thi thoảng le lói ánh đèn bão của Hagrid ở đầu đoàn thuyền. Thời gian tưởng chừng như ngừng lại ở đây mãi mãi, giữa không gian u tối này.
Không biết qua bao lâu, làn sương mù cũng nhạt dần rồi biến mất, hiện lên trước mắt lũ nhóc là một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ. Tòa lâu đài rực rỡ ánh đèn giữa trời đêm như bước ra từ thế giới cổ tích. Những bức tường cao bao quanh lâu đài, những hành lang dài rực sáng bởi ánh đèn đuốc, những tòa tháp cao vút như đâm thủng cả bầu trời. Bao trùm lên lâu đài là một không khí cổ kính, có phần tang thương, tòa lâu đài như một con quái vật từ thời cổ đại, nằm im say trong giấc ngủ.
Từng thấy qua vô vàn đền đài và cung điện (dĩ nhiên là qua TV rồi) từ mọi nền văn minh trên thế giới (Muggle) nhưng Charles không thấy bất kì tòa lâu đài nào có thể so sánh với Hogwarts, có lẽ đây là chất riêng của những lâu đài ở thế giới phép thuật, một cái thứ huyền bí và có mùi nguy hiểm. Tất cả lũ nhóc, kể cả những đứa xuất thân từ thế giới phù thủy đều ngoác miệng ra nhìn lâu đài. Mọi lời kể, mọi cuốn sách đều không thể nói hết được sự nguy nga tráng lệ của Hogwarts. Lão Hagrid cười khùng khục. Bao nhiêu năm rồi, thế hệ học sinh nào cũng vậy, đều ngạc nhiên trước sự tráng lệ của Hogwarts khi lần đầu đến đây.
Bước xuống xuồng, theo sự chỉ dẫn của Hagrid, lũ trẻ đi theo một hành lang dài mà 2 bên đầy những bức tượng đá hình thù kì quái, trong đó có hình con lợn có cánh, con hổ tai heo, cú mèo mặc quần áo,…Thi thoảng ở một góc tối nào đó là một gương mặt của ác quỷ. Hành lang đầy ánh đèn nhưng không xóa được nét gì đó âm u rùng rợn. Như đi qua một hành lang ma vậy, bọn trẻ đi sát lại gần nhau hơn.Trong không khí rùng rợn này, hơi ấm của đồng loại có lẽ là thứ duy nhất khiến chúng cảm thấy an toàn. Sau 5 phút, chúng đến trước một cầu thang đá rộng rãi.
- Chỉnh sửa lại quần áo đi các nhóc. Ít phút nữa tụi bay sẽ tham gia lễ phân loại. Hagrid ồm ồm nói.
Bọn nhóc lục đục chỉnh lại quần áo của mình. Khe khẽ thì thầm trò chuyện, thực ra thì dù khe khẽ nhưng cũng đủ cho tất cả mọi người đều nghe thấy.

- Tao sẽ vào Slytherin, cả nhà tao đều ở đó, nếu tao không vào đấy chắc mẹ tao giết tao quá. Một thằng nhóc ục ịch và bảnh chọe nói.
- Tao cũng nghĩ vào Slytherin. Đó là nơi giành cho những quý tộc. Bố tao kêu tao vào đó, không thì liệu hồn. Một thằng cao gây đáp lại
- Còn tao muốn vào Ravenclaw hơn. Nghe nói mấy người giỏi nhất đều ở nhà đó. Một thằng nhóc đeo kính dày cộm lên tiếng
- Con tao thì chắc tao sẽ vào Gryfindor, anh tao đang ở đó. Lại một tên nhóc khác nói.
- Chắc tao vào Hufflepuff quá, tao chẳng giỏi giang gì như tụi bay, cũng chẳng hiểu gì về thế giới phép thuật này cả. Một tên nhóc xuất thân Muggle lo lắng nói.
Lũ nhóc rì rầm bàn tán về việc sẽ vào nhà nào. Rồi tranh luận xem nhà nào tốt hơn. Cuộc tranh luận trở lên hơi to tiếng giữa những đứa muốn vào Gryffindor và Slytherin. Hai nhà này có mối thù truyền kiếp hay sao không biết, chưa vào đã gây chiến rồi.
Nó mỉm cười nhàn nhạt nhìn mấy đứa cãi nhau. Đúng là lũ trẻ trâu mà, chưa đâu vào đâu đã cãi nhau ầm lên rồi. Quay sang Cho, thấy khuôn mặt cô bé gần như mếu.
- Đừng lo lắng Cho, nhà nào cũng tốt cả mà. Nó nhẹ giọng an ủi cô bạn
- Cậu nghĩ tớ vào nhà nào:’(Tớ không muốn vào Slytherin đâu, nghe mọi người đó nói đó là nơi nhiều phù thủy hắc ám nhất.
- Không…không Cho, cậu trở thành người như thế nào là do mình chứ không phải do Nhà.
- Ở nhà Slytherin không hẳn đã là người xấu, đã rất nhiều phù thủy vĩ đại xuất thân từ nhà Slytherin. Ở đâu cũng có người tốt kẻ xấu. Kể cả nơi tưởng trừng như đại diện cho chính nghĩa như nhà Gryffindor thì cũng từng có phù thủy hắc ám.
- Nhà Gryffindor là của sự dũng cảm, hào hiệp và táo bạo. Nhà Slytherin của sự tham vọng, quyền phép, tài xoay sở và quyết đoán. Nhà Ravenclaw của sự thông minh tri thức, mưu mẹo. Nhà Hufflepuff của sự cần cù, tính kiên chung, công bằng và thân thiện. Đâu có nhà nào xấu đâu, xấu là do người ta tự làm ra.
Charles vừa nói vừa lấy tay vuốt tóc Cho, mái tóc thật mềm mượt. Cô bé thì ngượng ngùng nhưng cũng không phản đối hành động này.
- Nhưng tớ vẫn không thích vào Nhà Sytherin! Cô bé ương ngạnh.
- Nói cho chiếc mũ, nó sẽ chấp nhận yêu cầu của cậu.
- Dù sao thì tương lai là do cậu tự mình định đoạt, chiếc nón chỉ trợ giúp thôi.
Nó tiếp tục giảng lý thuyết với Cho. Gỉa bộ trang bức, ngưu nhân. Lũ trẻ nghe được lời giải thích của Charles nên bớt lo lắng hồi hợp, những gương mặt trắng bệch giờ đây đã có sức sống hơn. Tụi nó tiếp tục thảo luôn rôm rả.
- *Bốp bốp* bài diễn tuyết của trò hay lắm.
- Nào, giờ các trò theo ta vào đại sảnh đường làm lễ phân loại.
Một người phụ nữ rất cao và gầy, gương mặt quý phái, bà nói to tập trung sự chú ý của lũ trẻ và yêu cầu chúng đi theo mình. Chắc đây là cô Minevra McGonagall, không giống trong tưởng tượng của nó lắm, một bà giáo mặt khắc nghiệt và luôn cau có. Cùng với lũ trẻ nó tiến theo cô vào đại sảnh, nơi sẽ quyết định tương lai của nó.