Chương 3: Hồng Mông Đạo Kinh

Hồng Mông Đạo Kinh

Chương 3: Hồng Mông Đạo Kinh

Người đăng: †.............†

Lăng Tiêu đang đánh giá hoàn cảnh xung quanh thì có tiếng vang từ phía trung tâm, thu hồi suy nghĩ của mình Lăng Tiêu chạy nhanh đến phần trung tâm.

Khi đến nơi hắn thấy một tòa bảo tháp tử sắc cao hơn mười trượng. Thần sắc.hơi kích động 'Không ngờ ở đây còn có một tòa bảo tháp, nếu ta đoán không lầm thì nơi đây chính là nội bộ viên Bạch Châu kia.
Nhưng còn bảo tháp này tại sao lại xuất hiện ở đây? ân, phía trên còn có chữ
Đây là Hồng Mông Tháp'

Bỗng nhiên Hồng Mông Tháp đại môn khai mở, phía bên trong truyền ra như có như không thanh âm. Lăng Tiêu do dự một chút rồi quyết định bước vào.

Khi bước qua đại môn thì một luồng tử sắc quang mang từ phía sâu trong tháp bắn thẳng vào trong đầu Lăng Tiêu, làm hắn đầu hắn cứ như muốn vỡ ra.

Hắn cắn răng chịu đựng hét rống lên 'Ta vẫn chưa thể chết ta còn dại thì chưa báo vẫn không thể chết, kiên trì cho ta A...A...a'
Chấn động làm cho hắn bị hôn mê
qua một lúc lâu, Lăng Tiêu tỉnh lại phát hiện mình vẫn nằm trong can nhà tồi tàn của 'hắn'. Lăng Tiêu thì thào
'chẳng lẽ lúc nãy là giả sao? không thể là giả được. Ta đan điền, đúng ta đan điền
Hắn nhanh chóng kiểm tra đan điền của mình phát hiện đan điền không có vấn đề
Ong...Ong chợt thức hải hắn rung lên, một luồn thông tin nổ ra. Làm Lăng Tiêu tiêu hóa hết số thông tin này hắn triệt để ngơ người.
' Ôi trời ơi đây là...đây là Hồng Mông Đạo Kinh ha ha Lăng Tiêu ta không uổng công chết đi một đời, Hừ Linh Toàn ngươi chờ đó cho ta, có một thiên ta cũng giết lên tận hang ổ của ngươi

Thì ra luồng thông tin đó chứa một môn công pháp tên là Hồng Mông Đạo Kinh.

Theo như Lăng Tiêu suy đoán bản công pháp này chính là từ thời Hồng Mông truyền thùa xuống,
còn tòa tháp kia theo như thông tin hắn đạt được, nó chính là một kiện Vô Thượng Chí Bảo từ thời Hồng Mông

mà viên Bạch Châu ấy thực ra là nội bộ không gian tầng một của hồng mông tháp.

Thu hồi tạp niệm Lăng Tiêu ngồi dậy muốn đi ra ngoài những ngạch nỗi là hắn không thể

Hắn cười khổ 'thân thể này cũng quá suy nhược rồi, phải kiếm chút đồ bổi bổ thôi'

'Tiêu nhi con đã tỉnh rồi sao? Ân con nằm xuống đừng hành động thân thể vẫn chưa khỏi hẳn đâu'

Đang trong lúc suy nghĩ thì một giọng nói ôn nhu từ ngoài cửa truyền vào, Lăng Tiêu ngẩng đầu lên thì đã thấy một người phụ nữ đi vào, trên tay còn bông lấy bát cháo.

Nàng kia dáng người gầy gò, da mặt xanh xao hiển nhiên là đã chịu khổ nhiều. Nàng ta đi vào trước mặt Lăng Tiêu ôn nhu nói 'Tiêu nhi đây là mẫu thân nấu cho con, mau ăn đi nào'

Hiển nhiên đây chính là mẫu thân của 'Lăng Tiêu'. Kiếp trước Lăng Tiêu vốn là một cô nhi nên không có tình yêu thương của phụ mẫu,

thế nên khi nhìn thấy phụ nữ kia hắn không nhịn được mà rơi lệ 'nương hài nhi không sao'

Nhìn thấy Lăng Tiêu rời lệ, người phụ nữ kia cười nhẹ, hai tay lau nước mắt cho hắn rồi nói 'đã lớn thế này rồi còn khóc, sau này không được như.vậy nữa đâu đấy'

Hắn niêm cười nói ' Vâng, sau này hài nhi sẽ không khóc nữa '

Trong lòng Lăng Tiêu thề sau này sẽ cho mẫu thận hắn một cuộc sống thật tốt đẹp