Chương 27: Phong thủy luân chuyển (3)
.
.
Quyển I: Khởi nghĩa Hồng Bàng
Chương 27: Phong thủy luân chuyển (3)
Chu Xuân Đạo tiến đánh huyện Hồng rất gấp, ông ta khởi hành ngay trong đêm cùng một viên phó tướng là Invadra. Toàn quân đều là bộ binh, hành quân rất gấp. Vì thế, đến đoạn đường rừng khá trống trải, không thể bị phục kích này, Chu Xuân Đạo đề nghị nên cho lính nghỉ để hồi sức, lát nữa đánh gấp thì còn có sức và Invadra chấp nhận. Đạo quân khoảng 3000 người chia thành tốp nhỏ khoảng 20 người một, đốt lửa nấu bếp ăn cơm.
Nhìn khói bếp lững thững bay lên, các tướng lĩnh dưới trướng Hoàng Anh Kiệt xin đi đánh ngay, vì lúc này chúng đang nấu cơm, sẽ có thể không kịp trở tay. Hoàng Anh Kiệt kiên quyết từ chôi vì chưa nhận được tín hiệu từ Trần Thanh Toàn.
Đợi chừng nửa tiếng, một tiếng tù và vang lên, làm náo động cả trại lính bên dưới. Lúc này, Kiệt mới hạ lệnh tấn công. Từ các ổ phục kích bên dưới đất, quân làng Bàng và tân quân huyện Hồng ồ ạt xông thẳng vào đội hình địch. Đã được rèn luyện bài bản trong trận đánh trên núi Trâu, tân quân đã biết đánh trận tốt. Họ đợi khoảng cách đủ gần rồi mới phi giáo, và sau đó xông lên rút gươm cận chiến.
Âm thanh huyên náo đã đánh động tất cả các cánh quân Chiêm Thành. Tất cả vội lấy vũ khí, áo giáp để chiến đấu. Ai dè vừa lao đến, đâm giáo ra trước thì địch né được, chém tới địch đỡ được, đến khi địch đánh lại thì mình lại không tài nào cự nổi. Tất cả thể lực của quân Chiêm đều mất sạch, vung gươm đỡ khiên chậm như rùa, yếu như sên, khiến tinh thần binh sĩ vô cùng hoảng loạn.
Đã vậy, bên quân của Kiệt còn có một tay lực sĩ vác chùy đánh thẳng vào đoàn quân Chiêm. Mỗi nhát chùy gã đánh xuống là vài mạng quân Chiêm ra đi, máu não bắn tóe ra như mưa. Quân Chiêm hoảng loạn chạy dài như vịt, mặc cho chỉ huy của họ gào thét khản cả cổ để cổ vũ binh sĩ. Và ngay khi lao lên, thì mấy chỉ huy cũng nhanh chân bỏ của chạy lấy người, họ cũng không tài nào chiến đấu nổi, tay chân cứ rã rời ra như cọng cỏ.
Sự hỗn loạn đã không hề ngừng lại, vì người đủ sức ra lệnh tổ hợp đội ngũ- Invadra đang giãy chết. Invadra đã chết, chết vì tật hám gái. Khi Trần Thanh Toàn nói có chút quà mong gã chiếu cố về sau và đưa 2 cô gái trông cũng rất được đó tới ngay bữa ăn, Invadra tuy biết là không nên, song vẫn nhận và để 2 cô gái hầu rượu mình. Uống được vài chén, thấy có tiếng tù và vang lên, y chưa kịp định thần thì hai cô gái đã hành động, người trẻ hơn nhanh chóng lấy kiếm của Trần Thanh Toàn để lại và ra tay giết sạch cận vệ của y, trong khi cô gái lớn tuổi hơn thì siết cổ y bằng một sợi dây.
Trần Thanh Toàn, lúc này bước vào trong, tay cầm cái tù và, liếc mắt ra hiệu nhanh và cả ba người chạy khỏi lều của Invadra. Chẳng bao lau thì Chu Xuân Đạo chạy tới, vừa chạy vừa hô tên của Invadra, nhưng lúc này kẻ y cần đã chết.
Chu Xuân Đạo đã thấy kinh ngạc khi nghe tiếng tù và. Nhưng y cũng chỉ ái ngại thôi, vì quân Chiêm ở đây là quân tinh nhuệ và Phó Tướng Invadra cũng là hạng có tài. Nhưng ngay khi y vừa đứng lên, thì quân địch tấn công, chứng kiến sự phản công yếu ớt của binh sĩ, sự dũng mãnh của kẻ địch đã làm Đạo hoảng. Mà tên tướng địch cầm chùy, không ai khác chính là Đinh Võ, kẻ bị quân của Kiệt bắt trong những ngày đầu của cuộc vây núi Trâu. Liên tưởng đến việc Trần Thanh Toàn đang ở gần Invadra, Đạo toát mô hôi hột, vội chạy tới lều Invadra với hi vọng mọi thứ vẫn còn kịp. Thế nhưng trước cái chết của Invadra, như giọt nước tràn ly, khiến Chu Xuân Đạo không kịp suy nghĩ, vội đi ra ngoài, cướp ngựa mà chạy.
Tình hình không xong rồi, Chu Xuân Đạo than thầm, bây giờ may ra chỉ mong con ngựa này đủ khỏe để chạy về lại trại. Khi đó, y sẽ khuyên chủ công chạy ngay, quân Nguyễn Vĩnh phản rồi, Hoàng Anh Kiệt vẫn sống và…
- Chu Xuân Đạo!- Một tiếng hét to vang lên, tuy ở xa nhưng vẫn làm gã giật mình. Đó là Đinh Văn. Đinh Văn mà ở đâu thì đội xạ thủ của hắn sẽ ở đấy. Chu Xuân Đạo nghĩ thế trước khi cơn đau từ 2 chỗ: bả vai và đùi xuất hiện và lan ra khắp người gã, quật gã xuống ngựa.
Cuộc chiến kết thúc nhanh, quân Chiêm bị bắt sống hết, do không tên nào đủ sức mà chạy nữa. Lính Chiêm vốn đã rất mệt sau đợt hành quân nhanh và gấp, được nghỉ ngơi và ăn cơm no, cơ thể bắt đầu chuyển trạng thái từ hoạt động căng thẳng sang nghỉ ngơi, như cái dây chun bị kéo thật căng, đến khi thả lỏng, muốn kéo căng nữa là khó. Nhung đó chỉ là may mắn, mục tiêu chính mà Hoàng Anh Kiệt muốn hướng tới chính là đầu não của địch. Tiếng tù và mà Trần Thanh Toàn vang lên là tín hiệu tấn công đồng thời cho quân đội và cho hai nữ thích khách Liễu Thị và Ngụy Ngọc Lan.
----------
- Không ngờ bọn mi lại theo Hoàng Anh Kiệt!- Chu Xuân Đạo lúc này đã được băng bó cẩn thận bởi các quân y, giúp vết thương ổn định lại, không bị vỡ, nhưng y cũng khó di chuyển được vì đau. Cú ngã từ con ngựa đang phi như điên cũng chả phải vừa.
- Cũng vì mi quá giỏi, sắp đặt kế lưỡng bại câu thương nên bọn này mới phải hàng!- Trần Thanh Toàn lắc lắc cái đầu. Quả thực cũng có ý đúng như thế, nếu không phải Chu Xuân Đạo làm kế hiểm độc khiến quân phỉ không thể rút chạy, thì dù Hoàng Anh Kiệt võ công có cao, liệu có thể hốt gọn một ổ không. Không bị hốt, mấy tên phỉ này có lẽ vẫn có thể gây chút khó chịu cho Kiệt. Hoặc cũng có thể lén truyền tin về việc Kiệt còn sống hay chết để Đạo phòng bị.
- Vậy lần này mi tới khuyên hàng?
- Ta khuyên mi nên hàng! Dù gì tài của mi cũng khá! Ta có chút quen biết, có lẽ sau này có thể làm đồng môn.
- Ha ha! Vậy phải xem vị chủ công này của bọn mi có thể thuyết phục ta được hay không đã!
- Tổng Chỉ Huy bảo dẫn Chu Xuân Đạo lên!
- Mời!
- Mời!
Chu Xuân Đạo được dẫn lên. Y nhìn thấy Hoàng Anh Kiệt đang mặc áo lính, ngồi xổm nhìn cái gì đó. Được khiên lại gần, thì Đạo mới thấy đó là những khối gỗ vuông được xếp liền sát nhau thanh một trận hình bát quái. Đạo nhíu mày không hiểu gì hết, nhưng y còn chưa kịp mở lời, Hoàng Anh Kiệt đã đứng lên và nhìn y. Đạo vội mở lời chào
- Tội nhân là Chu Xuân Đạo xin bái kiến Tổng Chỉ Huy!
- Ông cũng đã tới rồi hả! Thấy trận vừa rồi ta đánh được chứ!
- Đánh rất hay. Tôi thua thật không oan.
- Nếu như Nguyễn Vĩnh giỏi hơn ta, ông có khi chưa thua trận ấy!- Kiệt nhìn qua Đạo, thản nhiên mỉm cười.- Ta thấy quân của ngươi ở đây cũng phải tới 3000, vậy chắc là quân ở lại trại cũng không đông nữa hả?
- Chỉ Huy Hưng đánh rất giỏi, chúng tôi không phá được công sự của ông ấy!
- Ta thấy ông cũng không nên cay cú quá. Phải nghĩ thoáng ra, trời không cho ông phò tiếp người Chiêm, thì ông có thể phò tá ta. Được không?
- Đạo thân là tội nhân, phản dân tộc, thi độc kế hại tướng quân, liệu có thể chăng?
- Xưa này quay đầu là bờ? Chỉ cần ông thành khẩn, ta sẽ khoan hồng?
- Đạo xin cảm ơn!
Quân lính khiêng Chu Xuân Đạo quay về chữa thương, và các Chỉ Huy cùng mấy tên thủ lĩnh quân phỉ cũng bước vào.
- Ngài tin hắn!
- Có chứ, ta tin hắn biết quý mạng.- Hoàng Anh Kiệt nói xong, mới quay người lại và ném cho Đinh Vỗ cây chùy mà cậu cầm trong tay, cậu đã cầm nó trong suốt quá trình nói chuyện với Chu Xuân Đạo. Vậy đấy, lòng hướng thiện thì ai cũng có, nhưng một cây chùy gai sẽ giúp người ta nhanh hướng thiện hơn.
- Quân ta có cần gấp về tiếp ứng cho Chỉ Huy Hưng?
- Ông chú ta không ngu đâu. Có khi minh về ông thắng bà nó rồi!- Hoàng Anh Kiệt cười khẩy trước khi đẩy miếng gỗ vuông. Đó chính là bản sao của những chiếc Domino. Một chiếc đổ xuống kéo tất cả đổ theo. Kể từ khi Hoàng Anh Kiệt không chết dưới tay của Nguyễn Vĩnh thì toàn bộ kế hoạch của Chu Xuân Đạo đã thất bại.
Chỉnh đốn hàng ngũ xong, Kiệt lệnh áp giải quân Chiêm về chiến hào của Hoàng Mạnh Hưng. Đến nơi, nhìn cái xác nát be nát bét của Masa, Kiệt tặc lưỡi một cái, vì không tự tay đánh bại gã này thì cũng hơi không vui. Nhưng thôi, lọc sàng xuống nia, cháu sao lại so bì với chú làm gì?
Có 5000 quân Chiêm bị bắt làm tù binh, Hoàng Anh Kiệt đã lệnh cho họ phải phá bỏ chiến lũy cũ, và tiếp tục gia cố hệ thống công sự ở bờ bên này để chuẩn bị đón quân Chiêm tăng viện. Tất cả voi chiến thu được, Kiệt cho xung công, đưa lên miền ngược để thuần lại làm voi vận tải và sau này sẽ trang bị cho quân mới, voi chiến ở đây quá đủ rồi.
Giờ đây, có đủ người, hệ thống công sự được xây rộng hơn, to hơn, cứng hơn. Đã thế lại bắt người Chiêm phải khai phương pháp xây dựng của họ, giúp Kiệt biết về thứ xi măng nguyên thủy của người Chiêm, và một hệ thống các boong ke khá vững chãi nhanh chóng hoàn thành.
Tất cả số khí giới, vật tư của quân Chiêm đều được dùng để trang bị cho tân quân, thuyền thì tạm thời phải kéo sâu vào bờ, tránh bị cướp, để sau này nếu có thể sẽ mổ sẻ nó ra nghiên cứu để xây dựng thủy binh. Lượng lương thực còn thừa thì cho tân quân mang về làng, coi như tiền lương, ngoài ra một phần để cho tù binh ăn- mỗi tù binh chỉ được ăn cầm hơi, đủ sức làm việc,luôn ở trạng thái suy nhược để họ vẫn làm được việc nặng lại không đủ sức nổi loạn.
Đúng ngày đúng giờ, quân Chiêm tăng viện đến nơi.