Chương 2: Vô sỉ vĩ thú

Hokage chi Hồ Tộc Nữ Nhân - Phiêu Miêu Tư

Chương 2: Vô sỉ vĩ thú

"Lục đạo, tên kia nghe nói ngổm rồi, cuối cũng ta cũng xưng bá, hahahaha" Trong một khu rừng vô danh, có chính con quái vật đang chụm lại bàn tán với nhau và tên ngạo mạn đang nói chuyện chính là một con cữu vĩ hồ.



"Lão huynh, huynh nói đúng lắm" Con miêu mễ một đuôi kế bên hắn nói.



"Hừ Hừ" Con Hồ cười lạnh.



"Im lặng và giờ kế hoạch để xưng bá của chún___" Con cữu hồ chưa nói dứt lời, một vật thể lạ đã từ trên trời rơi xuông ngay đầu nó.



"Ngao, cái quái gì thế này" Nó phát cuồng hét.



Chín con quái vật nhìn lại, thì ra nó là một đứa trẻ, và tất nhiên nếu xem nhẹ cái lỗ tay tròn mũn đi cùng với cái đuôi nhỏ xíu của nó thì đó chính là một đứa trẻ bình thường.



"Ái chà, con riêng của ngươi à, cữu lạt ma?" Một con khỉ đột có bốn đuôi châm chọc hỏi.



"Câm miệng" Con cữu hồ quát, chính nó còn không biết đây là thứ gì mà còn dám nói là con riêng của hắn, đáng chết!



"Oa oa" đứa trẻ khóc, nhìn lại, là một đứa trẻ thật không bình thường, khuôn mặt đó, nhìn vào đã biết tương lai rất họa thủy, đôi mắt tím yêu mị, mái tóc trắng lưa thưa mềm mại, niên kỷ khoảng 3 tháng là.



"Phải xử lí sao giờ?" Con sên sáu đuôi hiếu kì hỏi.



"Hay ăn đi!"Con bò tám đuôi nói.



"Tên này, chỉ biết ăn ăn, có ngày ngươi trúng độc chết cho chừa" Con cữu hồ kêu gào nói.



"Ta nghĩ hay là đem nó nuôi đi, dù sao nó không phải loài người, ta nghe mùi thì biết rồi" Con ong bảy đuôi nói.



"Ừừ, ý kiến hay, nhưng ai nuôi bây giờ" Con báo hai đuôi tò mò hỏi.



"Ta nghĩ là dù sau chúng ta sống lâu lắm, nhưng rất nhàm chán, hay là mỗi người ăn cắp nhẫn thuật của nhân loại về cho nó học chơi đi, về phần người nuôi nó, nhìn nó kìa, y chan cữu lạt ma* đưa cho hắn nuôi đi"



"Được, cứ quyết định vậy đi, đi thôi" Con sên nói, rồi hóa thành khói trắng tiêu mất.



Bọn quái vật thấy thế, cũng hóa thành khói trắng rồi tiêu mất.



"Nè, các ngươi làm thế là sao?!" Con cữu vì hồ kêu gào hỏi, đáng tiếc, không có ai quang đây để trả lời nó cả.



"Các ngươi chờ đó" Nó hừ hừ, rồi nhín xuống đứa bé, đứa bé thấy nó, nháy mắt với nó vài cái, thở dài, đã ném cho hắn thì phải chịu thôi.



Thế là đứa bé đáng thương đó lại mạc danh kì diệu bị lũ vĩ thú nuôi dưỡng và dạy dỗ, đành chịu, người ta dù sao mới sinh ra, làm gì có sức kháng cự chứ, haizz.



*Chú thích: Cữu lạt ma = kurama = tên thật của cữu vĩ.