Chương 1: Trương Tiểu Sinh

Hoành Thiên

Chương 1: Trương Tiểu Sinh

Gian phòng nhỏ, không tới 30m vuông, bên trong đặt một cái bàn làm việc đang chất đống những linh kiện mới tinh. Trương Tiểu Sinh cắn chặt răng, trong lòng hạ quyết tâm hôm nay sẽ phải làm ra được một bộ phản ứng lưu hạch mini cấp 2, hắn đã tiêu tốn cả gia tài vào thứ này, nếu thất bại, vậy từ nay đến cuối tháng cuộc sống hắn sẽ phải cực khổ hơn rất nhiều.

Trương Tiểu Sinh sắp xếp lại những linh kiện trên bàn theo thứ tự, trong đầu nhớ lại những gì lão sư đã giảng trên lớp. Từng chi tiết dần dần hiện ra, một loạt những thao tác phức tạp khiến cho Trương Tiểu Sinh có chút không tự tin. Nửa năm qua, hắn đã thử lắp ráp 13 lần, tỉ lệ thất bại cao đến dọa người: 100%.

Hít một hơi thật sâu, hắn mở mắt, đôi tay chậm rãi cầm từng linh kiện lên bắt đầu lắp ráp. Chỉ trong phút chốc, một bộ khung nhỏ bé được đặt trên lòng bàn tay của hắn. Ánh mắt Trương Tiểu Sinh chăm chú, sau đó là phần tạo cực cho bộ phản ứng lưu hạch. Đối với lý thuyết cùng thao tác, hắn đều ghi nhớ rất rõ. Nhưng không có nghĩa thực tế hắn có thể làm được.

" Lần trước nguyên nhân thất bại là do chưa điện lưu chưa kịp chuyển giao khiến phản ứng nhiệt hạch không thể khống chế gây chập 2 cực." Trương Tiểu Sinh lầm bầm, tay trái cầm một mạch điện đa chiều, tay phải cầm một bộ vòng xoắn đồng đỏ, cẩn thận ghép lại với nhau. Động tác của hắn trôi chảy tự nhiên, không chút trở ngại, chẳng mấy chốc đến bước cuối cùng.

Không khí trong phòng mát mẻ, nhưng người Trương Tiểu Sinh đã ướt đẫm mồ hôi. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn bộ phản ứng lưu hạch sắp hoàn chỉnh trước mặt, tay cầm một khỏa nhiệt hạch, chậm rãi hô hấp. Hắn đang chờ đợi, như một gã thợ săn lặng lẽ theo dõi hành động của con mồi, chỉ cần đối phương xuất hiện sơ hở liền một kích thành công.

Ầm ầm! Xoẹt Xoẹt! Lúc này Trương Tiểu Sinh có thể nghe thấy tiếng dòng điện chạy quanh vòng xoắn đồng đỏ, chỉ một chút nữa thôi. Đúng lúc này, Ba!!!

...

Bây giờ là 8h tối, mặc dù học viên đã về hết, nhưng khuôn viên Lam Hà học viện vẫn sáng trưng như ban ngày. Trương Tiểu Sinh cẩn thận giữ chặt lấy một bọc nhỏ, cước bộ nhanh chóng tiến về phía cổng, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi nhưng có thể thấy rõ ý cười trong ánh mắt.

Phòng bảo vệ, một lão già khoảng 70 tuổi ngồi trước mái hiên, dấu vết năm tháng để lại trên khuôn mặt lộ ra vô cùng rõ ràng. Chiếc ghế gỗ đung đưa từng tiếng kẽo kẹt, đôi mắt nhắm hờ như đang ngủ.

" Hoàn thành?" Tiếng lão già trầm ấm vang lên giữa không gian im ắng.

" May mắn hoàn thành, Ngũ gia!" Trương Tiểu Sinh vội dừng lại, cúi người chào không dám chậm trễ. Bảo vệ Lam Hà học viện, chỉ có một người, chính là Ngũ gia trước mặt. Tên thật của lão không ai biết, ngoại trừ viện trưởng, chỉ biết vị Ngũ gia này hai mươi năm trước đến đây, từ đó liền làm bảo vệ nơi này. Mà nghe nói những học viên ngông nghênh bá đạo ở các khóa trước đối với vị lão nhân này đều phải cúi đầu xưng 2 tiếng " Ngũ gia!", bởi vậy có thể thấy, vị Ngũ gia này chắc chắn là một cao thủ ẩn danh.

" Hừ, một bộ phản ứng lưu hạch mini cấp 2 mà phải dùng nửa năm thời gian, lần thứ 14 mới thành công. Ta thay ngươi cảm thấy mất mặt!" Ngũ gia nhìn Trương Tiểu Sinh với vẻ mặt khinh thường.

" Liền biết Ngũ gia ngài sẽ nói vậy. Nhưng biết làm sao được, ta hiện tại chỉ là dự thính giả, còn chưa phải là học viên chính thức. Còn có hoàn cảnh của ta Ngũ gia ngài cũng biết. Muốn gom góp 1 bộ tài liệu lắp ráp thật không dễ dàng gì." Trương Tiểu Sinh gãi gãi đầu, mỗi lần chạm mặt Ngũ gia hắn đều bị giáo huấn như vậy, sớm đã thành thói quen.

" Thật không hiểu sao ta lại nhìn trúng tiểu tử ngươi." Ngũ gia lầm bầm, sau đó bước vào nhà. Lúc đi ra trên tay cầm theo một quyển sách, tiện tay ném cho Trương Tiểu Sinh. " Ngươi hiện tại đã lắp ráp thành công bộ phản ứng lưu hạch mini cấp 2. Vật này ta đưa cho ngươi, hiểu được bao nhiêu liền xem ngộ tính của ngươi."

Trương Tiểu Sinh nhận lấy sách, bề mặt sách đã có phần hoen ố, giấy dường như đã bị giày vò qua nhiều lần, dường như còn cảm nhận thấy huyết tinh bên trong đó. Trên bìa ghi một hàng chữ nhỏ: Áo La bút ký, Trương Tiểu Sinh không biết Áo La là ai, nhưng người được Ngũ gia coi trọng, tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh.

" Cảm ơn Ngũ gia, không biết ngài còn gì dặn dò?" Trương Tiểu Sinh cúi thấp người bái tạ.

" Trở về chăm chỉ luyện tập một chút, ngươi hiện tại còn quá yếu. Thời gian không còn nhiều, ta còn nhiều việc phải làm, không thể ở lại đây quá lâu." Ngũ gia dặn dò, sau đó đôi mắt khép lại, dường như thiếp đi lúc nào không biết.

" Đã biết Ngũ gia, vậy ngài nghỉ ngơi. Ta về trước!" Trương Tiểu Sinh cẩn thận nhét quyển sách vào túi áo trong, chỉ phút chốc biến mất trong bóng đêm.

" Áo La a Áo La! Hiện tại ta đã tìm truyền nhân cho ngươi, cũng đáp ứng ngươi đem pháp môn " Tam thiên luyện thể thuật " cho hắn. Hứa hẹn năm xưa đã hoàn thành, vậy cũng là thời điểm ta làm chút chuyện bản thân rồi." Sau khi Trương Tiểu Sinh đi khỏi, Ngũ gia đột nhiên mở mắt, nhìn về hướng tinh không, dường như có thể xuyên qua khỏi ngàn vạn tinh vực đến một nơi xa xôi nào đó. " Không biết hắn có thể kế thừa y bát của ngươi hay không? So với ngươi năm đó còn thua kém một chút. Nhưng ta thật mong chờ một ngày lưu phái Vô vi tái hiện trên thế gian này. Mấy lão già khốn khiếp trên Lãnh Phong Thiên sẽ lại cảm thấy sợ hãi vì sự tồn tại của hắn. Haha!"



Đi ra đường, nhìn từng toa xe bay vút qua, để lại một chút tàn khói mờ ảo nhanh chóng tan biến trong đêm, Trương Tiểu Sinh nhẹ kéo chặt áo ngoài, tay nắm chắc bộ phản ứng lưu hạch mini cấp 2, hướng về khu bình dân đi tới.

" Cửa hàng tạp hóa Phúc Khang " – tại khu bình dân xem như có chút danh khí. Chủ cửa hàng tên Phúc Khang, năm nay đã ngoài 40, vợ mất sớm, một mình trông coi cửa hàng. Nghe đâu có đứa con gái đang học tập tại Mạc Thương tinh vực. Áo khoác dày đơn sơ, một cặp kính lão, trên tay cầm một cái chổi đang quét dọn, có lẽ sắp đóng cửa.

" Tiểu Trương tới rồi sao?" Trương Tiểu Sinh vừa tới, Phúc Khang liền chú ý.

" Phúc ca dọn hàng sớm thế?" Trương Tiểu Sinh năm nay mới 16, so sánh tuổi còn phải gọi Phúc Khang một tiếng thúc bá. Nhưng Phúc Khang vốn là người hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, đối với Trương Tiểu Sinh đứa trẻ này cực kì yêu quý, vậy nên nhất quyết bắt kêu bằng lão ca.

" Hôm nay cuối tuần, chẳng mấy ai mua bán gì. Ta nghĩ dọn hàng sớm một chút qua nhà Vương lão tam đánh ván cờ. Tiểu Trương ngươi lại về muộn vậy?" Phúc Khang đem chổi để sang một bên, kéo Trương Tiểu Sinh vào nhà, rót một chén nước trà đưa tới.

" Ở lại học viện lắp ráp một chút, không nghĩ tới đi ra trời liền tối, ta vội vàng tới ngay đây." Trương Tiểu Sinh vừa uống trà vừa đáp.

" Ồ, nói vậy là bộ linh kiện kia… Thế nào? " Phúc Khang có chút khẩn trương, việc này tương đối hệ trọng đối với hắn.

" Phúc ca ngươi bình tĩnh nào! ta còn chưa nghỉ ngơi tốt đây." Trương Tiểu Sinh vẫn một bộ nhàn nhã. Mà đối diện, Phúc Khang đã sớm không ngồi yên.

" Kháo, tên tiểu tử này! Ngươi muốn ta tò mò chết phải không? Mau nói, đến cùng thành công hay vẫn là thất bại?"

" Đây, cho ngươi. Trừ giúp ta vào số nợ lần trước." Trương Tiểu Sinh dứt khoát đem bộ phản ứng lưu hạch mini cấp 2 đưa cho Phúc Khang.

Nhận được bộ phản ứng lưu hạch, Phúc Khang liền nhanh chóng chạy vào nhà. Qua một khắc liền đi ra, trên mặt vui sướng, miệng cười đến tận mang tai rồi.

" Tiểu Trương, ta nhìn liền biết ngươi là thiên tài. Ha ha, thật không uổng công ta tin tưởng ngươi. Tốt tốt, ta không nói nhảm nữa, lập tức đi tính toán cho ngươi sổ sách nợ nần." Phúc Khang trên mặt đầy vẻ đắc ý, tay bấm tính thường ngày tăng thêm mấy phần nhanh nhẹn, từ xa chỉ nhìn thấy được tàn ảnh.

Phúc Khang, đối với Trương Tiểu Sinh mà nói, tuyệt đối là ân nhân cứu mạng. Lão nhân này giúp đỡ hắn bao nhiêu, hiện tại hắn không thể nhớ rõ. Chỉ có một điều hắn chắc chắn, nếu không có Phúc ca, tuyệt đối không tồn tại Trương Tiểu Sinh bây giờ.

Trương Tiểu Sinh xuất thân là phu khuân vác tại phế tinh, cha mẹ mất sớm. Năm hắn 13 tuổi liền được trạm trưởng yêu mến đề cử đến Lam Hà tinh vực học tập. Lần đầu ra khỏi phế tinh, bước chân vào xã hội, bằng vào giấy tiến cử, hắn trở thành dự thính giả tại Lam Hà học viện.

Bất quá, tại thành phố, không ai bao ăn bao ở giống như tại phế tinh, thêm vào nữa không quen biết ai, chi phí nơi đây lại đắt đỏ, Trương Tiểu Sinh liền lâm vào bế tắc. May mắn, gặp được Phúc Khang. Phúc Khang liền giúp hắn tìm một căn phòng trọ gần nhà, sau đó nhận hắn vào làm việc tại cửa hàng của mình, vậy là cuộc sống của Trương Tiểu Sinh bắt đầu ổn định. Nhân sinh của hắn liền tuần hoàn theo một chu kỳ nhất định, sáng đi học, chiều về giúp đỡ Phúc Khang sửa chữa máy móc.

Trương Tiểu Sinh tại phương diện máy móc dường như có thiên phú, đối với linh kiện sắp xếp vô cùng chuẩn xác thứ tự. Chỉ tiếc là kiến thức căn bản quá ít, liền từ thực hành mạnh mẽ chống đỡ đi lên. May mắn Lam Hà tinh vực hiện tại chủ yếu sử dụng nhiều phiên bản bộ phản ứng lưu hạch mini, trên cơ bản là phiên bản đầu tiên của khoa học công nghệ tiên tiến. Vậy nên Trương Tiểu Sinh dựa vào khai phá cùng mày mò tìm hiểu, rốt cục cũng nắm chắc được phương pháp lắp ráp, tỉ lệ thành công cũng khá cao, thông qua Phúc Khang kiếm được kha khá tiền.

Hiện tại mỗi ngày 20 bộ phản ứng lưu hạch mini cấp 1, là mục tiêu Trương Tiểu Sinh phải đạt được, mặc kệ mưa gió ốm đau, hắn không thể ngừng nghỉ. Bởi lẽ một khi đã ngừng, vậy thì đối với bản thân sinh ra một tia lười nhác, cũng đồng nghĩa với việc hắn làm chậm kế hoạch của bản thân. Bởi vậy, Trương Tiểu Sinh mặc kệ hết thảy, liều mạng công tác. Thu nhập hiện tại của hắn khá ổn định, mỗi tháng hơn 1.000 LB. Ba năm trước đây là con số hắn không bao giờ dám mơ tưởng tới, cuộc sống của hắn có thể tốt hơn, nhưng hắn vẫn lựa chọn giống như trước. Tiền kiếm được căn bản đã tiêu hết vào mua linh kiện lắp ráp bộ phản ứng lưu hạch mini cấp 2.

" Tiểu Trương, hiện tại ngươi còn thừa ra 356 LB, tiền mặt hay chuyển khoản đây?" Phúc Khang hiện tại cũng đã tính toán xong.

" Phúc Ca ngươi để lại mua giúp ta thêm vài bộ linh kiện, ta dự tính từ mai bắt đầu lắp ráp bộ phản ứng lưu hạch mini số 2." Trương Tiểu Sinh trả lời dứt khoát.

" Khà khà, ta biết Tiểu Trương ngươi thế nào cũng vậy. Tốt, từ mai chúng ta bắt đầu kinh doanh phiên bản số 2." Phúc Khang cười lớn, tâm tình cực kì vui vẻ. " Tiểu Trương ngươi chờ một chút, ta đi vào làm vài món, chúng ta tổ chức ăn mừng."

" Được, hôm nay không say không về." Trương Tiểu Sinh nhìn ra ngoài cửa. Đêm đã bao phủ rồi, đèn đường rực rỡ cũng khiến nhân tâm bớt lạnh giá. Hắn không khỏi nghĩ về Tam thiên luyện thể thuật Ngũ gia dạy hắn, nghĩ về quyển Áo La Bút kí bên trong túi áo, nghĩ về tương lai, bất giác hắn chợt mỉm cười.